Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 16: Chương 16: Nhóc ngốc




Khi còn nhỏ từng bị hóc xương,Thẩm Tri Ngôn ăn cá vẫn luôn rất cẩn thận, chậm rãi ăn.

Lúc ăn cơm, Ninh Giai cùng Hứa Tuệ Hân cố ý đi ngang qua Thẩm Tri Ngôn đụng chạm, Thẩm Tri Ngôn cũng không có gì phản ứng.

Đàm Tùng Lâm cùng một đám người lãnh cảm mênh mông cuồn cuộn đi ngang qua, đi qua cố ý đẩy cánh tay Thẩm Tri Ngôn một chút, thịt cá chưa nhai đã nuốt xuống, bóng ma khi còn nhỏ, Thẩm Tri Ngôn ho sặc khụ lên.

Cậu giương mắt, đối mặt với ánh mắt Đàm Tùng Lâm vênh váo tự đắc.

Đàm Tùng Lâm không xin lỗi, cùng mấy người bên cạnh, vỗ bóng rổ cười nói rồi đi.

Thẩm Tri Ngôn nhíu nhíu mi, nuốt nuốt nước miếng, dị vật trong cổ họng không thoải mái, cậu lại khụ vài cái.

Giang Dữ An đi sau đám người, thấy hành vi ấu trĩ của Đàm Tùng Lâm, hắn không định quản, nhưng ma xui quỷ khiến đem đồ uống trong tay đặt trên bàn Thẩm Tri Ngôn.

Thẩm Tri Ngôn quay đầu lại, thấy Giang Dữ An, ánh mắt sáng ngời lên, cầm nước đứng lên, hỏi Giang Dữ An: “Cho tớ sao?”

Đôi mắt cậu sinh ra thực đẹp, con ngươi đen bóng, ánh mắt mang theo sự vui sướng, sạch sẽ lại ôn nhuận.

Giang Dữ An mặt không biểu tình nhìn Thẩm Tri Ngôn, sau một lúc lâu, mới đạm thanh nói: “ Nhóc ngốc.”

Giang Dữ An xuống lầu, ăn cá cũng bị sặc “ Nhóc ngốc” cầm bình đồ uống trong lòng rất vui vẻ.

Hôm nay thời tiết thực đẹp, mây trắng từ từ, là mùa thu khó được thời tiết đẹp của thành phố A.

Thẩm Tri Ngôn ăn cơm, không sốt ruột về phòng học, chậm rì rì lắc lư rồi tới sân bóng rổ, cậu chỉ là thử thời vận, không nghĩ tới vận khí cũng không tệ lắm.

Đại khái bởi vì thời tiết tốt, sân bóng rổ hôm nay rất nhiều người.

Giang Dữ An ngồi ở bậc thang sửa sang lại bao cổ tay, hắn cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo tay dài màu trắng rộng thùng thình, ống tay được kéo đại lên, lộ ra một khoảng cánh tay rắn chắc.

Sửa sang bao cổ tay tốt, Giang Dữ An đứng dậy làm nóng người, xoay người thấy được Thẩm Tri Ngôn.

Dương quanh của mùa thu rơi xuống, xuyên qua các lá cây, bóng cây loang lổ đắp lên Thẩm Tri Ngôn, sạch sẽ mà ôn nhuận, khí chất làm người nhìn thực thoải mái.

Giang Dữ An hạ hạ mi, quay lại nhìn chằm chằm sân bóng, Đàm Tùng Lâm đang ở trên sân, nhiệt thân nhảy lấy đà, vươn người, bóng vào rổ.

“Giang ca!” Đàm Tùng Lâm lau lau cái trán che giấu xấu hổ, phất tay hỏi Giang Dữ An: “Được không?”

“Ân.” Giang Dữ An nhàn nhạt trả lời, cố tình đi ngang qua.

Thẩm Tri Ngôn dựa gôc cây, chọn vị trí không gần không xa ngồi xuống, cầm từ đơn thư bắt đầu “ôn tập”.

Tầm mắt lại thường thường liếc qua sân bóng, xem Giang Dữ An một thân sáng chói trên sân, nhảy lấy đà, ném rổ, sau đó kéo cổ áo lau mồ hôi, lộ một khối cơ bắp.

Hắn là trung tâm!.

“Giang ca!” Đàm Tùng Lâm đoạt bóng, bị Giang Dữ An thoảng qua, thiếu chút nữa té sml, nhịn không được kêu rên: “Chơi mà! Đừng nghiêm túc vậy nha!”

Giang Dữ An không để ý đến hắn, chạy qua hắn, trực tiếp nhảy lấy đà, bóng chuẩn xác rơi vào, trên sân bóng truyền đến một trận hoan hô.

“Gia!” Thẩm Tri Ngôn cầm quyền, nhìn Giang Dữ An cùng người khác đập tay.

Giang Dữ An lại đột nhiên nhìn lại đây, Thẩm Tri Ngôn nhanh chóng cúi đầu, nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, trái tim bùm nhảy không ngừng.

Thời điểm nghỉ ngơi Giang Dữ An đi rồi, Thẩm Tri Ngôn ánh mắt nhìn hắn ra sân bóng, trong lòng thở dài.

Ánh mặt trời còn tốt, hiện tại giờ nghỉ trưa còn dư nửa tiếng đồng, ở chỗ này nghỉ ngơi cũng không tồi, Thẩm Tri Ngôn nghĩ nghĩ, vì thế dựa vào gốc cây, đem áo khoác cởi ra, trùm lên mặt, nhắm mắt lại chợp mắt.

Không nghĩ lại ngủ thật, mơ mơ màng màng gian cảm giác cánh tay bị cái gì đâm một cái, rất đau, sau đó chính là âm thanh một đống người ồn ào.

Thẩm Tri Ngôn kéo áo khoác xuống, hơn nửa ngày mới thích ứng ánh sáng ngoài nắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.