Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 11: Chương 11: Thầy Phó, anh thấy như nào?




Giản Tinh Tuế đứng ở trên sân khấu cảm thấy khẩn trương, do dự.

“Em.. em tới chương trình này là vì...” Giả Tinh Tuế ấp a ấp úng, càng khiến người xem hiếu kỳ.

Một số người đang xem trực tiếp vốn thấy mấy thí sinh đằng trước nhạt như nước ốc, bỗng nhiên nhảy ra một Giản Tinh Tuế như vậy khiến họ bị hấp dẫn sự chú ý:

“Trẫm sốt ruột hộ luôn đấy”

“Anh trai nhỏ nói ước mơ của mình đi nhanh nhanhhh”

“Ông đây rất bực mình, nói thì nói luôn đi, ấp úng nghẹn chết người xem mất.”

Thầy Lý dẫn chương trình cũng làm bên mảng hài kịch, thấy vậy liền trêu chọc: “Suy nghĩ gì mà lâu tới vậy nha, câu hỏi như vậy mà trả lời cũng do dự. Anh nghĩ lý tưởng của cậu rất to lớn, có phải là 'ra mắt liền lên nhận nhận giải Oscar' hay không?”

Mọi người hi ha cười cười.

Bởi lẽ, người người đều cảm thấy ai tham gia chương trình này làm gì có lý tưởng gì khác ngoài việc ra mắt, trở thành nghệ sĩ ưu tú đâu.

Phó Kim Tiêu giống như hiểu được do dự của Giản Tinh Tuế. Ảnh đế đại nhân cầm mic, chậm rì rì nói: “Cậu cứ nói sự thật là được.”

Có lẽ ảnh đế cảm thấy nói như vậy là có thể an ủi cậu nhóc này thành công. Nhưng anh lại không biết, lời động viên này vào tai thí sinh khác chính là cổ vũ, còn qua tai của Giản Tinh Tuế lại mang ý nghĩa khác.

Thậm chí, cậu còn phiên dịch thành: “Biết điều thì trung thực chút đi, không biết nói thật à???”

Áp lực của Phó ảnh đế thể hiện ở chỗ dù không cần có thái độ uy hiếp, chỉ cần vu vơ một câu là có thể làm người khác thấp thỏm, lo âu.

Lời này của Phó ảnh đế khiến Giản Tinh Tuế cuối cùng cũng hạ quyết tâm ăn ngay nói thật. Cậu cảm thấy áp lực biến mất, hít sâu một hơi: “Em tới đây vì nghe nói là quay xong vòng đầu tiên sẽ được nhận 20 nghìn. Cũng là bởi em thiếu tiền ạ.”

“...”

Toàn bộ trường quay im ắng lạ thường.

Lời này nghe qua sẽ cảm thấy hơi thái quá, nhưng không biết vì cái gì mà khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giản Tinh Tuế lại cảm thấy buồn cười.

Thầy Lý là người đầu tiên không chịu nổi, phụt cười thành tiếng.

Đồ Nhã vốn chỉ cười khẽ, cuối cùng không nhịn được, tiếng cười lanh lảnh vang lên ở khu vực giám khảo. Duy nhất chỉ có Phó Kim Tiêu tương đối bình tĩnh, trên mặt vẫn giữ nguyên nét ưu nhã đoan trang, còn nhàn nhạt liếc qua Giản Tinh Tuế.

Thầy Lý cười hết hơi: “Thật hay giả vậy?”

Giản Tinh Tuế bất chấp gật đầu.

Thầy Lý không tin lắm, theo hỏi: “Thế cậu không có lý tưởng gì sao? Kiểu vì yêu thích sân khấu gì đấy?”

Giản Tinh Tuế cười trừ, nếu cậu quyết định nói thật thì cũng tự thân nghĩ trước hậu quả rồi. Vì thế, cậu khom lưng trả lời mọi người: “Chỉ khi bản thân có điều kiện mới dám theo đuổi ước mơ. Hiện tại, em còn chưa có đủ điều kiện kinh tế. Em chân thành xin lỗi các vị đạo sư, cũng rất xin lỗi sân khấu, khán giả.”

Khi cậu nói, tổ chương trình ở đằng sau không khác gì ác ma mà trình chiếu hình ảnh lúc Giản Tinh Tuế được phỏng vấn.

Trên màn hình, đạo diễn hỏi cậu có yêu cầu gì với chương trình, cậu hỏi về việc bao ăn bao ở hay không. Đạo diễn dò hỏi cậu còn vấn đề gì nữa, cậu hỏi có thực sự được nhận 20 nghìn tiền đúng không. Lúc sau có nhân viên chương trình xin nghỉ, cậu lại nhanh tay hỏi chương trình có nhận làm theo thời vụ không. Quả thật là đang thiếu tiền.

Ba đoạn video liên tiếp trình chiếu được chỉnh thêm âm nhạc hề hước khiến mọi người tại trường quay bật cười.

Thầy Lý trêu chọc: “Giỏi lắm. Người khác tới để thi tuyển chọn, cậu lại tới tìm việc luôn.”

100 điểm hài hước.

Nhưng trong nụ cười cũng có chút chua xót. Tuy rằng lý do của Giản Tinh Tuế rất buồn cười, nhưng một số người lại cảm thấy thực tế. Thời nay, chỉ có người trong nhà có điều kiện mới dám tham gia theo đuổi ước mơ sân khấu, còn đại đa số, thậm chí một số người chỉ vì 20 nghìn cũng phải chật vật kiếm tiền.

Số người xem trực tiếp tăng cao, bình luận cũng tăng kịch khung, hầu như đều là:

“Không biết vì sao nhưng mị thấy rất đau lòng?”

“Không phải nói gì nữa, đối với một số người 20 nghìn cũng không phải nhỏ đâu.”

“Hahaha, chỉ có anh ta thật sự là người làm công thôi.”

“Cậu trai này rất thành thật đấy chứ. Tôi chọn cậu.”

Đánh bậy đánh bạ, việc mà Giản Tinh Tuế thấy mất mặt lại không hiểu sao chọt trúng tâm của mọi người.

Hot search của Weibo trong 10 phút ngắn ngủi bỗng xuất hiện:

#20 nghìn tiền tuyển chọn#

#Tinh Quang đầu bá#

#Biết thế mị cũng đi kiếm#

Giản Tinh Tuế trên sân khấu cảm thấy vã mồ hôi hột, nhưng đứng trước mắt thần tượng, cậu không dám làm gì ngoài việc căng da mặt, thấp thỏm, bất an nhìn về bên đạo sư. Cậu nghĩ rằng Phó Kim Tiêu sẽ khinh thường mình, nhưng anh chỉ trầm giọng: “Cậu biểu diễn tiết mục gì?”

Giản Tinh Tuế trả lời: “Là bài [Bảo vật trời ban]”

Bài hát này rất hot, nhưng biểu diễn cũng vô cùng khó khăn. Rất ít thí sinh dám chọn bài của anh bởi vì nó rất khó trình diễn, càng đừng nói là trên phát sóng trực tiếp.

Phó Kim Tiêu gật đầu: “Bắt đầu đi”

Đạo sư lên tiếng, biểu diễn chính thức bắt đầu. Sân khấu dần an tĩnh, ánh đèn lập lòe, nhạc điệu vang lên. Ở trên sân khấu, Giản Tinh Tuế có chút thẹn thùng, cái đầu tấc càng tạo cảm giác khờ khạo. Nhưng khi âm nhạc vang lên, thanh niên đứng trên sân khấu bỗng thay đổi khí chất thành nghiêm túc, đặc biệt hấp dẫn người khác.

Âm nhạc du dương chậm rãi vang lên, hiện trường vốn đang xao động chậm rãi lắng lại.

Giản Tinh Tuế cầm mic, sắc mặt cậu bình tĩnh, lông mi dài rũ xuống, thanh giọng vốn thanh thúy giờ trầm thấp lại:

“Người giáng trần quá đột ngột. Ta lại vừa đúng lúc đi ngang qua”

“Cơ hội khó có được mà ta lại chủ quan. Tưởng là có thể đoạt, ta lại chạm vào hư vô”

Lúc sống lại, cậu không nghĩ tới việc bản thân sẽ tới chương trình tuyển chọn này. Ngay từ đầu, cậu đã có mâu thuẫn với nhà Giản và đám người quen của thụ chính. Cậu cho rằng nếu đổi hoàn cảnh bằng cách tới nhà Trường, tháng ngày sau này sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng dù cậu có làm thế nào thì đều gặp bọn họ. Cậu định rời đi thành phố này, thế nên rất cần 20 nghìn, lại không nghĩ tới có thể gặp được thần tượng ở đây.

Kỳ thật không phải bây giờ, mà từ trước kia cậu cũng không được nhiều người thích.

Dù cậu từng là thiếu gia nhà Giản, nhiều người trước mặt nịnh nọt nhưng sau lưng lại lật như bánh tráng:

“Giản Tinh Tuế là cái thằng nhà giàu ngu ngốc.”

“Nếu không có tiền, còn lâu tao mới chơi với thằng đấy.”

“Hahahah, mày còn nhớ lần trước không? Cái thằng đấy ngu vãi luôn ấy.”

Bạn bè, chắc cậu cũng có, lại giống như không có. Cậu căm ghét những người “khẩu phật tâm xà” này, lại sợ hãi bị mọi người bỏ rơi. Lúc nhiều người, cậu sống trong sự náo nhiệt giả dối, còn khi đơn độc, cậu mới là chính mình. Năm ấy khi còn học cấp 2, ngẫu nhiên nghe được giọng hát của Phó Kim Tiêu, thanh âm ấy an ủi tâm hồn cậu, tiếp thêm năng lượng cho cậu.

Nhạc điệu vang khắp sân khấu, cậu thấp giọng hát: “Người mang tới cho ta niềm vui, làm cuộc sống này rực rỡ muôn phần. Bảo vật nên được người nâng niu, nhưng liệu người có thuộc về ta...”

Người khác đều nói cậu ngu dốt được sống cuộc sống giàu sang, muốn gì được nấy. Chỉ có cậu biết vỏ bọc náo nhiệt bên ngoài này dùng để che giấu bên trong một tâm hồn cô đơn yếu ớt. Tình yêu hâm mộ thần tượng là cái gì, có lẽ là bởi họ độc lập cường đại khiến người ta hướng tới, vì vậy mà sinh ra năng lượng tích cực. Anh là một viên ngọc quý, nhưng ánh sáng của anh không phải chỉ dành riêng cho cậu.

“Người giống như bảo vật trời ban, cầu mà không được. Trần gian gọi người là gì đã không còn quan trọng...”

Trên sân khấu, thanh âm thiếu niên trầm thấp, nhẹ nhàng. Giọng ca của cậu không thành thục nhưng chan chứa tình cảm da diết. Khi cậu mở miệng hát, tiếng ca rất dễ dàng lôi kéo cảm xúc của người khác. Nửa bài hát qua đi, âm nhạc vào đoạn cao trào. Lông mi của Giản Tinh Tuế khẽ run, cậu rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn thẳng ban giám khảo. Cậu đang biểu diễn cho mọi người, lại giống như ca hát cho riêng ai đó nghe. Nốt cao của cậu hàm chứa tình cảm mãnh liệt làm người nghe tê dại cả da đầu, lay động tới tận linh hồn.

“Người là niềm hạnh phúc của ta. Thế giới này đều trở thành vô vị, chỉ có người là màu trời rực rỡ.”

Như ca hát, lại giống như phát tiết cảm xúc:

“Dẫu sao những gì ta viết về chốn trần thế đều bị người đời giễu cợt, dù sao nhân cách sâu thẳm trong tâm trí ta phải là người...”

Khi cậu hát, toàn bộ khán đài đều yên tĩnh. Cảm xúc mãnh liệt như vậy thật khó có thể chịu được. Khi cao trào, bi thương nồng nhiệt trong tiếng hát vang lên làm trái tim loạn nhịp. Và khi bài ca kết thúc, âm nhạc hạ xuống, giọng hát cũng trở nên trầm thấp mà thư thả: “Cho tới khi những kẻ dụng tâm kín đáo trở nên trong suốt, ta sẽ đứng nơi không gần không xa, dùng mai này để đổi... có người bên ta.”

Bài ca kết thúc, khán đài toàn bộ nháy mắt an tĩnh, tiếp theo tiếng vỗ tay xôn xao vang lên.

Thậm chí, vì cảm xúc của bài hát quá cuốn hút, không ít thí sinh nghĩ tới ai đấy mà rưng rưng lau mắt.

Giản Tinh Tuế hướng ban giám khảo cúi đầu: “Cảm ơn mọi người đã lắng nghe, phần trình diễn của em kết thúc ạ.”

Đồ Nhã hơi đỏ khóe mắt, tổ chức xong câu từ liền nói: “Tốt lắm. Tôi thấy dù kỹ năng hát của cậu chưa đạt trình độ chuyên nghiệp, một số đoạn xử lý cũng chưa tốt, nhưng theo tôi mà nói, cách ca hát của cậu có điểm đặc biệt.”

Thầy Lý ở bên cạnh nói: “Cậu ấy hát...cậu ấy hát rất truyền cảm.”

Ngay cả ca sĩ mảng Hip-hop như Lưu Sảng cũng nhận xét: “Đây là một loại thiên phú. Cậu hát không quá tệ. Lúc đầu nghe cậu nói vì tiền, tôi còn nghĩ cậu tới đây để gây rối, nhưng sau khi bài hát này được biểu diễn xong thì tôi thấy cậu có tiềm năng.”

Giản Tinh Tuế vốn khẩn trương, nghe mấy lời nhận xét này xong liền cảm thấy đỡ hơn hẳn. Ánh mắt cậu cẩn thận mà chăm chú nhìn vào Phó Kim Tiêu, cảm tưởng như nếu Phó ảnh đế không mở miệng, thì cậu chưa thể nhận phán quyết cuối cùng. Nhưng cậu lại không biết, ánh mắt mà bản thân cậu đang nhìn Phó Kim Tiêu chẳng thể che lấp được nỗi lòng tha thiết đợi chờ, lại nỗ lực che giấu không dám bộc bạch.

Bộ dáng “trong ngoài bất nhất” như thế làm Phó Kim Tiêu cảm thấy thú vị không hiểu nổi. Giống như cún con bị nhiều người bắt nạt, khi thấy anh lại muốn được yêu thương khích lệ nhưng lại nghĩ tới gì đó mà không dám thể hiện ra ngoài, chỉ đáng thương đứng tại chỗ.

Đồ Nhã ghé mắt, thấp giọng hỏi: “Thầy Phó thấy như nào nha? Đánh giá bậc nào thì hợp lý nhỉ, tôi thấy có thể cho B.”

Lưu Sảng ở bên nghe được, thò đầu qua: “B có phải quá cao không? An Nhiễm vừa nãy cũng không tồi mà chỉ được B thôi. Tới giờ chúng ta chỉ xét được hai người bậc B. Hơn nữa, cô cũng đừng quên là cậu ta không nhảy.”

Thầy Lý cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, việc này có khả năng làm các thí sinh khác thấy không công bằng.”

Như thế, chỉ có Đồ Nhã là người giữ vững bậc B. Đồ Nhã nhìn qua, đem ánh mắt dừng lại ở Phó Kim Tiêu, là tiền bối lâu năm, cũng là người có quyền lên tiếng nhất trong bọn họ, thấp giọng hỏi: “Thầy Phó, anh cảm thấy thế nào?”

- -----------

Tác giả có lời muốn nói:Lời bài hát được cải biên từ bản gốc [Bảo vật trời ban] của thầy Tiết Chi Khiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.