Quỷ Nhập Mộng Lúc Nửa Đêm

Chương 6: Chương 6: Khủng hoảng lan tràn




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Từ Chân và Lão Đào đều là những người thâm niên. Bọn họ dẫn đầu bước ra ngoài thang máy. Lữ Thanh và A Khải đi sát theo sau. Không biết đèn ở tầng mười đã bị hỏng từ trước hay là do có người tắt đi, tầng này cũng không có cửa sổ, khiến cho cả hành lang trở nên tối đen như mực.

“Mẹ nó, ai tắt đèn đi vậy. Có phải định tạo ra bầu không khí rùng rợn đúng không? Bộ phim kinh dị nào cũng chiếu mấy cảnh như thế này, gà thế nhỉ!” Đới Thời Khải đi ở đằng sau lưng Lữ Thanh còn không quên lầu bầu mấy câu. “Chẳng biết ai gà luôn ấy, mới đi được mấy bước thôi đã sợ đến mức này rồi. A Khải, mày đừng nắm tay tao nữa được không? Ngoài miệng thì nói không sợ, nhưng tay mày đã lạnh toát rồi kìa, lại còn đổ mồ hôi ướt nhẹp nữa chứ.” Lữ Thanh trợn trắng mắt. Mới đi được nửa đường, A Khải ở đằng sau đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn.

Thằng nhãi này, lúc nào cũng ra vẻ anh đây rất bình tĩnh, không sợ trời không sợ đất, không ngờ bây giờ lại sợ đến mức này. Nghĩ đến đây, Lữ Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Anh Thanh, em đâu… Em đâu có sợ đâu.” Phía sau truyền đến giọng nói run cầm cập của A Khải. Lữ Thanh dần cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Bàn tay đang nắm chặt lấy tay hắn thật sự rất lạnh, giống như tay của người chết vậy. Hắn chợt bị suy nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ. Đột nhiên, Lữ Thanh run lên một cái như bị điện giật!

A Khải đang đi ở phía bên phải đằng sau mình. Nếu muốn nắm tay, vậy tay trái của cậu phải nắm lấy tay phải của hắn mới đúng. Nhưng bàn tay mà hắn đang nắm lại có gì đó sai sai. Bởi vì nó là một bàn tay phải! A Khải chắc chắn sẽ không dùng tư thế mất tự nhiên như vậy để nắm tay hắn. Còn Từ Chân và Lão Đào thì đang đi ở đằng trước, kẻ có thể im hơi lặng tiếng nắm lấy tay hắn như vậy… chắc chắn là quỷ! Bây giờ có một con quỷ đang lẳng lặng đi giữa hắn và A Khải!

Khả năng là A Khải đã nhận ra có điều gì đó không đúng, nhưng cậu lại không dám nói thẳng, chỉ có thể tiếp lời Lữ Thanh. Đầu óc của Lữ Thanh lập tức trở nên trống rỗng. Hắn bước đi một cách gượng gạo, cũng không dám bỏ tay ra. Chỉ mới mười giây ngắn ngủi thôi nhưng lại khiến cho Lữ Thanh cảm thấy giống như đã qua mười năm vậy. Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện ánh sáng, đám người Từ Chân đã đẩy cửa ra bước vào bên trong suối nước nóng. Bàn tay đang nắm lấy tay Lữ Thanh cũng đột nhiên biến mất. Lúc hắn và A Khải bước vào bên trong, sau lưng hai người đã ướt đẫm mồ hôi.

Sau khi nghe hai người miêu tả, Từ Chân nhíu mày nói: “Đó là lời nhắc nhở của Không Gian dành cho Kẻ Phá Mộng. Không Gian cũng sẽ không ngốc đến độ hành hạ chúng ta đến chết. Mỗi một hiện tượng kỳ dị nào đó đều là biểu hiện của lời nhắc nhở hay cảnh cáo. Con lệ quỷ vừa rồi chỉ muốn dọa nạt hai người thôi. Nó cũng không có ý định làm hai người bị thương. Xem ra tầng này quả thực có manh mối về “đường sống”.”

“Con lệ quỷ khi nãy đã cảnh cáo chúng ta, vậy tiếp theo…”

“Lần đầu tiên là cảnh cáo, lần thứ hai quỷ hồn sẽ ra tay.” Giọng nói của Lão Đào đã không còn bình tĩnh như trước nữa. Từ Chân là một kẻ có thâm niên nên tố chất tâm lý rất ổn định. Cậu ta lập tức lên tiếng cổ vũ mọi người: “Nếu lời cảnh cáo đã xuất hiện thì chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian tìm ra manh mối đi.”

Lữ Thanh nhìn bốn phía xung quanh. Phòng thay đồ nữ này có diện tích rất lớn. Bởi vì là khách sạn năm sao, cơ sở vật chất có thể nói là vô cùng đầy đủ và tiện nghi. Phòng thay quần áo cũng rất sạch sẽ. Trên chỗ ngồi có mấy chiếc khăn tắm đã qua sử dụng, hẳn là của mấy cô nữ sinh kia để lại.

Phòng thay quần áo không có gì đáng ngờ, mọi người quyết định đến phòng tắm nữ để điều tra. “Đã hơn 20 năm rồi em chưa vào phòng tắm nữ đấy! Không ngờ bây giờ lại có cơ hội đến đó để thăm quan thế này.” A Khải lại bắt đầu tếu táo, Từ Chân và Lão Đào lập tức lườm cậu một cái.

Lữ Thanh cũng đã quen rồi, hắn không thèm để ý đến A Khải mà chỉ tập trung kiểm tra khắp nơi. Trên mặt đất phía đằng xa có một thứ hấp dẫn sự chú ý của Lữ Thanh. “Thứ gì đây?” Lữ Thanh đi qua nhặt lên thử. Thì ra là chìa khóa phòng thay đồ mà lúc trước khách sạn đã phân cho mọi người. Mấy người Từ Chân tưởng hắn phát hiện ra điều gì nên tất cả đều sán lại gần. “Thì ra là một chiếc vòng tay! Em còn tưởng có manh mối gì chứ!” A Khải thất vọng.

“Chắc là của mấy cô nữ sinh cấp ba kia làm rơi.” Lữ Thanh cất chiếc vòng đi. “Tại sao cậu biết là của mấy cô nữ sinh cấp ba? Rõ ràng hai cô sinh viên kia cũng từng tới đây mà.” Từ Chân hỏi hắn.

“Là như này, lúc ngồi ăn chung ở nhà ăn tôi có để ý vòng tay của hai người đó đều đeo ở tay. Thế nên thứ này chắc chắn là của mấy cô nữ sinh cấp ba kia.” Từ Chân nhìn hắn gật đầu với vẻ tán thưởng. Cậu thanh niên này rất nhạy bén, giỏi quan sát mọi thứ xung quanh, hơn nữa trí nhớ của cậu ta cũng không tầm thường chút nào. “Được rồi, phòng thay quần áo và phòng tắm đều không phát hiện ra manh mối gì. Chúng ta vào suối nước nóng bên trong xem sao.”

Nghĩ đến chuyện bên trong suối nước nóng có một thi thể nữ, Lữ Thanh không khỏi sởn tóc gáy. Thật ra từ lúc bước vào phòng tắm thì hắn đã thấy khó chịu, cứ có cảm giác đang có ai đó nhìn chằm chằm ở đằng sau lưng. “Anh Thanh, anh cứ quay đầu nhìn ai thế? Mau đi thôi, Lão Đào và Từ Chân đã đi xa lắm rồi đấy.”

“Rồi rồi, tới đây!”

Sau khi mấy người Lữ Thanh rời khỏi, có một nhúm tóc dài màu đen chui ra từ miệng cống ở trong phòng tắm...

Suối nước nóng khách sạn được chia ra làm nhiều bể, mỗi bể lại có một loại dược liệu khác nhau. Sau khi bước vào bên trong, Lữ Thanh không khỏi nhíu chặt mày: Mùi máu tươi thật sự quá nồng! Nhiệt độ cao cùng với hơi nước mờ ảo trong phòng vốn dĩ là để cho người ta hưởng thụ. Nhưng lúc này trộn lẫn với mùi máu tươi lại không khỏi khiến cho người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn. Xem ra tình huống còn nghiêm trọng hơn những gì du khách kể!

“Con mẹ nó! Gớm quá đi mất!” Là người đầu tiên bước tới bể rượu vang đỏ, một người nhã nhặn lịch sự như A Khải cũng nhịn không được mà chửi thề một câu. Bể tắm nước nóng trước mặt không khác gì một nồi lẩu thập cẩm màu đỏ, tứ chi, nội tạng, mỡ, đầu của cô nữ sinh kia đang nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Lữ Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, cố nén cảm giác buồn nôn lại mà bắt đầu quan thật cẩn thận. Chắc chắn lúc cô gái này chết đã nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ, nên biểu cảm trên khuôn mặt mới trở nên vặn vẹo như vậy. Lữ Thanh để ý trên cẳng chân của cô còn có một dấu tay màu đen.

“Chắc hẳn cô gái này đang ngâm mình thì bị lệ quỷ ở dưới nước kéo xuống rồi giết chết.” Lữ Thanh đưa ra kết luận. “... Ọe... Tởm quá đi mất... Chúng ta đi... Đi khỏi đây thôi.” Lão Đào đứng ở một bên vừa nôn vừa thều thào nói.

“Nơi này không nên ở lâu, chúng ta mau đi thôi!” Lúc này Từ Chân cũng chú ý thấy bể tắm nước nóng đột nhiên sủi bọt. Kinh nghiệm trong những lần làm nhiệm vụ trước nói cho cậu ta biết, đây là điềm báo lệ quỷ chuẩn bị xuất hiện! Vừa mới dứt lời, Từ Chân lập tức nhấc chân bỏ chạy. Lữ Thanh phản ứng cũng rất nhanh, nháy mắt đã kéo theo A Khải chạy như bay về phía cửa. Trước khi đi hắn còn quay đầu nhìn về phía sau một cái, suýt chút nữa đã bị dọa cho hồn phi phách tán: Ở trong bể nước nóng đang sủi bọt có một nhúm tóc màu đen từ từ nổi lên... Một đôi tay sưng phù tái nhợt đang vịn vào thành bể. Con quỷ kia sắp sửa bò ra ngoài rồi!!!!!!

Lão Đào do quá to béo nên lập tức bị bỏ lại ở phía sau. Cậu ta biết bây giờ mình chính là người ở gần nguy hiểm nhất. Cho dù đã dùng hết sức bú sữa mẹ để chạy thật nhanh, nhưng vẫn cách xa ba người ở phía trước. “Khặc khặc... Lạc...” Lão Đào nghe được phía sau lưng truyền tới mấy tiếng động kỳ lạ. Cậu ta không dám quay đầu lại, cắn chặt răng ra sức chạy về phía trước.

Mấy người Lữ Thanh liều mạng chạy ra khỏi hành lang tối đen như mực kia. Cửa thang bộ của khách sạn đã bị khóa chặt không thể mở ra, đường trốn duy nhất chính là cái thang máy lúc trước! Tới rồi! “Mẹ nó!!!” Lữ Thanh tuyệt vọng chửi thề một câu, bởi vì hắn thấy thang máy đang dừng ở tầng một!!!!

“Khặc khặc…” Lệ quỷ phía sau đã chuẩn bị tới gần, lần đầu tiên Lữ Thanh cảm thấy bản thân cách cái chết gần như vậy. Chẳng lẽ hắn thật sự phải chết ở đây sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.