Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 54: Chương 54: Kiểm tra thi thể




Đương nhiên Mạch Nhĩ Na biết trì diêm là gì.

Nhưng nàng phải trả lời thế nào?

Chẳng lẽ lại nói: trì diêm là loại độc chỉ có ở nước Lương, toàn bộ dược liệu điều chế đều là sản phẩm đặc biệt ở xứ Lương à?

Vậy không phải tự gây phiền phức cho bản thân, lôi kéo nghi ngờ về phía mình ư?

Nhưng lời đã thốt ra khỏi miệng, còn che giấu nữa thì chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, khiến người ta càng thêm nghi ngờ.

Nói không được, không nói cũng chẳng xong, kiểu gì cũng mắc sai lầm.

Mạch Nhĩ Na hối hận xanh cả ruột, lẽ ra nàng nên nghe lời A Tư Lan, không xía vào chuyện này.

Đáng tiếc Thánh nữ bề ngoài xinh đẹp quyến rũ với trái tim thuần khiết trong sáng, kỳ thực tính cách lại tùy hứng, làm việc cẩu thả, đầu óc đơn giản.

Trước khi lên đường, Mỗ Mỗ đã nhắc nhở bọn họ phải yên phận, đừng làm gì thừa thãi. Vương thượng cũng chỉ cần bọn họ hoàn thành sứ mệnh, không phải làm thêm nhiệm vụ bí mật nào khác.

Thật không ngờ nước Lương lại bị kéo vào chuyện này.

Liệu nàng xúc động có làm hỏng việc, rước lấy phiền phức lớn cho đất nước hay không?

Mạch Nhĩ Na do dự khiến ánh mắt của mọi người trở nên sâu thẳm.

A Tư Lan lạnh lùng bước tới, chắn trước người Mạch Nhĩ Na: “Trì diêm là loại độc cực mạnh, chỉ dính lên da cũng tử vong, nếu uống vào thì cầm chắc cái chết.”

Hắn nói đúng một câu như thế rồi ngậm miệng.

Vệ Liễm lẳng lặng nghe, không nói gì.

A Tư Lan che giấu hai điều.

Thứ nhất, trì diêm là chất độc đặc thù chỉ có ở xứ Lương.

Thứ hai, độc tính của trì diêm cực mạnh, dính vào người chắc chắn sẽ chết, nhưng thời gian phát tác lại không giống nhau. Nếu dính vào da thì hai ngày sau mới phát tác, còn uống trực tiếp sẽ chết ngay tức khắc.

Kiểu gì cũng chết, nhưng thời gian lúc ngắn lúc dài, thế nên mới gọi là “trì diêm“.

Hai thông tin này cực kỳ quan trọng. Nếu Lý Trọng Hoa uống phải mà trúng độc trong vòng nửa canh giờ, vậy tất cả mọi người ở khu quần ngựa đều có chứng cứ ngoại phạm.

Chỉ cần không tự tay hạ độc thì sẽ rũ bỏ được hiềm nghi.

Còn trì diêm dính lên da... vậy hai ngày trước Lý Trọng Hoa đã bị hạ độc, hôm nay mới phát tác.

Nếu Vệ Liễm tự mình kiểm tra, thì sẽ biết ngay trì diêm tiếp xúc với Lý Trọng Hoa bằng con đường nào, đáng tiếc, trước mặt mọi người, không thể bại lộ trình độ y thuật.

Giả thiết khả năng đó xảy ra, vậy trong hai hôm nay, ai tiếp xúc với nàng đều thuộc diện tình nghi.

Nhưng không ai biết Lý Trọng Hoa đã đi những đâu. Nàng giả làm thiếu nữ lạc đường vô tình gặp Tần vương, rồi thường xuyên đi dạo khắp nơi trong vương cung mà không mang theo thị nữ. Bây giờ người chết cả rồi, trời mới biết nàng đã đến nơi nào, thấy chuyện gì, gặp gỡ ai.

Hiện giờ theo manh mối có được thì kẻ khả nghi nhất chính là A Tư Lan, nhưng trong mắt Vệ Liễm chưa đủ chứng minh điều gì cả.

Bởi hành động che giấu tin tức của A Tư Lan rất đỗi bình thường, người khôn khéo sẽ không khai ra tin tức mấu chốt gây bất lợi cho mình, có sao nói vậy thì quá khờ khạo.

Y không nghi ngờ người nước Lương hạ độc giết Lý Trọng Hoa. Bởi vì ở nước Lương có ngàn vạn loại độc, trong đó có rất nhiều loại phổ biến khắp bảy nước, đâu nhất thiết phải dùng tới trì diêm – chất độc đặc thù ở địa vực.

Hệt như vu oan đổ tội cho kẻ khác một cách vụng về.

Tuy nhiên, không loại trừ khả năng nước Lương vừa vặn lợi dụng suy nghĩ này, để người khác tin rằng mình vô tội, ném đá giấu tay.

Mà có suy đoán nữa cũng vô ích, chỉ có bằng chứng mới phơi bày được sự thật.

Nếu A Tư Lan không cho biết trì diêm có thể làm chậm thời gian phát tác, vậy đang trong vai người “chả biết gì”, Vệ Liễm phải dựa theo tình huống thứ hai mà xử lý.

Cứ coi như Lý Trọng Hoa ăn thứ gì đó trong nửa canh giờ rồi chất độc phát tác.

Nếu điều tra theo hướng này, thì có tới tám mươi phần trăm sẽ chẳng thu hoạch được gì, nhưng y vẫn phải làm đúng quy trình.

Cùng lắm thì bí mật điều tra sau vậy.

- -

“Sao ngươi biết tường tận như thế?” Thái độ thù địch trong mắt Hô Diên Khả Mục rất rõ rệt.

Trong phòng này, kẻ Hô Diên Khả Mục hận nhất tuyệt đối không phải là Vệ Liễm, mà là A Tư Lan.

Nước Trần và nước Yến là kẻ thù truyền kiếp, bọn họ không trở mặt đánh nhau vì bản thân đang đứng trên đất Tần.

Mạch Nhĩ Na là mỹ nhân, mỹ nhân sẽ được tha thứ. Còn A Tư Lan, đừng hòng.

Mạch Nhĩ Na lườm nguýt: “Về chơi độc, chúng ta là bậc thầy đó biết không?”

A Tư Lan không nhịn nổi nữa: “Cô im đi!”

Trong tình huống này mà thừa nhận mình am hiểu về độc vinh dự lắm sao?

Vệ – bậc thầy – chơi độc – hàng thật giá thật – Liễm nhướn mày, không nói gì.

Y lặng lẽ dịch sát vào Cơ Việt, trong mắt viết “Ta rất sợ hãi“.

Đó là thây ma đấy, hù chết người.

Cơ Việt bình tĩnh nắm lấy bàn tay y dưới ống tay áo.

Tạ Thầm vừa vặn trông thấy, khóe miệng giật giật, hắn yên lặng quay đầu đi chỗ khác.

Kiều Hồng Phi vẫn để ý đến Thất công tử nãy giờ: “...”

Vì sao lại cảm thấy mình lo lắng thật vô ích.

Một người trong đoàn sứ thần nước Trần đột nhiên ghé sát vào tai Hô Diên Khả Mục thì thầm gì đó.

Hô Diên Khả Mục nghe xong thì mặt biến sắc, ánh mắt vừa rồi còn nhìn chòng chọc Vệ Liễm không tha, hiện giờ tập hợp cháy khét trên người A Tư Lan.

Hắn cười lạnh: “Ra là vậy, các ngươi biết qua loa hay các ngươi hiểu tường tận. Ta suýt quên mất, không phải trì diêm này là của nước Lương các người sao? Ầm ĩ nửa ngày, hóa ra các ngươi đã ăn cắp còn già mồm cãi láo!”

“Tần vương bệ hạ.” Hô Diên Khả Mục không kìm được cơn giận dữ: “Trong trận chiến Bắc Nguyên năm đó, chính lũ mọi rợ phương Nam* này hạ độc lên binh khí. Lúc bị thương tổ tiên của chúng ta chỉ xử lý theo cách thông thường như những vết thương khác, hai ngày sau trở về bộ lạc ăn mừng thì lần lượt từng người độc phát thân vong! Chỉ còn lại ông cố của ta may mắn sống sót, mới có dòng dõi Hô Diên bây giờ.”

(Mọi rợ phương Nam: Nước Lương nằm ở phía nam nước Trần, triều đình đóng đô tại Nam Kinh, nay thuộc tỉnh Giang Tô – Trung Quốc, yên tâm không phải Việt Nam nhé!)

“Lúc trước chưa nghĩ ra, bây giờ nhớ lại, chẳng phải chất độc đó được gọi là trì diêm sao?” Hô Diên Khả Mục quay đầu căm tức nhìn A Tư Lan: “Ngươi cố ý che giấu vì mục đích gì? Theo ta thấy chính ngươi là kẻ hạ độc giết công chúa Trọng Hoa!”

“Ngươi đừng ngậm máu phun người!” Mạch Nhĩ Na nổi giận, đôi mắt đẹp cơ hồ phun ra lửa: “Ngươi còn mặt mũi đề cập tới trận chiến Bắc Nguyên ư? Mười vạn chiến binh đất Lương chúng ta chết thảm dưới vó ngựa kỵ binh của các người, vậy lúc đó vì sao không hạ độc cho tất cả chết hết mà lưu lại mầm tai họa như ngươi?”

Đôi bên ngăn cách bởi cừu hận quốc gia, mắt thấy sự việc sắp bị bóp méo, Cơ Việt hờ hững lên tiếng: “Câm miệng hết cho ta.”

“Đại Tần không khoan dung cho kẻ nào dám xấc xược.”

Thích cãi nhau thì đi ra chỗ khác, đừng có đứng trước mặt hắn và Vệ Liễm, thực phiền.

“Tần vương bệ hạ.” Mạch Nhĩ Na thi lễ: “Ngài đừng nghe tên chó điên này cắn càn. Đầu tiên hắn đổ tội cho Vệ công tử, sau lại hắt nước bẩn lên đất Lương, thứ cho Mạch Nhĩ Na khó mà nhịn nổi. Trì diêm là chất độc có nguồn gốc từ xứ Lương, nhưng đâu chỉ có người Lương mới biết hạ độc. Hô Diên Khả Mục từ đầu tới cuối lại cố tình quấy nhiễu làm lệch hướng điều tra. Công chúa Trọng Hoa là gì của ngươi, đáng giá để ngươi ôm bất công vì nàng như thế sao? Ta thấy chắc chắn ngươi có ý đồ riêng nên mới thế.”

Vương thái y nhạy bén nắm lấy trọng điểm: “Thứ cho lão thần chen vào một câu, Vương tử Hô Diên nói năm đó tổ tiên bị thương hai ngày mới phát tác... Vậy tức là độc này không chỉ thông qua đường uống, mà còn nhiễm vào da và máu, có thời kỳ ủ bệnh ư?”

Không hổ là thầy thuốc có trình độ y học cao, Mạch Nhĩ Na và Hô Diên Khả Mục cãi lộn nửa ngày, Vương thái y bắt được đúng trọng điểm.

“... Phải!” Lúc này, Mạch Nhĩ Na không che giấu nữa: “Nếu da dẻ tiếp xúc với trì diêm, thì khi chết nơi bị nhiễm sẽ xuất hiện màu xanh. Muốn biết nàng uống vào hay bị dính phải thuốc độc, cởi bỏ quần áo ra kiểm tra là có kết quả.”

Sứ thần nước Yến phản đối trước tiên: “Vậy còn ra thể thống gì? Công chúa chúng ta vô tội bỏ mình, bây giờ ngay cả chút thể diện cuối cùng cũng chẳng giữ được sao?”

Đây là công chúa của một đất nước!

Đến chết công chúa cũng phải trong sạch thuần khiết, nào có thể mặc người vấy bẩn?

Mạch Nhĩ Na giễu cợt: “Không cởi quần áo cũng được, vậy rạch ra xem trong bụng nàng có những gì.”

Ý tứ rất rõ: Cởi đồ hoặc mổ bụng, ngươi chọn một thứ.

Sứ thần Yến quốc: “...”

Có lẽ đành phải chọn cởi đồ thôi.

Cơ Việt hạ lệnh: “Truyền hai nữ y quan tới đây.”

Nữ y quan vừa đến, thấy trong phòng đứng một vòng người thì nơm nớp hành lễ, bị Cơ Việt sai đi làm việc ngay lập tức.

Những người còn lại đều tạm tránh mặt.

- -

Cơ Việt và Vệ Liễm ra khỏi Ngưng Nguyệt lâu, tách khỏi đoàn người, tản bộ trên con đường nhỏ màu hồng, từng nhành liễu rủ xuống xanh biếc.

Được hít thở bầu không khí trong lành, Vệ Liễm cảm thấy như sống lại: “Trong phòng ngột ngạt muốn chết.”

Cơ Việt chẳng chút đắn đo: “Vậy không cần quay lại đó nữa, mau về Chung Linh cung nghỉ ngơi đi.”

Vệ Liễm đâu có quen nhìn thấy sống chết mà mặt không biến sắc như hắn. Lần đầu y trông thấy xác chết, lại còn phải giữ bình tĩnh trước mặt mọi người, chắc chẳng dễ chút nào.

Trong mắt Cơ Việt, Vệ Liễm nhỏ bé, đáng thương, bất lực, là đối tượng cần hắn bảo vệ chở che.

Vệ Liễm liếc sang: “Liệu có được không? Thần giữ loan ấn trong tay, sao dám vô trách nhiệm.”

Cơ Việt: “... Cô cứ tưởng đó là chức vụ nhàn rỗi chứ.”

Hắn cũng không ngờ trong Tần Vương cung lại xảy ra chuyện.

“Thôi, tạm thời san sẻ giúp huynh.” Vệ Liễm than thở, bàn tới việc chính: “Huynh cảm thấy trong chuyện này ai là kẻ đáng nghi nhất?”

Cơ Việt đáp: “Tất cả đều đáng nghi.”

Vệ Liễm: “Vậy huynh có manh mối gì không?”

Cơ Việt nói: “Tạm thời chưa có.”

Vệ Liễm: “...”

Thông minh nhạy bén sắc sảo đâu?

Chẳng giống trong tưởng tượng của y chút nào.

Lẽ ra y vừa hỏi câu thứ nhất, Cơ Việt phải trả lời ngay chứ, không phải tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn ư?

Cơ Việt nhìn y cười: “Ngươi nhìn cô như thế là sao? Cho rằng cô tính toán như thần hả?”

“Mọi việc đều phải có bằng chứng, bằng chứng không đủ thì dựa vào suy luận. Mà suy luận cô có vô vàn, không thể nói ra từng điều một, cho nên tốt nhất là không nói không bàn. Làm vua phải nhìn vào thực tế, đâu có suy đoán như khi cai trị đất nước được.” Cơ Việt nghiêm túc.

Vệ Liễm: “Nói ngắn gọn.”

Cơ Việt: “Cô cảm thấy tất cả đều muốn hại cô.”

Công chúa Trọng Hoa chỉ là một nạn nhân chính trị.

Thực ra động cơ không khó đoán. Mấu chốt ở chỗ, công chúa nước Yến bỏ mình, về tình hay về lý thì Đại Tần cũng phải có câu trả lời thỏa đáng, nếu không các nước còn lại sẽ nghĩ gì? Sẽ nghĩ mạng sống của vương thất ở đất nước họ thật nhỏ bé hèn mọn ti tiện trong mắt người Tần.

Mà muốn điều tra kỹ lưỡng rất dễ đắc tội năm nước còn lại, thậm chí sẽ phải giam giữ toàn bộ sứ thần.

Dù Đại Tần đã đắc tội cả sáu nước từ trước.

Nhưng nếu điều đó khiến cho sáu nước liên thủ tấn công, thì với Đại Tần cũng là một hồi đại chiến ác liệt.

Tâm tư kẻ giật dây không thể nói là không ngoan độc, cũng không thể nói là không xảo diệu.

Ai muốn thiên hạ rơi vào đại loạn, muốn đẩy nước Tần vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan đây?

Ai cũng có thể.

Vệ Liễm đồng tình vỗ vỗ vai hắn: “Huynh thật thảm.”

Không hổ là Tần vương – đứng đầu trong bảng xếp hạng phần thưởng dành cho thích khách khắp thiên hạ.

Cơ Việt tủi thân: “Vệ Tiểu Liễm, bọn họ đều muốn lấy mạng cô.”

Vệ Liễm vòng tay ôm hắn: “Có sao đâu, ta không muốn lấy.”

“Không được, ngươi phải lấy.” Cơ Việt trong nháy mắt hóa thân thành Cơ Ba Tuổi, giọng điệu trẻ con.

Hắn ôm người thì thầm: “Mạng của ta chỉ có thể đưa cho em thôi.”

Tần vương chết, thiên hạ đại loạn, cho nên mạng của cô không thể cho ngươi.

Thế nhưng mạng của ta, mạng của ta có thể cho em.

Cơ Tiểu Việt dùng tính mạng để yêu Vệ Tiểu Liễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.