Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 51: Chương 51: Con mẹ nó cậu không bình thường!!!




Phòng nghiên cứu bên trong cục quản lí.

Mục Hành: “Tiến độ nghiên cứu đến đâu rồi?”

Trác Phù lắc đầu, thở dài: “Không có tiến triển gì.”

Từ sau ngày vết nứt vực sâu khuếch trương, Cự Long hiện thế thì thanh kiếm kia phảng phất như lại lâm vào giấc ngủ say. Dù Trác Phù có thử mọi biện pháp thì nó vẫn không xuất hiện bất kì động tĩnh nào. Nếu như không phải vào ngày hôm nọ Trác Phụ tận mắt nhìn thấy chấn động ma lực trên thân kiếm, thì có lẽ Trác Phù đã khẳng định nó chỉ là một khối sắt bình thường.

Đúng lúc này, dường như Trác Phù đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh nhìn về phía Mục Hành:

“Đúng rồi, tôi nhớ không phải cậu đã phái người đi tìm kiếm khu vực rồng biến mất rồi à? Có phát hiện manh mối gì không?”

Mục Hành: “Không có.”

Trác Phù nhíu chặt lông mày, tiếp tục truy vấn:

“Vậy... bên phía Thời An thế nào rồi? Cậu nhóc đó trả lời cậu chưa?”

Mục Hành dừng một chút, nói: “Chưa.”

Trên mặt Trác Phù hiện lên vẻ mặt thất vọng rõ ràng.

Không chỉ thanh trường kiếm không có bất kì động tĩnh gì, không tìm được manh mối nào mà ngay cả nhân chứng duy nhất cũng không thể liên hệ được...

Mỗi một con đường đều chặn lại, này quả thật là đi vào ngõ cụt.

Trác Phù thử giãy giụa nói: “Nếu như tôi muốn cắt một mẫu thử trên thân kiếm...”

Mục Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm Trác Phù.

Trác Phù lui về sau nửa bước, yếu ớt đáp: “Rõ, rõ rồi, tôi chỉ mới nghĩ thôi mà!”

Đúng lúc này, tiếng “reng reng” vang lên từ trong túi áo bành tô của Mục Hành.

Mục Hành gật đầu ra hiệu với Trác Phù, sau đó anh cầm điện thoại xoay người đi ra ngoài.

Trác Phù hơi sững sốt.

Thường thì thông báo nhiệm vụ nội bộ của cục quản lí đều thông qua máy truyền tin nội bộ, mà vừa rồi thứ Mục Hành cầm tuyệt đối không phải là máy truyền tin.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Trác Phù ở trong cục quản lí thấy Mục Hành nhận cuộc gọi riêng.

Năm phút sau.

Mục Hành đi vào từ bên ngoài phòng nghiên cứu.

Anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như cũ nhưng đáy mắt lại như có ánh lửa mãnh liệt: “Thời An đồng ý rồi.”

Trác Phù cả kinh, tốn mất hai giây mới phản ứng lại được Mục Hành đang nói cái gì.

Trác Phù lập tức nhảy bật lên từ ghế ngồi, vui mừng quá đỗi:

“Thật vậy hả!”

— Đó là nhân loại đầu tiên tiếp xúc mật thiết với loài huyễn tưởng đó!

Cậu nhóc đó vậy mà lại đồng ý hợp tác, quả thực là một chuyện vui cực lớn!

Một tiếng sau.

Điện thoại của Thời An mới rung lên.

Dưới sự chỉ đạo của ma trùng, cậu hơi vụng về chọc chọc màn hình, không quá thuần thục nhận cuộc gọi.

Microphone bên kia truyền đến giọng đàn ông trầm thấp hơi không giống thật:

“Tôi đến rồi.”

Thời An gật gật đầu: “Oke, tôi xuống ngay!”

Cậu cúp điện thoại rồi cất điện thoại vào bên trong túi áo.

Ma trùng ngồi xổm ở đầu giường, nó ngước nhìn thiếu niên trước mặt đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Vì lần này có Mục Hành đi cùng tới cục quản lí, để tránh bị phát hiện nên ma trùng không thể đi theo. Nó chỉ có thể ở nhà đợi Thời An về.

Ma trùng lo lắng dặn dò:

“Đại nhân, ngài nhất định phải cẩn thận nhé. Chỗ lần này đi tới là nơi nòng cốt của nhân loại. Nhân loại đều rất gian trá, ngài tuyệt đối đừng để bị lừa. Phải luôn dựa theo tất cả những gì chúng ta đã nói trước đó...”

Thời An qua loa trả lời: “Biết rồi biết rồi.”

Cậu phất phất tay với ma trùng: “Ta đi nhé, bye bye!”

Ma trùng ngắm nhìn bóng lưng đi xa của thiếu niên, nó ưu sầu như một người mẹ già nhìn con mình xa nhà.

Dưới lầu.

Một chiếc xe ngừng trước cửa ra vào, cửa sổ chỗ ngồi phía sau mở một nửa, có thể thấp thoáng thấy đường cong phần cằm đẹp đẽ của người đàn ông.

Thời An trực tiếp đi tới, mở cửa xe rồi ngồi xuống.

Một giọng nói đầy nhiệt tình từ ghế trước truyền đến: “Hey!”

Thời An chớp mắt vài cái, cậu nâng mắt nhìn về phía trước.

Trác Phù ngồi ở ghế lái xoay đầu lại, anh không khách khí nở một nụ cười rực rỡ với Thời An: “Lần đầu gặp mặt, anh là Trác Phù, em gọi anh là anh Trác là được. Ban đầu anh tính ở viện nghiên cứu chờ em tới nhưng anh thật sự quá kích động, nên anh cứ thế trực tiếp theo tới luôn...”

Giọng nói lạnh nhạt của Mục Hành vang lên: “Cậu lo lái xe đi.”

“Biết rồi biết rồi...”

Trác Phù không cam tâm xoay đầu lại, làm một động tác kéo khóa miệng.

Dẫu sao Trác Phù phải điên cuồng cầu xin Mục Hành mới chịu cho Trác Phù đi cùng, điều kiện duy nhất là Trác Phù phải ngậm miệng lại, không được ồn ào.

Xe khởi động rồi yên lặng không một tiếng động chạy về phía trước.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Trác Phù hiếu kì nhìn về phía sau.

Tuy Trác Phù không chú ý tới những chuyện xảy ra bên ngoài cục quản lí nhưng sau khi Cự Long hiện thế, Trác Phù cũng đã đi điều tra đơn giản một chút...

Giống như trong dự liệu, Thời An quả thực lớn lên có một khuôn mặt rất đẹp.

Xương cốt mảnh mai, làn da trắng nõn, hình dáng ngũ quan cực kì xuất sắc nhưng đôi mắt vô tội đã làm phai nhạt đường cong xinh đẹp và tính công kích của ngũ quan, khiến khuôn mặt cậu nhóc thêm vài phần ngây thơ và đáng yêu.

Thế nhưng, điều làm Trác Phù bất ngờ không phải là gương mặt của Thời An.

Trên người thiếu niên có một loại khí chất không hề tầm thường... Đến tột cùng là cái gì thì Trác Phù lại không nói được.

Tóm lại... thoạt nhìn không giống với lời đồn cho lắm.

Chờ khi đến phòng nghiên cứu, Trác Phù gần như không thể chờ được nữa đuổi hết nhân viên làm việc của mình ra ngoài.

Rất nhanh sau đó, trong không gian to lớn chỉ còn lại ba người bọn họ.

Trác Phù kiềm chế sự kích động của bản thân, anh khẽ ho một tiếng, nói: “Nếu đã đồng ý, vậy chúng ta bắt đầu nói từ...”

“Trước khi em bị bắt đã xảy ra chuyện gì?”

Thời An ngồi trên ghế sofa, trước mặt cậu có một ly trà xanh nóng hổi. Thời An hai tay nghiêm trang đặt trên đầu gối, thoạt nhìn đặc biệt ngoan ngoãn: “Lúc ấy em và bạn cùng phòng của em bị bao vây ở khu đất khô cằn. Ban đầu chúng em muốn đi tới trung tâm của khu vực này để tìm lối ra khẩn cấp, nhưng lại bất ngờ gặp phải ma vật triều bộc phát...”

Trác Phù thẳng sống lưng, hết sức chuyên chú nhìn thiếu niên trước mặt, vô thức nín thở:

“Sau đó thì sao?”

Thời An mặt không biến sắc nói: “Sau đó thì em không nhớ.”

Trác Phù: “...”

Hả?

Trác Phù im lặng hồi lâu, khó có thể tin hỏi lại: “Sao cơ? Không nhớ rõ? Là có ý gì?”

Thời An suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Ý là lúc em mở mắt ra thì em đã ở trong bệnh viện rồi.”

“Đợi đã đợi đã...” Trác Phù đè lại thái dương đang ẩn ẩn đau: “Vậy em thoát khỏi bầy ma vật kia như thế nào?”

Thời An nghiêm túc đáp: “Em không nhớ.”

“... Còn rồng thì sao?”

Thời An: “Cái này em nhớ nè!”

Trác Phù: “!”

Trác Phù lần nữa lấy lại tinh thần, hưng phấn nói: “Em nhanh nói đi!”

Thời An mặt không đổi sắc: “Nó vô cùng to lớn, vô cùng xinh đẹp, vô cùng đẹp trai!”

Trác Phù kích động nói: “Đúng rồi đúng rồi, em thấy nó khi nào?”

Thời An chớp mắt vài cái: “Em chưa từng thấy.”

Trác Phù: “?”

Thời An nghiêm túc nói: “Nhưng mà em có cảm giác chúng nó phải là loài sinh vật như vậy á!”

Trác Phù: “............”

Sau hai mươi phút tiếp tục kiên nhẫn dò hỏi, cuối cùng Trác Phù cũng nhận thức được sự thất bại. Trác Phù không thể hỏi được bất kì thông tin nào từ trong miệng cậu nhóc trước mặt.

“Chúng ta... nghĩ vài phút nhé, lát nữa lại tiếp tục.”

Trác Phù ỉu xìu nói.

Trác Phù đứng dậy, đi tới cạnh Mục Hành ở cách đó không xa, mỏi mệt nói: “Này, này, tôi hỏi không được gì hết!”

Mục Hành vẻ mặt bình tĩnh hơi gật đầu: “Ừm.”

Thấy người đàn ông trước mặt mình không hề có chút ngạc nhiên nào, Trác Phù khẽ giật mình: “Đợi đã, không phải là cậu đã đoán được trước rồi đấy nhé?”

“Không.” Mục Hành lắc đầu.

“Nhưng mà...” Mục Hành khẽ dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi cũng không thấy bất ngờ lắm.”

Trác Phù: “Ý cậu là sao?”

Dường như Trác Phù nghĩ tới điều gì đó, hơi sững sốt: “Lẽ nào, ý cậu là lí do lúc trước Thời An từ chối lời mời của cậu không phải là vì không muốn giúp đỡ mà là do cậu nhóc đó biết bản thân không giúp được gì sao?”

Mục Hành không tỏ rõ ý kiến: “Có lẽ vậy.”

“Ra là thế, hơn nữa tôi nhớ cậu từng nói, lúc cậu nhìn thấy Thời An trong hang động thì cậu nhóc đó đã hôn mê. Vậy thì kỳ thật có thể dùng điều này để đối chiếu với nội dung cậu nhóc đó vừa nói...”

Trác Phù lại lộ ra vẻ mặt đăm chiêu: “Nhưng ngược lại tôi lại cảm thấy rằng có lẽ cậu nhóc đó không phải hoàn toàn bị mất trí nhớ.”

Mục Hành nâng hàng lông mi bạc trắng lên nhìn Trác Phù: “Sao lại nói vậy?'

Trác Phù: “Lúc tôi hỏi Thời An kí ức về con rồng kia thì cậu nhóc đó trả lời gần như không chút do dự. Theo lẽ thường, nếu chỉ vì cảm giác và ấn tượng của bản thân thì lời nói sẽ ít khi nào dứt khoát quyết đoán đến vậy. Thế nên tôi đoán rằng có lẽ Thời An đã thật sự thấy rồng nhưng có thể là vì cơ chế tự bảo vệ của cơ thể đã khiến Thời An quên mất đoạn trí nhớ đó...”

Trác Phù sờ cằm, tiếp tục nói:

“Ấn tượng về rồng của người bình thường đều là cường đại và tà ác nhỉ? Nhưng tại sao trong đầu Thời An lại lưu lại ấn tượng tốt về rồng, thế nên tôi đoán...”

“Có khả năng, chỉ là có khả năng thôi nha, thật ra là Cự Long cứu Thời An khỏi ma vật triều đấy.”

“Thế nên dù Thời An đã mất đi kí ức về khoảng thời gian đó nhưng cậu nhóc ấy vẫn có ấn tượng tốt về loài sinh vật rồng.”

Đôi mắt Mục Hành sâu thẳm: “Ý cậu đó là một con rồng lương thiện?”

“Không không.”

Trác Phù lắc đầu, phủ nhận.

“Tôi vẫn giữ vững quan điểm trước đó của mình. Trên người Thời An có lẽ có chỗ nào đó hấp dẫn loài rồng...”

Mục Hành cười khẽ một tiếng, như trào phúng châm biếm: “Ý cậu là công chúa à?”

Trác Phù: “Này! Cậu đang nói với cái giọng điệu gì thế hả!”

Trác Phù hổn hển nói: “Cự Long và Đồ Long giả cũng đã tồn tại thì cậu dựa vào cái gì mà nói tôi đoán sai chứ!”

Trác Phù hít sâu một hơi, đè nén cơn giận của mình, tiếp tục nói:

“Tóm lại, mặc kệ có đúng hay không thì hiện tại Thời An là manh mối duy nhất chúng ta có. Thế nên trong khoảng thời gian này tôi muốn thử xem có thể kích thích Thời An nhớ lại đoạn trí nhớ bị mất kia không.”

Thuận tiện điều tra thêm về Thời gia.

Trác Phù hơi nheo cặp mắt lại — Mặc dù gia tộc này chỉ mới vừa quật khởi trong khoảng thời gian gần đây nhưng lại có nguồn tiền nhiều đến đáng kinh ngạc. Nếu Thời An thật sự có một loại huyết thống nào đó chưa được phát hiện thì hẳn là có thể lần theo đầu mối thế hệ gia tộc để tra xét.

“À đúng rồi! Còn một việc nữa.”

Đột nhiên Trác Phù nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên:

“Tuy rằng chúng ta đã rất cố gắng phong tỏa tin tức Cự Long xuất hiện nhưng dù sao học viện cũng là một nơi công cộng. Hẳn là còn có những người khác cũng nhìn thấy...”

Mục Hành ngước mắt nhìn Trác Phù.

“Gần đây một số đoàn lính đánh thuê bắt đầu hoạt động mạnh, dường như họ cũng đang tìm kiếm tin tức khắp nơi. Thậm chí không ít gia tộc có thế lực cũng rục rịch...” Trác Phù nhíu mày thật chặt.

Loài huyễn tưởng đã hơn vạn năm chưa từng xuất hiện, là một con Cự Long độc nhất vô nhị trên thế giới, dù xem xét từ khía cạnh nào thì nó đều là một sự tồn tại vô cùng quý hiếm, cũng tuyệt đối là một cơ hội có một không hai.

Nhân loại bị lợi ích làm mê muội con mắt, họ không nhìn thấy sự nguy hiểm đáng sợ khi săn giết con rồng đó. Họ chỉ chú trọng những thứ như vảy rồng móng rồng giá trị liên thành, thêm cả cơ hội nổi danh thiên hạ.

Hiện tại tuy rằng thoạt nhìn sóng êm biển lặng, nhưng dưới bề ngoài yên lặng ấy lại là sóng ngầm mãnh liệt. Vô số ánh mắt đang rình rập trong bóng đêm chờ thời cơ để hành động.

“Chúng ta nhất định phải săn giết được rồng trước khi mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn.”

Trác Phù nghiêm túc nói.

Dẫu sao, nếu như làn sóng giết rồng bùng lên thì ai biết sẽ vén lên gió tanh mưa máu đến mức nào.

Vừa nghĩ tới những nhân loại mù quáng ngu xuẩn, bị lợi ích trước mặt che mờ hai mắt kia có thể sẽ chủ động đi tìm kiếm sự tồn tại đáng sợ trong truyền thuyết kia, sau đó chen lấn nhau vội vàng đi chịu chết, Trác Phù liền cảm thấy không rét mà run.

Mục Hành lạnh lùng nói: “Cậu nói đúng.”

Đôi mắt Mục Hành u ám, dường như trong đôi mắt đang dâng lên một cơn lốc đáng sợ nào đó, sát ý cắn nuốt người hiện ra hàn quang:

“Rồng là của tôi.”

“Tất cả những người muốn nhúng chàm nó đều đang đối nghịch với tôi.”

Sau khi vứt ra một câu ẩn chứa đầy sự máu tanh, người đàn ông xoay người rời đi, áo bành tô phía sau lưng Mục Hành bay lên phần phật, như một làn sóng đen cuồn cuộn.

Trác Phù: “...”

Đợi đã?

Lời vừa rồi của mình có cái ý này hả?

Đúng cái quỷ ấy!

Con mẹ nó cậu không bình thường!!!

Trác Phù mệt mỏi xoay người, một lần nữa về lại bên trong căn phòng.

Thiếu niên vẫn ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ, cậu nâng đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn Trác Phù, vừa ngoan ngoãn lại khéo léo nói:

“Em sẽ cố gắng hợp tác.”

Trác Phù sững sờ: “Ừm... À, đúng rồi, cám, cám ơn em nhé.”

Thời An nghiêng đầu hỏi: “Vậy khi nào em có thể nhận thù lao?”

“...”

Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 33 nhé mn <3

Trác Phù cảm thấy đầu mình lại đau thêm lần nữa.

— Mọe nó, vì sao các người lại người này còn khó chơi hơn người kia thế hả!

Hết chương 27.

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì không phải người một nhà, nên không vào cùng một cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.