Sau Khi Nhận Nhầm Nam Thần, Tôi Đã Bị Chú Ý

Chương 4: Chương 4: Yêu sớm




Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị

[17.04.2022]

Chương 4: Yêu sớm

Nhân vật hào môn nổi tiếng, tây trang giày da, cổ hủ nghiêm túc.

Đây là những cụm từ nói về hình tượng của Bách Quốc Minh.

Trong lời đồn, Bách Quốc Minh lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một tay sáng lập nên đế quốc thương nghiệp của riêng ông, vui giận đều không thể hiện ra, cả người u ám, độc ác lão luyện, là lão đại thương nghiệp khiến ai cũng sợ hãi.

Mặc dù bây giờ đã năm mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn rất điển trai anh khí, giống như một người đàn ông ba mươi tuổi đang muốn bắt đầu khởi nghiệp nuôi sống gia đình.

“...”

Ai mà ngờ đến, người đàn ông này trên thực tế chính là một người cứng nhắc như bức tượng.

Bách Nhiên đeo balo đi qua cổng nhà, mặt vô cảm đứng cửa nhà, nói đi vào cũng không phải, mà không đi vào cũng không đúng.

Lần trước cậu nói muốn có mấy chiếc xe, ông liền nhặt về cho cậu mấy chiếc xe thể thao màu mè, gara rộng lớn được chất đầy xe. Chiếc xe thể thao màu xanh sapphire sáng chói dưới ánh mặt trời, chiếu thẳng vào mắt cậu, Bách Nhiên lấy tay che mắt lại, trong lòng bùng lên lửa giận.

Nếu không phải sợ Bách Quốc Minh lại đến tận cổng trường bắt cậu, thì Bách Nhiên đã sớm chạy mất dạng, đêm nay không thèm về nhà rồi.

Sau khi Bách Quốc Minh ly hôn với vợ đã để lại căn biệt thự đang sống cho bà ấy, ông dắt theo con trai đi mua căn biệt thự mới, bắt đầu cuộc sống mới.

Bởi vì trong nhà giờ chỉ còn hai người nên ông đã mua căn biệt thự nhỏ hơn căn cũ một chút.

Biệt thự có dì giúp việc cứ đúng giờ là lại đến nấu cơm và dọn dẹp. còn có mấy người bảo vệ, đều là những người đã đi theo Bách Quốc Minh từ lâu nên có bọn họ ở đây ông thấy rất yên tâm.

“Con về rồi.”

Bách Quốc Minh ngồi trong nhà ăn, dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn anh từ cửa đi vào. Bách Nhiên ném balo lên sô pha, vẻ mặt vô cảm kéo ghế ra ngồi.

Ông vẫn diện tây trang giày da, tóc vuốt ngược ra sau tai, khuôn mặt anh tuấn nho nhã, môi mím chặt.

Trên bàn có đầy đủ các món ăn, có món mặn có món thanh đạm, cách bày trí cũng tạm được.

Bách Nhiên nhìn một bàn đầy đồ ăn, không nói lời nào.

“Về rồi thì ăn cơm đi.”

“...”

Bách Quốc Minh cầm đũa lên, nghiêm túc hỏi, “Sao còn ngồi im đó?”

Không biết từ khi nào, vì muốn thể hiện tình thương của cha mà Bách Quốc Minh mỗi lần đi công tác về đều làm cho cậu một bàn đồ ăn. Bây giờ sau mấy tháng đi công tác, cuối cùng ông cũng cảm nhận được hơi ấm gia đình.

Thể hiện tình yêu thương là cha thì ổn, nhưng đồ ăn ông làm lại vô cùng khó ăn.

Rõ ràng là nhìn rất bắt mắt nhưng vô cùng khó ăn.

Đau đầu là Bách Quốc Minh không hề nhận ra, dùng ánh mắt ông cho là chứa đầy tình yêu thương nhìn chằm chằm Bách Nhiên.

[Ăn đi!]

[Con mau ăn đi!]

Ánh mắt ông nói vậy đó.

Bách Nhiên rũ mắt, sau một hồi trầm mặc thì miễn cưỡng cầm đũa lên, chậm rì rì gắp một con tôm là hàng được nhập khẩu từ nước ngoài. Chỉ mới nhấp môi một miếng thôi mà cậu đã có đủ dữ kiện để viết một bản báo cáo có người cố ý dùng đồ ăn giết người nộp lên sở cảnh sát rồi. Tanh, dính dính, vị đắng đọng trên đầu lưỡi, còn có chút vị cam.

... Hình như là có bỏ thêm cam thảo vào thì phải.

Bách Nhiên đen mặt.

Bách Quốc Minh nhìn con trai há miệng ăn con tôm mỹ vị do chính tay ông chế biến, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi nhưng lòng lại nhảy disco điên cuồng.

Hai cha con im lặng ăn cơm, sau thời gian trầm mặc kéo dài, cuối cùng bữa thử độc cho hoàng đế cũng kết thúc, hên là không có án mạng.

Bách Nhiên đứng dậy đi về phòng.

Bách Quốc Minh bỗng nhiên gọi cậu lại, gương mặt nghiêm túc: “Con trai!”

Bách Nhiên đưa lưng về phía ông, đứng yên tại chỗ.

Ánh mắt Bách Quốc Minh vừa thâm trầm vừa sâu kín.

“Con... có yêu cha không?”

Bách Nhiên không thể nhịn được nữa.

“Có phải con muốn cha chết đi không?”

Người này vẻ ngoài là tổng tài bá đạo, nhưng sâu bên trong lại là một thẳng nam không biết thể hiện tình cảnh của bản thân.

Bách Nhiên không cần nói cũng biết, giờ phút này nếu cậu quay đầu lại thì nhất định sẽ nhìn thấy Bách Quốc Minh ngồi trên sô pha, đưa lưng vừa phía hoàng hôn tựa như lên án “Con trai hư hỏng đã làm tan vỡ trái tim tôi”, cố nặn ra từng dòng nước mắt vô giá trị.

“...”

Cậu xách balo chuẩn bị lên lầu.

Bách Quốc Minh lại kêu cậu.

“Con trai.”

Một tay Bách Nhiên đút vào túi quần, đứng trên cầu thang nhìn ông, hàm dưới căng chặt, rõ ràng là núi lửa sắp phun trào rồi.

Lúc anh cho rằng Bách Quốc Minh lại muốn nói thêm mấy lời rác rưởi kia thì lại thấy vẻ mặt ông trở nên cẩn thận hơn, dè dặt nói, “Hôm nay mẹ con gọi điện cho cha.”

Cậu đơ ra một chút, sau đó lạnh lùng hỏi, “Cho nên?”

“Bà ấy hỏi học kỳ này con có muốn...”

Lời còn chưa dứt thì đã bị Bách Nhiên lạnh lùng cắt ngang, gương mặt cậu lộ rõ sự phiền não.

“Muốn tôi nói bao nhiêu lần thì mới đủ đây? Nếu ông muốn đi thì ông đi đi, đừng hỏi tôi nữa.” Dứt lời, cậu xoay người lên lầu.

...

Lúc này, trong nhà Kiều Nam Gia lại rất náo nhiệt.

Một nhà ba người cùng nhau ngồi trên bàn ăn, nói là ăn cơm nhưng chỉ có một mình Kiều Nam Gia bưng chén ăn cơm.

Giờ cơm tối thường là đại hội phê bình của mỹ nhân họ Kiều. Mẹ Kiều xuất thân từ công việc bán hàng, miệng lưỡi nhanh nhạy, từng câu từng chữ đều rất sắc bén và logic.

Tính cách cha Kiều ôn hoà, là người thuộc dạng yên lặng làm việc, không phải ông nhu nhược mà là ông từ chối va chạm với đời.

Danh sách nhân viên xuất sắc nhất của tháng trước vừa ra thì rốt cuộc ông cũng bị người ta đè lên đầu, cướp hết công sức của ông, cơ hội thăng tiến cũng bị cướp, mẹ Kiều sau khi biết chuyện lập tức nổi trận lôi đình, hận không thể rèn sắt thành thép, dạy dỗ lão chồng của mình cho tốt.

“Không phải em đã dạy anh đủ mọi chiêu thức rồi sao? Vậy mà anh vẫn bị người ta hãm hại là sao?!”

Cha Kiều: “Nếu vạch trần ông ấy thì chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao?”

Lời này vừa thốt ra mẹ Kiều đã tức tới mức câm nín.

Bà nổi giận chỉ tay vào Kiều Nam Gia: “Anh đem con gái chúng ta dạy hư rồi, hai cha con các người đều ngu ngốc y chang nhau!”

“Khụ khụ khụ...”

Kiều Nam Gia bị oan, “Mẹ, mẹ lôi con vào làm gì, con vô tội mà.”

“Con đừng quên trước kia con là loại người gì, cha con đã rất khờ khạo rồi, sao đến con cũng vậy?! Đúng là mẹ nói con nên làm người tốt việc tốt, nhưng không phải cái gì cũng nhường nhịn được, con nghĩ là con đối xử tốt với người khác thì người ta cũng đối xử tốt với con à? Có qua có lại hả? Ngủ đi rồi mơ!!”

Hai cha con ngồi im nghe mẹ Kiều dạy bảo.

Kiều Nam Gia biết bản thân xui xẻo, sau khi ăn xong thì chủ động đi rửa chén, lại bị mẹ Kiều ngăn lại.

“Đi chỗ khác đi, đi đi đi đi, đôi tay này là dùng để làm bài tập. Đợi khi nào rớt đại học thì cơ hội học nấu cơm rửa chén rất nhiều, tha hồ mà học, mau lên phòng làm bài tập đi.”

Mẹ Kiều nói chuyện làm người ta hơi đau lòng nhưng từng câu chữ của bà đều toát ra sự quan tâm. Đợi khi Kiều Nam Gia lên phòng, cha Kiều mới thức thời đi vô bếp rửa chén.

Mẹ Kiều đứng kế bên thở dài.

“Anh nói đi, Gia Gia nhà chúng ta ngay cả khi nghỉ lễ cũng rất chăm chỉ học bài. Vừa ngoan vừa nghe lời, ở trường chưa bao giờ em bận tâm bao giờ, anh đó, kiếp trước phải tích đức dữ lắm mới được cô con gái như vậy.”

Cha Kiều nghe vậy nhếch miệng cười, “Đồng nghiệp của anh có cô con gái yêu sớm, hai ba ngày đã bị chủ nhiệm lớp gọi lên trường, ông ấy luôn hâm mộ anh có đứa con gái --”

Lời còn chưa dứt, hai người đã lâm vào trầm mặc.

Mẹ Kiều khoanh tay đứng đó, nhướng mày, ánh mắt không chắc chắn nhìn lão chồng.

“Anh nói, con gái chúng ta có --”

Tay cha Kiều run rẩy, cái đĩa trên tay rơi xuống bồn rửa chén, trong bếp chỉ còn tiếng nước ào ào từ vòi nước.

Một lát sau, cha Kiều đau khổ hét lên, “Không có chuyện đó, không có chuyện đó, con gái ngoan của chúng ta sẽ không có chuyện yêu sớm!”

“Đúng vậy, tuyệt đối con bé sẽ không yêu sớm!”

...

Con gái ngoan Kiều Nam Gia vừa làm xong bài tập về nhà, cô khép tập sách lại, duỗi thẳng lưng nằm xuống giường.

Hôm nay nam thần không đăng weibo.

Tấm hình lần trước đã bị xoá, sạch sẽ như chưa từng tồn tại. Kiều Nam Gia cũng không bị tổn thương gì, cô yên lặng lướt trang weibo của cậu, dường như muốn hiểu rõ đoạn quá khứ ngắn ngủi của cậu.

Cuối tháng 10 năm ngoái, Mộc Bạch Phiền đã đăng weibo: [Giống như đang thi đấu với một đám thiểu năng tàn tật.]

Kiều Nam Gia tính toán một chút, năm ngoái nam thần có tham gia cuộc thi sáng tạo khoa học kỹ thuật AI dành cho thanh thiếu niên. Về phương diện AI thì cô không hiểu lắm, nhưng cô nhớ rõ, Nhất Trung đã đạt được giải thưởng cao nhất.

Lão đại muốn âm thầm chửi bới một chút cũng là bình thường.

Weibo của Mộc Bạch Phiền rất đơn giản, chỉ có chửi rủa và giải bày tâm tình, càng giống một tài khoản phụ chuyên đi gây war hơn, trách không được tài khoản này của cậu không theo dõi ai.

Weibo của cậu chỉ theo dõi mấy trang blog, weibo của trợ thủ, trang tin tức báo chí Anh quốc, Nhật Bản; còn có một vài sự kiện, còn có mấy chục tài khoản theo dõi cậu nhưng đều là tài khoản rác.

.... Và share phim đen.

Kiều Nam Gia: “...”

Cô tiện tay báo cáo bài đăng đó, lại kéo xuống bài đăng đầu tiên của cậu. Đó là vào bốn năm trước, khi nam thần vừa mới học lớp sáu.

Nội dung bài đăng là một câu thơ: [Trời mát và đang là mùa thu] (1)

(1) Thơ gốc: 天凉好个秋.

Cô không hiểu ý nghĩa câu thơ.

Kiều Nam Gia load lại trang weibo, nhìn giờ trên điện thoại, đã không còn sớm nữa.

Cô mở wechat ra, vẫn nhắn như thường lệ.

[Nam Hữu Ngư Gia: Chúc ngủ ngon!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.