Sau Khi Được Các Anh Trai Đoàn Sủng Ta Trở Mình Rồi

Chương 45: Chương 45: Có thể là học sinh trường chúng ta không?




Tác giả: Tô Nhàn Nịnh

Edit by Freya

Cảm xúc đây mắt bà trở nên phức tạp, không nghĩ tới mình sẽ đổ oan cho Bùi Doãn Ca.

“Hai đứa nhãi ranh!”

Mặt Tiền tổng đỏ bừng, thẹn quá hóa giận.

“Tiền tổng! Ông có phải không để ý đến Tần gia không?!” Tần Lãng ánh mắt lạnh lùng, mang theo uy hiếp.

Tiền tổng cả người cứng đờ.

Tần gia vẫn là không thể chọc.

Mà mẹ Tần nhìn Tần Lãng, cũng không nói gì.

Điều tra viên hỏi hiệu trưởng, “Hiệu trưởng, những chuyện còn lại, ngài có thể tự xử lý không?”

Hiệu trưởng vội vàng đáp, “Được được, phiền đồng chí rồi.”

Cuối cùng.

Tiền tổng rời đi trước, sắc mặt xanh mét liếc qua Bùi Doãn Ca, thấy cô vẫy tay chào mình, yết hầu trào ra mùi máu tươi!

Tức giận đến mức đầu óc căng phồng.

Chờ mọi người rời đi.

Mẹ Tần mím môi, ngăn ở trước mặt Bùi Doãn Ca.

“Vì sao không nói rõ ràng với ta?”

“Tôi nói bà sẽ tin?” Bùi Doãn Ca dù bận vẫn ung dung nhìn bà ta cười khẽ.

Lời này, làm mẹ Tần sửng sốt một chút.

“Không có việc gì thì tôi về lớp học.”

Bùi Doãn Ca còn chưa đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, đã nghe thấy mẹ Tần trầm giọng hỏi.

“Con không định về nhà sao?”

“Tôi không phải họ Tần, bà bảo tôi về đâu?”

Bùi Doãn Ca ngữ điệu lười biếng, đáy mắt lại không có ý cười.

……

Trên hành lang dài.

Sở Tri Hành sửa sang lại đồng phục, lập tức đuổi theo Bùi Doãn Ca.

Không xa không gần đi theo phía sau.

Mà Bùi Doãn Ca vẫn luôn không quay đầu.

Sau đó, lúc Sở Tri Hành cảm thấy kỳ quái, vì sao lại đi hướng bên này, đã nhìn thấy Bùi Doãn Ca phía trước, trực tiếp bật qua tường vây cao hai mét, ra khỏi trường học.

Sở Tri Hành: “??!”

Mười phút sau.

Ý đồ trèo tường của Sở Tri Hành, cuối cùng kết thúc, ủ rũ cụp đuôi trở lại lớp.

Lớp bảy.

“Chuyện đó của Tiền Tuấn Thành cũng nháo lớn quá đi?”

“Chuyện này, tớ nghe người ta nói, những video Tiền Tuấn Thành quay đó, tất cả đều bị phơi bày ra.

Hơn nữa ác hơn chính là, đến bây giờ, trên diễn đàn trường học và hot search trên mạng, đều không có dấu hiệu đi xuống! Trực tiếp bị người thao túng, xuất hiện BUG!”

“Là đại lão hacker sao? Quả thực là đại bạo!”

“Không biết, dù sao chọc ai cũng không thể chọc những tai to mặt lớn trong giới máy tính.”

“Cậu nói có thể là học sinh trường chúng ta không?”

“Nói đùa, trường chúng ta nghiên cứ về máy tính nhiều nhất, chính là Trình Tử Hoài.

Trình độ của Trình Tử Hoài, so với loại đại thần này, cũng chỉ có thể bị treo lên đánh.”

……

Mới vừa về phòng học Sở Tri Hành ánh mắt chợt lóe, trong đầu, không hiểu thấu hiện ra khuôn mặt của Bùi Doãn Ca.

Sẽ là cô sao?

Sở Tri Hành bất giác nắm chặt nắm tay.

Nếu thật sự là Bùi Doãn Ca, muốn đến trình độ đó, cậu phải trưởng thành nhiều như thế nào mới có thể bảo vệ cô?

Ngoài trường học.

Bùi Doãn Ca lười nhác dựa tường, tư thái bừa bãi, ánh mắt từ từ liếc qua hot search, đầu ngón tay nhảy múa ở trên màn hình ipad.

Không bao lâu.

Hot search và diễn đàn trường học đều bất tri bất giác khôi phục trật tự.

Chờ đến khi chuông tan học vang lên.

Thân hình Bùi Doãn Ca, xuất hiện trong tầm mắt của học sinh lớp bảy.

Cô cầm trong tay túi nilon, ném lên bàn Sở Tri Hành, sau đó ngồi về vị trí của mình.

Một màn này, làm cho Lục Viễn Tư có ý định ngủ cả buổi chiều cũng phải nhíu mày.

Ngay cả Sở Tri Hành cũng sửng sốt, mở túi nilon ra, phát hiện là hai bình rượu bầm.

Cậu cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.

“Cảm ơn.”

“Ừ.”

Bùi Doãn Ca ngồi ở trước Sở Tri Hành trả lời, lại cầm lấy bút, bắt đầu viết ba lần kiến thức trọng tâm môn vật lý.

Lục Viễn Tư nhìn thoáng qua, ngay lập tức sinh ra cảm giác khủng hoảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.