Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 3: Chương 3: Thái Tử bị ám sát




Bảo Cầm đi ra cửa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Tiêu Hề Hề ở trong vui vẻ thoải mái mà cắn hạt dưa.

Tất cả mọi người cảm thấy nàng phải gan lớn mà chạy tới trước mặt Thái Tử giả thần giả quỷ, nhưng chỉ có nàng biết, Thái Tử thật sự sẽ gặp huyết quang tai ương.

Nàng vốn là người của phái Huyền Môn, lúc bé đi theo sư phụ học tập bói toán, xem bói, tối hôm qua nàng quan trắc tinh tượng, phát hiện trên tinh tượng của hoàng đế tương lai có huyết quang tai ương.

Nếu Thái Tử thật sự gặp bất trắc, dựa theo luật lệ của Đại Thịnh, phi tần phải tuẫn táng theo.

Tiêu Hề Hề còn trẻ, nàng hiện giờ mới mười sáu tuổi, nàng không muốn chính mình chưa kịp thành cá mặn đã bị mai táng.

Vì thế nàng suốt đêm chế tác bùa hộ mệnh, đưa cho Thái Tử, giúp hắn thoát một kiếp.

Nghĩ đến đây, Tiêu Hề Hề xoa xoa cằm.

Dựa theo thời gian suy tính, huyết quang tai ương hẳn là sắp ứng nghiệm.

Hy vọng hắn có thể đấu tranh, bình an vượt qua kiếp nạn này, mới không uổng phí tâm huyết của nàng.

Hôm nay đi săn, Lạc Thanh Hàn cưỡi ngựa ở trong rừng đuổi bắt một con hươu.

Không biết vì sao, thân mã hắn đang cưỡi bỗng nhiên phát điên, không màng tất cả mà hướng tới phía trước phóng đi!

Lạc Thanh Hàn gắng giữ vững nội lực, kéo chặt dây cương, muốn kìm chiến mã lại.

Đáng tiếc đều vô dụng.

Phía trước là vách núi, nếu không dừng lại cả người lẫn ngựa đều sẽ ngã xuống.

Lạc Thanh Hàn chỉ có thể đau lòng từ bỏ thân mã đi theo mình nhiều năm, buông dây cương, dùng khinh công nhảy khỏi lưng ngựa.

Khi hắn vừa đáp xuống đất thì trong nháy mắt, một mũi tên bắn lén từ trong rừng cây bỗng nhiên bay ra, bắn thẳng về phía ngực hắn!

Mũi tên tới quá mức bất ngờ, tốc độ lại quá nhanh, Lạc Thanh Hàn không kịp né tránh.

Đồng tử hắn co lại, trái tim như ngừng đập.

Trong phút chốc mũi tên đã phi đến hắn trước mặt, đầu mũi tên sắc nhọn chỉ còn cách ngực hắn một tấc.

Mắt hắn thấy rõ ngực phải bị mũi tên gần như đâm thủng.

Ngàn cân treo sợi tóc.

Hắn bỗng nhiên cảm giác ngực nóng lên.

Mũi tên như đụng phải một tầng lá chắn vô hình, chợt đứng lại, ngay sau đó bị văng ra một khoảng rồi vô lực rơi xuống.

Không chờ Lạc Thanh Hàn phản ứng lại xem đã xảy ra chuyện gì, mười mấy hắc y thích khách từ trong rừng cây phi ra, tay cầm đao kiếm đánh tới phía hắn.

Cũng may thị vệ đã cưỡi ngựa đuổi tới.

Bọn họ nhìn thấy có thích khách, hô to một tiếng hộ giá, rút đao ra rồi nhảy xuống lưng ngựa, đẩy lùi thích khách.

Một trận đao quang kiếm ảnh qua đi.

Bọn thị vệ có ưu thế về số người, nhanh chóng chiếm thượng phong.

Nhóm thích khách không thể địch lại, không chết cũng bị thương.

Lạc Thanh Hàn tưởng có thể lưu lại hai người sống, đáng tiếc chậm một bước.

Mấy thích khách sống sót đã uống thuốc độc tự sát.

Lạc Thanh Hàn ánh mắt âm trầm như băng.

Tầm mắt hắn đảo qua chỗ đất chất đầy thi thể, cuối cùng nhìn về phía mũi tên nằm im lìm trên cỏ.

Vừa rồi mũi tên bắn ra, thời cơ bấm đốt ngón tay chính xác đến kỳ diệu.

Hắn thiếu chút nữa đã bị đương trường bắn chết.

Nếu không nhờ lá chắn vô hình đỡ thay cho hắn...

Nghĩ đến đây, Lạc Thanh Hàn không tự chủ được mà nâng tay lên, lần mò trong lớp áo ngực, phát hiện bên trong áo có giấu một đồ vật.

Lấy ra thì thấy lại là một gói bùa hộ mệnh!

Tuy rằng bùa hộ mệnh này đã trở nên đen nhánh, như là bị lửa thiêu, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra.

Đây là bùa hộ mệnh Tiêu lương đệ đưa cho hắn.

Chỉ trong nháy mắt, Lạc Thanh Hàn liền biết rõ nguồn gốc của gói bùa hộ mệnh này.

Khẳng định là Tiêu lương đệ thừa dịp ôm chân hắn, lén lút đem bùa hộ mệnh nhét vào trong áo hắn.

Bùa hộ mệnh rất nhỏ và nhẹ, mang theo không có cảm giác, thế nên hắn đã không phát hiện sự tồn tại của nó.

Duy có điều hắn không thể lý giải được chính là, vì cái gì mà bùa hộ mệnh cháy đen?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.