Sau Khi Hai Siêu Sao Hàng Đầu Kết Hôn

Chương 2: Chương 2




Edit: mn.

Beta: mthu.

Diệp Diễm Thanh nhíu mày: “Hợp đồng kết hôn?”

Nói vậy chẳng có lý chút nào cả, nhìn từ hướng nào cũng đều bất lợi cho Văn Dữ cả mà?

Ngải Trừng nói: “Chị ấy nói, chuyện này không nên lộ ra ngoài, giữ được quan hệ hôn nhân càng thuận lợi cho việc chuyển giao tài nguyên, phía tư bản cũng sẽ không đề phòng nhiều, mấy điều kiện đều sẽ dễ bàn bạc hơn. Bên Văn Dữ có thể đảm bảo cho em rút lui an toàn, không bị bất cứ điều gì trong hợp đồng quấy nhiễu.”

Diệp Diễm Thanh từ khi vào giới đã biết việc bước chân vô trung tâm rất khó, cũng biết rằng muốn rời đi lại càng khó hơn. Chỉ là lúc ấy cậu không nghĩ rằng bản thân mình sẽ có ngày phải rời khỏi. Bây giờ đã hợp pháp hôn nhân đồng tính trong nước, nghệ sĩ sẽ không bị cản trở vì vấn đề đồng tính nữa. Nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy một người có địa vị như Văn Dữ phải hợp tác với mình bằng cách này rất mệt mỏi. Cậu muốn lui khỏi giới giải trí bằng hôn nhân không có vấn đề gì, nhưng còn Văn Dữ thì sao?

Việc này không chắc chắn được, hơn nữa lấy hôn nhân làm tiền đề, đối với Diệp Diễm Thanh về sau e là có ảnh hưởng. Ngải Trừng đã đồng ý với bạn thân là sẽ bảo vệ Diệp Diễm Thanh thật tốt, cũng luôn coi Diệp Diễm Thanh là em trai ruột, cho nên mới do dự đủ đường, bây giờ trước mắt là đứa em mình nuôi lớn thì lại càng lưỡng lự vô cùng. Người ta vẫn luôn nói bản chất của sự do dự là phủ định, cô cảm thấy việc này càng rối rắm càng không có ý nghĩa, dứt khoát quyết định luôn: “Chị giúp em trả lời đàn chị, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.”

Diệp Diễm Thanh trông lại không lo lắng như cô, chỉ hỏi lại: “Ngoại trừ Văn Dữ, chúng ta còn lựa chọn nào tốt hơn không?”

Ngải Trừng nhất thời không thể đáp lại. Muốn tư bản đồng ý việc san sẻ hoặc chuyển giao hoạt động thì địa vị của đối phương tuyệt đối không thể thấp hơn Diệp Diễm Thanh. Nhưng cả giới giải trí lại không thể nào tìm được ai thích hợp hơn Văn Dữ.

Diệp Diễm Thanh thầm thở dài trong lòng, việc này nếu thành, coi như cậu giúp Tinh Lộ vượt qua ải khó, nhưng suy đi tính lại, thì vẫn là Văn Dữ giúp cậu thu dọn cục diện rối ren. Cho dù Văn Dữ xuất phát từ lý do nào mà giúp cậu đi chăng nữa, thì cậu đều biết ơn.

“Chị có số điện thoại của Văn Dữ không? Cho em mượn để nói chuyện.”

Ngải Trừng do dự một lát, rút danh thiếp của Văn Dữ ra từ trong túi: “Đây là danh thiếp hôm trước đàn chị đưa, nói em có thắc mắc gì thì liên hệ trực tiếp với Văn Dữ.”

Diệp Diễm Thanh rút lấy tờ khăn giấy lau tay, cầm tấm danh thiếp màu đen mạ vàng, hai chữ “Văn Dữ” được để kề bên trông rất đẹp, góc cạnh rõ ràng, tựa như gương mặt của Văn Dữ, một gương mặt đến cả nam giới cũng nguyện ý tán thưởng.

“Em nghĩ cho kĩ nhé, nếu không chúng ta có thể tính đường khác, hợp đồng hôn nhân không phải việc nhỏ đâu.” Ngải Trừng cũng không muốn Diệp Diễm Thanh khó xử, nếu xảy ra vấn đề thật, cô biết ăn nói ra sao với bạn thân? Mổ bụng tự sát à?!

Diệp Diễm Thanh so với cô thì bình tĩnh hơn: “Tự em biết chừng mực, nếu không ổn thì tính cách khác.”

Ngải Trừng gật đầu. Đây không phải là phương pháp tối ưu, nhưng trước mắt lại là lựa chọn tốt nhất cho Diệp Diễm Thanh. Đương nhiên, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay Diệp Diễm Thanh, cho dù Diệp Diễm Thanh lựa chọn như thế nào đi chăng nữa, cô đều đồng lòng. Chỉ là so với việc lui khỏi giới giải trí, Ngải Trừng vẫn luôn hy vọng Diệp Diễm Thanh có thể khắc phục vấn đề của bản thân, đây mới là cách giải quyết tốt nhất.

Buổi tối trước khi ngủ, Diệp Diễm Thanh gọi điện cho Văn Dữ.

“Alo?” Bên kia vang lên 2 tiếng, Văn Dữ bắt máy.

“Xin chào, tôi là Diệp Diễm Thanh.” Diệp Diễm Thanh tự giới thiệu.

“Tôi biết.” Văn Dữ có một giọng nói hay, giọng trầm nhưng không khàn, dịu dàng nhưng có chút xa cách, cho dù có làm diễn viên lồng tiếng cũng tuyệt đối đứng nhất, hơn nữa còn rất dễ nhận ra.

Diệp Diễm Thanh cảm thấy bên tai như bị Văn Dự thổi qua, làn gió lướt qua mọi ngóc ngách trong cơ thể như một chú cá tinh nghịch nô đùa trên làn sóng biển: “Đêm rồi còn quấy rầy anh, thật sự ngại quá.”

“Không quấy rầy. Ngải Trừng chắc đã nói qua cho cậu rồi nhỉ?” Văn Dữ cũng không vòng vo, giống như lúc anh muốn các hoạt động trong tay Diệp Diễm Thanh, trực tiếp kêu quản lý tới cùng bàn bạc với Ngải Trừng.

“Vâng.” Nói trực tiếp như vậy khiến Diệp Diễm Thanh thả lỏng đôi phần, không thân nên nếu có nhã ý tán gẫu sẽ khiến cậu xấu hổ.

“Vậy cậu còn có gì để hỏi hoặc là yêu cầu gì thì có thể nói.” Văn Dữ nói thẳng vào việc chính, không vòng vo nhưng ngữ khí có vẻ tốt, sẽ không cho người ta hiểu lầm rằng hắn không muốn lãng phí nhiều thời gian ở việc này.

Diệp Diễm Thanh trầm mặc một chốc, hỏi: “Ngài Văn, tuy tôi có hoạt động trong tay nhưng Tinh Lộ thiếu các hoạt động cũng sẽ không đến nỗi kém cỏi, vì sao anh lại muốn tiếp nhận phần hoạt động này của tôi? Nhìn từ góc độ nào đó để mà nói thì đây cũng không phải phương án tối ưu của anh?”

Dù sao cậu cũng muốn rời khỏi giới giải trí, về sau cũng đều sẽ là người lạ, nếu như Văn Dữ để cậu hỏi thì cậu cũng sẽ không quanh co, lòng vòng.

Văn Dữ nói: “Lúc trước tôi ở Tinh Lộ, hoạt động cùng các nhãn hàng đều tập trung quanh tôi, tôi luôn phát triển rất tốt, nhưng các nghệ sĩ khác trong công ty lại chịu chút thiệt thòi. Bây giờ tôi đã tách riêng, các hoạt động đó khả năng cao cũng muốn đi theo tôi, công ty sẽ rơi vào thế bị động, tư bản đương nhiên muốn xem công ty phát triển thế nào rồi mới quyết định hợp tác tiếp, nhưng không có nguồn tài nguyên dồi dào thì nghệ sĩ cũng không thể phát triển tốt được. Tôi là cổ đông của công ty, theo lý mà nói thì nên vì công ty mà giành nhiều hoạt động về cho công ty, làm công ty có thể ổn định mà bước tiếp, bồi dưỡng ra nhiều nghệ sĩ có tiềm lực. Cậu hiện tại là người tôi có thể tiếp cận nhanh nhất, phần hoạt động đó của cậu sẽ là nước cờ đầu tiên giúp Tinh Lộ trở mình, mở rộng thị trường lần nữa, một khi các nhà tư bản thấy Tinh Lộ có giá trị, bọn hộ mới đồng ý đầu tư.”

Diệp Diễm Thanh kéo chăn trên sô pha, tùy ý bọc lấy thân: “Dùng hôn nhân làm hình thức chuyển giao tài nguyên liệu có ổn không, có phải một nước cờ sáng suốt hay không?”

“Ở trong giới giải trí, chuyển giao tài nguyên đại khái có hai hình thức, đầu tiên là kết hôn, lén lút chuyển giao, người khác cũng không gièm pha gì được; còn thứ hai trong lòng mọi người đều rõ loại hoạt động này chuyển giao bằng cách nào, trước mặt không nói nhưng sau lưng đàm tiếu cũng không ít, thậm chí về sau sẽ thành thứ để anti nói ra nói vào. Cách này cậu biết là hình thức gì không?”

Diệp Diễm Thanh mờ mịt: “Là gì?”

Văn Dữ cười một tiếng trầm thấp lại gợi cảm: “Bao dưỡng, quan hệ thể xác. Có muốn tôi nói rõ ràng một chút không?”

Diệp Diễm Thanh không tiếp lời được. Cậu tiến vào giới giải trí, cũng coi như khá may mắn, hơn nữa giới âm nhạc so với giới nghệ sĩ sạch sẽ hơn chút, đôi khi cậu còn được fan giúp đỡ, ngày thường có Ngải Trừng che chở, cho nên cũng không có chuyện không thể nói thành lời.

Cậu không nói lời nào, Văn Dữ tưởng cậu không rõ, tiện đà giải thích luôn: “Chính là quy tắc ngầm, dùng thân thể để đổi lấy các hoạt động. Cho nên nếu chúng ta là loại chuyển đổi thứ hai thì cậu chính là người bao nuôi, còn tôi thì là...”

“Tôi biết, không cần giải thích.” Diệp Diễm Thanh vội vàng cắt ngang, cậu cũng không muốn tìm hiểu mấy thứ này.

Văn Dữ lại khôi phục giọng điệu lúc ban đầu, mang theo một chút khoảng cách: “Nếu là cách chuyển đổi hoạt động thứ hai đó, đối với hình tượng của tôi ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Mà quan hệ hôn nhân tuy có nhiều rắc rối nhưng đối với hai ta mà nói đều không có vấn đề gì.”

Văn Dữ đã suy nghĩ mọi thứ chu toàn, Diệp Diễm Thanh cũng đã hiểu nếu phải lựa chọn một trong hai cách đó thì kết hôn sẽ là phương án tốt nhất.

“Nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể tìm thời gian hẹn gặp mặt để nói chuyện.” Văn Dữ đề nghị.

Ngoài cửa sổ mưa hơi lớn, mưa hắt vào cửa vang lên tiếng tí tách, làm Diệp Diễm Thanh bị phân tán sự chú ý. Gió lùa vào mang theo dư vị của nước mưa như muốn thấm ướt cả căn phòng, khiến nhà cậu mang chút cảm giác quạnh quẽ, cũng tựa như cậu hiện tại không còn lựa chọn khác. Cậu không bước khỏi con đường này một bước, thì làm sao có thể thoát ra khỏi nơi này, cũng như không thể chạy khỏi cơn mưa này đi tìm ánh mặt trời ở ngoài kia.

“Ngài Văn khi nào có thời gian? Tôi sao cũng được.”Diệp Diễm Thanh hỏi. Cậu đã xác định được Văn Dữ là người có thể tiếp nhận phần hoạt động này của cậu, nhìn cả cái giới giải trí này, không có ai có thể thích hợp hơn Văn Dữ, cậu cũng không cần phải do dự.

Giọng nói của Văn Dữ mang nhiều phần sung sướng: “Ngày mai đi. Buổi tối 7 giờ, địa điểm gặp mặt tôi sẽ nhắn qua cho cậu.”

Để đảm bảo chuyện này được giữ bí mật, Văn Dữ đã chọn một câu lạc bộ cao cấp. Không trang trí quá hoành tráng, cũng không có sự ân cần quá mức của nhân viên, câu lạc bộ này tạo cho người ta cảm giác thoải mái, là nơi không cần dùng đến rượu cũng có thể bàn bạc công việc rất tốt.

Phục vụ được huấn luyện bài bản đưa Diệp Diễm Thanh tới phòng đã được đặt, trên đường đi không nói nhiều lời, cũng không nhìn ngó lung tung, vẫn luôn đi trước Diệp Diễm Thanh một bước chân.

Văn Dữ hôm nay mặc một chiếc sơ mi đen có họa tiết tối màu, cởi bỏ ba cúc áo trên cùng, qua nhiều năm rèn luyện thân thể khiến đường cong cơ bắp như ẩn như hiện ở cổ áo. Quần jean xám màu bao bọc lấy đôi chân thẳng tắp của anh, đôi chân có hình dáng vô cùng hoàn mỹ. Người từ trước đến giờ được khen ngợi có tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ như Diệp Diễm Thanh khi đứng trước mặt anh cũng có chút thẹn thùng đỏ mặt.

Đây là lần đầu tiên Diệp Diễm Thanh gặp gỡ Văn Dữ. Theo lý thuyết cùng ở trong giới giải trí, trong các lễ trao giải hẳn là có thể gặp được. Đã từng có người ngoài suy đoán về mối quan hệ của hai người, làm ban tổ chức của các hoạt động đều không dám mời cả hai người cùng lúc, sợ đắc tội, dần dà cũng thành nhận thức chung vớ vẩn trong giới

“Xin chào, ngài Văn.” Diệp Diễm Thanh chủ động chào hỏi.

Văn Dữ thầm đánh giá Diệp Diễm Thanh một phen, đồng thời ngồi thẳng người, không giống khi một mình ngồi trong phòng đều có thể tùy ý, mang theo một nụ cười không hiểu là thật lòng hay chuyên nghiệp: “Ngồi đi, cậu muốn uống gì?”

“Nước suối là được.” Diệp Diễm Thanh không hay tới những nơi như thế này, bình thường gặp người lạ chỉ cần uống nước là được, như vậy đối với cậu là an toàn nhất.

Văn Dữ cầm bình nước chưa được mở nắp trên bàn trà đưa cho cậu, người phục vụ thấy họ không gọi món liền lặng lẽ rời đi.

Ngồi gần xem Diệp Diễm Thanh, Văn Dữ trong đầu chỉ nhảy ra bốn từ “đẹp như tranh vẽ”: “Người ta luôn muốn tiến vào giời, cậu đang nổi như thế tại sao lại muốn giải nghệ?”

Diệp Diễm Thanh siết chai nước, rũ mắt nói: “Lý do riêng tư thôi, không tiện nói.”

Hương nước hoa trên người Văn Dữ như có như không tác động khứu giác của Diệp Diễm Thanh, mùi hương của gỗ, mang theo một chút hương da thuộc(?), không kiềm chế được sự cuồng dã, lại mang theo tính công kích đặc trưng của nam giới, cùng với quần áo hôm nay Văn Dữ mặc rất hợp khiến Diệp Diễm Thanh bị kích thích không dám thả lỏng. Giống như cậu chỉ cần xoay người một chút sẽ bị cắn vào yết hầu, trở thành thịt cá nằm trên thớt.

Văn Dữ không thất vọng cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói: “Cậu không hối hận là được. Giới giải trí này một khi đã rút cũng không dễ quay lại.”

“Tôi biết.” Nếu không phải cậu đã thật sự chắc chắn, cũng sẽ không bước tới bước đường này.

Văn Dữ cười nhẹ, miệng cười phảng phất giống như sao trời, Diệp Diễm Thanh nhìn có hơi thất thần, nhan sắc của Văn Dữ không phải chỉ để nói chơi, cho dù chỉ là tùy tiện cười thì đều là cảnh đẹp ý vui.

Giọng nói dịu dàng trầm thấp của Văn Dữ lại lần nữa vang lên: “Hôm nay là thứ hai rồi, bảng xếp hạng lại xếp lần nữa. Nếu các fan biết khi mình cấu xé nhau trên bảng xếp hạng mà chúng ta lại cùng nhau ngồi đây nói chuyện phiếm thì biết đâu trên mạng sẽ bùng nổ mất.”

Diệp Diễm Thanh cũng cười, quan hệ không giáp mặt nhau bao giờ của cậu và Văn Dữ cũng từ người hâm mộ mà ra: “Nếu anh cũng biết, nếu như chúng ta kết hôn chắc chắn sẽ mang đến ảnh hưởng lớn.”

“Tôi bảo đảm mọi mặt lợi ích nên mới làm ra quyết định này, cái “mọi nơi” này cũng bao gồm cả cậu. Tính thử đến lúc đó mạng bị sập thì cũng là do các số liệu lớn, thật sự là không lỗ.”

Đúng vậy, không ai có thể hiểu ý nghĩa của lưu lượng hơn so với Diệp Diễm Thanh, đến lúc đó lưu lượng đều trở thành lợi ích, đây cũng coi như một phương thức để hoạt động.

“Vậy tiếp tới còn khiến anh tốn nhiều tâm sức rồi.” Diệp Diễm Thanh nói, “Anh cần tôi làm việc gì thì cứ nói.”

Văn Dữ bắt chéo chân, ý cười ở khóe miệng không phai: “Đầu tiên cậu nên sửa lại xưng hô đi, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, nhưng cũng chưa lớn tới mức có khoảng cách thế hệ, kính ngữ nghe nhiều tôi cũng thấy phiền.”

Diệp Diễm Thanh nghe lời: “Anh Văn Dữ.”

Văn Dữ lớn cậu hơn 6 tuổi, sự chênh lệch này đúng là không lớn.

Văn Dữ vừa lòng, tiếp tục nói: “Có hai việc cần cậu làm, cậu cũng có thể về bàn bạc lại với người đại diện rồi trả lời tôi. Đầu tiên là chúng ta phải thỏa thuận trước hôn nhân, chúng ta từng người định ra nội dung rồi cùng bàn bạc; còn việc thứ hai là tôi cần cậu ký kết một bản hợp đồng đặc biệt, Tinh Lộ sẽ giúp cậu tiếp nhận phần công việc, giúp cậu thuận lợi rút lui. Cậu hiện tại không có công ty quản lý, chỉ dựa vào mỗi người đại diện, có rất nhiều sự cố bất ngờ có thể ập tới. Tinh Lộ không giúp cậu nhận thêm hoạt động, chỉ là tiện cho việc dời đi hoạt động mà thôi.”

Bởi vì chuẩn bị rút lui nên đến khi cậu hết hợp đồng cùng Gia Nghệ cũng không tìm công ty mới, cũng không thành lập phòng làm việc riêng. Chỉ có Ngải Trừng đi theo cậu, giúp cậu xử lý các công việc trong tay.

Đây là hai việc nên làm, Diệp Diễm Thanh nói: “Được. Hợp đồng đặc biệt tôi muốn xem qua nội dung trước khi quyết định.”

“Được thôi“.

Còn việc thỏa thuận tiền hôn nhân, chỉ có vấn đề về tài sản với việc bảo mật hợp đồng, điều này Văn Dữ không nói, Diệp Diễm Thanh cũng sẽ không đề cập tới, không có bất cứ yêu cầu rối rắm nào.

Nói xong chuyện chính, Văn Dữ hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ. Anh Văn Dữ còn chưa ăn sao?”

“Ừ, lười ăn. Mấy ngày nay cơm toàn rau, tôi không hứng thú.”

Ăn rau đơn giản chỉ là ăn salad, hoặc là các loại rau luộc, không có vị gì khó chịu, nhưng lại là thực đơn hàng ngày của nhiều nghệ sĩ.

“Anh muốn giảm cân sao?” Diệp Diễm Thanh cảm thấy Văn Dữ không cần giảm cân, mọi phương diện từ trên xuống dưới đều trong trạng thái tốt nhất.

Văn Dữ xua xua tay: “Không phải đâu, chỉ là trong thời gian điều hòa lại dạ dày mà thôi.”

Căn cứ từ trạng thái cơ thể của từng nghệ sĩ mà các chuyên gia dinh dưỡng sẽ làm một thực đơn riêng cho việc này, thường thì cần dăm ba bữa cho thực đơn này.

“Anh kiên trì một chút là sẽ ổn cả thôi.” Diệp Diễm Thanh cũng từng trải qua việc này nên không cảm thấy có gì quá sức chịu đựng.

Văn Dữ nhìn cậu trong giây lát, lấy cái túi nhỏ đặt trên bàn, cười như không cười mà nói: “Anh mời cậu bữa rau, cậu mời anh bữa thịt, thấy thế nào?

Lời beta reader:

Sao sao? Em tui edit cũng tuyệt lắm đó chớ hêh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.