Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tìm Đường Chết Thì Xuyên Về Rồi

Chương 13: Chương 13: Sở hữu cá koi




Edit: Cá ViênEdit: Cá Viên

Phóng hỏa đốt rừng?

Cậu sửng sốt khi nhìn thấy tin tức từ Văn Tiêu gửi tới, ngẩng đầu nhìn thiếu niên cách đó không xa.

Cũng may là đang dọn dẹp cẩn thận chứ không phải giả vờ dọn dẹp mà thực chất là đang bí mật phóng hỏa.

Văn Thanh Nhạc hồi thần, trả lời một cách khéo léo: 【 Có nhầm không? Có một phiên tòa chính trị trước cuộc bầu cử, những người có lý lịch xấu không được phép tham gia. 】

Văn Tiêu bên kia qua đã lâu mới nhắn lại: [Hừ].

Văn Thanh Nhạc tiếp tục trả lời: 【 Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, luôn chú ý xem có người xấu không, lúc về tôi sẽ mời cậu đi ăn tối. 】

Lần này Văn Tiêu nhanh chóng phản ứng:

【Ăn cá nướng. 】

【 Anh nướng. 】

Văn Thanh Nhạc cười đáp ứng chờ thanh niên bên kia thu dọn xong sẽ bàn kế tiếp nên làm gì.

Mặt trời đã lặn, vẫn còn xa trung tâm đảo, đêm nay có lẽ bọn họ sẽ ngủ ngoài trời.

Văn Thanh Nhạc cùng thanh niên này tìm một nơi thoải mái hơn để nhóm lửa lên, làm xong chuyện này, cậu cảm thấy mệt mỏi, sau khi chào thanh niên liền dựa vào một thân cây lớn ngủ gật.

Khu vực xung quanh bắt đầu im ắng, chỉ có tiếng tí tách của ngọn lửa cháy và thỉnh thoảng có tiếng côn trùng trên cây.

Hạ Thúc Phượng ngồi đối diện với Văn Thanh Nhạc, lúc này màn đêm yên tĩnh, bộ não vui vẻ hưng phấn duy nhất trước đó của hắn cũng từ từ nguội lại, lấy lại chút lý trí.

Người ngủ say cách đó không xa thở nhẹ, mái tóc trắng như tuyết bị ánh lửa bao phủ một màu ấm áp.

... Tại sao tóc của Văn Thanh Nhạc là màu trắng?

Ai đã làm vậy?

Sao người đó dám...! Làm sao dám làm ô uế...!

Cơn tức giận khó tả tràn ngập toàn thân Hạ Thúc Phượng, di năng không khỏi sôi trào trở lại.

Văn Thanh Nhạc cảm thấy nhiệt độ không ổn trong giấc ngủ của mình, cậu mở mắt ra thì thấy người thanh niên cách đó không xa bị ngọn lửa rực cháy bao quanh, biến thành một người đang cháy.

Văn Thanh Nhạc: “???!!!”

“Trời ạ!” Văn Thanh Nhạc sợ tới mức mắng một câu, nhanh chóng nhảy dựng lên, “Mau mau mau,lăn trên mặt đất vài cái! Cởi quần áo!

Kia thanh niên tựa hồ đang ngẩn người, cũng chưa ý thức được mình đang bốc cháy. Chỉ sau khi nghe thấy giọng nói của mình, cậu ta mới tỉnh táo lại và tự tát mình vài cái để kiểm soát lại khả năng của mình.

Người thanh niên xinh đẹp nặn ra nụ cười với Văn Thanh Nhạc: “Tôi không sao, tôi cảm thấy hơi lạnh. Dùng dị năng để sưởi ấm cho chính mình, còn có thể tiếp tục ngủ.”

Văn Thanh Nhạc: “......”

Văn Thanh Nhạc cạn lời, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên nói cái gì, đành khô cằn khen bộ quần áo của thanh niên vẫn còn nguyên vẹn: “Quần áo chất lượng khá tốt ha?”

Người thanh niên xinh đẹp này nhìn cũng có chút ngượng ngùng: “À, đây là một bộ đồ chống cháy đặc biệt.”

Văn Thanh Nhạc lại chìm vào giấc ngủ sau tiếng động, Hạ Thúc Phượng cố gắng bình tĩnh trở lại.

Người đàn ông của anh ấy là ai?

Hạ Thúc Phượng cau mày khi nghĩ đến chiếc xương cá biến dị mày không khỏi nhíu lại.

...... Chẳng lẽ là Chúc Tiêu?

Quang não đột nhiên nhận được thông tin mới, Hạ Thúc Phượng bấm vào thì phát hiện Trợ lý 2 đã gửi cho anh thông tin muốn theo dõi người bên cạnh Văn Thanh Nhạc

Hạ Thúc Phượng mở tài liệu ra, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một bức ảnh chụp một khuôn mặt xa lạ, trên đó có một đoạn video nhỏ đính kèm.

Hạ Thúc Phượng cũng xem video, có thể nhận ra người thanh niên tóc trắng trong video là Văn Thanh Nhạc, nhưng người đàn ông bên cạnh Văn Thanh Nhạc có vẻ rất quen thuộc với hắn, nhưng hắn không thể nhớ đó là ai.

Hạ Thúc Phượng cố gắng nhớ lại những hành động thường ngày Chúc Tiêu, và sau đó, không ngạc nhiên khi nhận ra rằng hắn không nhớ rõ.

Thần kinh, làm sao hắn có thể nhớ được ba người kia đang làm gì, mà nhớ chuyện này để làm gì?

Hạ Thúc Phượng từ bỏ video, tiếp theo xem tư liệu.

Trợ lý số 2 tận lực tra kỹ càng tỉ mỉ, một trong số đó là tên mà người đã điền tư liệu khi đi qua hải quan.

Chỉ thấy cột tên đầy hai chữ lớn: Chúc Tiêu.

Hạ Thúc Phượng lập tức lại phát hỏa: “......”

Đây tuyệt đối chính là gia hỏa không biết xấu hổ Chúc Tiêu kia!

Hạ Thúc Phượng xoa xoa mày, ép bản thân bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện.

Chúc Tiêu đã che giấu ngoại hình, tên tuổi và danh tính của mình với Văn Thanh Nhạc, và mối quan hệ giữa hai người họ có vẻ không thân thiết lắm trong đoạn video, trên thực tế, kỳ thật cơ bản có loại trừ Chúc Tiêu ra

Nếu thật là Chúc Tiêu làm, Chúc Tiêu nhất định sẽ tận lực dính ở trên người Văn Thanh Nhạc.

Hạ Thúc Phượng hồi tưởng lại trước khi bắt đầu cuộc chiến tranh ba chiều này, họ đã tìm kiếm tình trạng của Chúc Tiêu trong quá trình đàm phán, và cơ bản đã xác định được một vài thông tin.

Chúc Tiêu có lẽ vừa mới phát hiện ra rằng Văn Thanh Nhạc vẫn còn sống, khi nhìn thấy Văn Thanh Nhạc chuẩn bị rời đi, hắn liền nghĩ cách đi theo.

Hạ Thúc Phượng không thể nghĩ ra ai là người đã biến tóc của Văn Thanh Nhạc thành bạc trắng, vì vậy hắn chỉ có nghiến răng nghiến lợi âm thầm làm hạ quyết định, chỉ cần người kia vừa xuất hiện, liền lập tức đem người kia đốt thành tro cốt, rồi ném xuống biển cho cá ăn.

Ngoài mái tóc bạc trắng của Văn Thanh Nhạc, Hạ Thúc Phượng còn rất nhiều vấn đề.

Tỷ như Văn Thanh Nhạc vì cái gì sẽ trực tiếp tham gia tranh cử, vì cái gì không trực tiếp liên hệ cho hắn?

Chẳng lẽ... Văn Thanh Nhạc muốn nói cho hắn chuyện này sau khi đoạt được vị trí thành chủ thành phố, cho hắn bất ngờ sao?

Hạ Thúc Phượng ảo tưởng cảnh tượng kia, trong lòng bất giác vui sướng tràn ra.

Vì Văn Thanh Nhạc muốn làm thành chủ thành phố, đương nhiên không thể có người ngang hàng với Văn Thanh Nhạc, đây là quy tắc cơ bản.

Hạ Thúc Phượng ngay lập tức nhấp vào thông tin liên lạc của Trợ lý số 2 và gửi cho Trợ lý số 2 một nhiệm vụ vào nửa đêm:

【 Thay đổi quy tắc rằng một người chỉ có thể là thành chủ của một thành phố, để thành chủ của tất cả các thành phố có thể được phục vụ bởi cùng một người. Bất kể ban tổ chức hoạt động trong bối cảnh như thế nào, họ phải đảm bảo chiến thắng của Lục Nhâm Giai. Vấn đề này cứ giao cho cậu, sáng mai tôi sẽ xem thông báo. 】

【 Còn nữa, để cho những Thành chủ chưa thoái vị đi xuống, vị trí đó không thuộc về bọn họ. 】

Trợ lý số 2 nhìn đến tin tức này quả thực không thể tin được hai mắt của mình, nơm nớp lo sợ hồi phục:【 Ngài, có phải là chính mình không? 】

【Lại vô nghĩa, cậu muốn như trợ lí 1 sao?. 】

Trợ lý số 2 lập tức hồi phục:【Đã nhận! Trước sáng mai nhất định sẽ đem thông báo phát ra! 】

Trợ lý 2 tắt quang não sau khi trả lời thông tin, một sự nghi ngờ nảy sinh trong lòng anh ta.

Nếu chúa tể của tất cả các thành phố được nắm giữ bởi một người, chẳng phải người đó dường như đang cai trị đất nước sao?

————

Sáng sớm hôm sau, Văn Thanh Nhạc tỉnh dậy với tiếng chim lanh lảnh.

Cậu đứng thẳng dậy và thấy rằng người đàn ông trẻ đẹp đã chuẩn bị bữa sáng, trông rất ngon, cũng như nước và đồ dùng để rửa.

Văn Thanh Nhạc cau mày nhận ra mọi chuyện không đơn giản.

Người này có năng lực nh ậyâư, sao hôm qua lạl suýt chết đói?

Chắc chắn, người này đã đến giao lưu với cậu để được nổi tiếng.

Lòng tốt được người khác đặc biệt phái tới cửa Văn Thanh Nhạc cũng không từ chối, cậu cảm ơn, tắm rửa xong đi ăn điểm tâm, vừa ăn vừa bật quang não, muốn xem có tin tức quốc tế quan trọng nào mới không.

Này vừa thấy, thật đúng là thấy được một tin tức nóng hổi.

【 Bạo! Trước nay chưa từng có! Các quy tắc lãnh chúa thành phố đã được sửa đổi, và lãnh chúa thành phố của tất cả các thành phố trong Vương quốc Hạ chỉ có thể là một người! 】

【Thật ngạc nhiên! Nếu sửa đổi quy định thì sẽ có người đầu tiên trên cả nước làm vây? 】

【 Liệu điều này có ảnh hưởng nghiêm trọng đến vương quyền không? Tin tức hàng ngày mang đến cho bạn kiến ​​thức chuyên sâu! 】

Cậu thậm chí không quan tâm đến bữa sáng, vội vàng bấm mấy cái tin tức giả mạo này xem như là một trò chơi khăm.

Trong tuyên bố chính thức hàng đầu, đó là một báo cáo dài dường như có ý nghĩa. Nó nói rằng thủ lĩnh phải dốc toàn lực để đối phó với kẻ thù ngoại bang, để giảm áp lực tài chính, nên đã giảm vị trí của thành chủ thành phố và chỉ giữ một.

Văn Thanh Nhạc xem vài lần, không giải thích được than thở với hệ thống: 【 Cái gì thế này? Nghe có vẻ hợp lý, nhưng thật ra tất cả đều là chuyện vớ vẩn. Lãnh đạo quốc gia này đầu óc có chút... 】

Văn Thanh Nhạc không nói xong, bởi vì cậu nhớ rằng người lãnh đạo cao nhất của đất nước này là một trong những đàn con được nuôi dưỡng của mình.

Vụ án đã được giải quyết, hẳn là Hạ Thúc Phượng quá tự tin, cảm thấy trong nước không có ai có thể cạnh tranh với mình, cho dù một người dẫn đầu tất cả các thành phố trong nước cũng không có uy hiếp.

Ở một mức độ nào đó, ý tưởng của Hạ Thúc Phượng không sai, thực lực của Hạ Thúc Phượng quả thực rất cao, ý tưởng này có thể sẽ thành hiện thực một cách suôn sẻ... nếu như không gặp mình.

Văn Thanh Nhạclẩm bẩm: 【 Hệ thống, bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống. 】

Cậu vẫn đang suy nghĩ làm cách nào để mở rộng bàn tay xấu xa của mình đến những nơi khác sau khi thành công trở thành chúa tể của một thành phố, kết quả là phương pháp này liền mạnh mẽ nhét vào trong tay mình????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.