Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng

Chương 11: Chương 11: Người trong cuộc




Dịch: Sae Krs

***

Kiều Mạn Phàm nhìn qua các ngăn tủ trong phòng, phát hiện có hai căn hộ do nguyên chủ đứng tên, hơn nữa còn nằm ở vị trí rất tốt, còn có một cửa hàng.

Những thứ này đều là nhà họ Kiều cho nguyên chủ từ trước đến nay.

Trời má!

Tự nhiên phát hiện bản thân biến thành đại gia, một đêm chợt giàu.

Làm gì để không cần lo lắng, chỉ có làm giàu thôi. Kiều Mạn Phàm cảm thấy những tủi thân, oan ức trước đó căn bản không đáng là gì.

Khi đi làm ở công ty, ủy khuất còn nhiều hơn bây giờ, nhưng tiền thì ít hơn không biết bao nhiêu.

Không tranh, không tranh, tranh cái gì mà tranh! Những thứ này đã đủ cho cô không lo cơm, áo cả đời.

Có nhiều tiền như vậy, nam chính nữ chính thích làm gì thì làm, cô chỉ muốn an phận làm một bông hoa tường vi trong bình.

Trên danh nghĩa, cô có cửa hàng, vậy cô có thể thực hiện được ước mơ mở một cửa hàng đồ ăn ngon nho nhỏ của mình đúng không nhỉ?

Ước mơ đang ngay trong tầm tay, kích động quá đi mất!

Một chút tiền rò rỉ từ kẽ tay của Kiều gia cũng đủ để một người bình thường giàu sang phú quý cả đời.

Vốn dĩ, Kiều Mạn Phàm là đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bình thường, bởi vì một số chuyện kỳ lạ xảy ra, nên đã được sống trong sự giàu có hơn hai mươi năm.

Nhưng sự giàu có mà Kiều Mạn Phàm được hưởng trong khoảng thời gian này đều không thuộc về cô. Đúng vậy, Kiều Mạn Phàm sau này mới nhận ra, tất cả những thứ này, không có thứ gì là của cô cả.

Nếu như bây giờ chuyển hộ khẩu ra ngoài, cô không còn là người nhà họ Kiều nữa, vậy những thứ này cũng không thể mang đi.

Kiều Mạn Phàm ôm ngực, thật khó chịu, chẳng lẽ cô chỉ sở hữu chúng trong một thời gian ngắn ngủi vậy thôi sao?

Con người sợ nhất là đã từng có được nhưng lại mất đi.

Điều này cũng khiến Kiều Mạn Phàm hiểu được một chút cảm giác của nguyên chủ, nguyên chủ là đang thề chết bảo vệ những gì mình có.

Chỉ khi sở hữu mới biết được những thứ này tốt bao nhiêu.

Kiều Mạn Phàm trong lòng thở dài, ban đầu vốn dĩ mình cũng không có cái gì, bây giờ lại trở về trạng thái cái gì cũng không có.

Cuộc sống của một nhân viên quèn đang chờ cô, cùng lắm thì lần nữa quay lại sống như trước kia.

Đổi một cái thế giới, cô vẫn là một cô gái nhỏ bé đáng thương phải tăng ca đến chết, bị áp bức, bóc lột mà.

Tự nhiên sao lại muốn khóc rồi, chẳng lẽ mình cũng có chút bi thương ngược dòng thành sông?

Kiều Mạn Phàm nằm trên chiếc giường mềm mại, thoải mái, thơm tho, ngáp một cái, bây giờ buồn ngủ rồi, chuyện ngày mai để ngày mai nói.

Có khi ngủ một giấc, mai tỉnh dậy, mở mắt ra lại phát hiện mình đã trở về cái phòng thuê bé xíu còn bị hỏng của mình thì sao?

Ngày mai sẽ là một ngày tốt lành, cố lên!

Vừa nhắm mắt lại, tiếng chuông điện thoại di động vang lên dồn dập, dọa Kiều Mạn Phàm sợ đến mức tim đập thình thịch, đau thắt lại như bị kim châm.

Ngày qua ngày, trái tim này đã quá mệt mỏi.

Tên người gọi là người đại diện.

Người đại diện? . Chap mới luôn có tại -- TRÙMTRUYỆ N.ME --

A, lúc này Kiều Mạn Phàm mới nhớ tới nguyên chủ vẫn là người trong ngành giải trí. Tại sao lại vào ngành giải trí rồi, là bởi vì Kiều Ngữ Phù.

Trước kia, nhà họ Tang quá nghèo, vợ chồng nhà họ Tang chính là cha mẹ nuôi của Kiều Ngữ Phù, cũng là cha mẹ ruột của Kiều Mạn Phàm.

Hai vợ chồng này sống dưới đáy xã hội, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương chính là bà Tang còn có bệnh tim, không thể làm việc quá sức mà còn cần uống thuốc và điều trị, làm cái gia đình này vốn đã không giàu có lại càng khổ sở hơn.

Lên đại học, Kiều Ngữ Phù đã đi làm thêm và trở thành người mẫu cho một tạp chí thời trang. Bởi vì gương mặt đẹp và dáng người tốt, cô dần dần bước chân vào giới giải trí.

Từ diễn viên đóng người đi đường, chậm rãi đến các nữ phụ, chân đạp từng bước, từ từ tích lũy từng chút thực lực.

Lúc nhà họ Kiều tìm thấy Kiều Ngữ Phù, cô đã là diễn viên khá nổi tiếng, có thể trở thành nữ chính của một web drama.

Sau khi được đưa về Kiều gia, có nguồn tài nguyên của Kiều gia, càng như hổ mọc thêm cánh, khoảng cách trở thành một hoa đán* nổi tiếng chỉ còn 200 mét.

* Hoa đán: danh hiệu xuất hiện từ năm 2002, được sử dụng để dành tặng những mỹ nhân của lĩnh vực điện ảnh.

Kiều Mạn Phàm nhìn thấy tình huống như vậy, cảm thấy không phải chỉ là giới giải trí thôi sao, chỉ cần mình tiến vào giới giải trí, thì nhất định sẽ làm tốt hơn Kiều Ngữ Phù và nghiền ép cô ấy trong vài phút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.