Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 12: Chương 12: Trấn an




Sau khi Ninh Mạn Thanh nói xong ý tưởng quay chụp với bên quảng cáo xong, hẹn ngày mai lại tiếp tục quay, mới rời khỏi phòng, lấy di động ra xem.

“Tôi cũng cảm thấy suy nghĩ của cậu không tệ, lão Ninh, lúc đi học tôi đã biết cậu rất có năng lực, sau này không làm diễn viên nữa cũng có thể đi làm tổng giám của công ty quảng cáo nha.”

Nhiễm Nhan Như trêu chọc nói, sau đó lại phát hiện biểu tình của bạn tốt thay đổi.

“Làm gì tự dưng tức giận như vậy, tin tức tố ám đến tôi, không phải vừa rồi vẫn còn nói chuyện rất tốt sao?”

Cùng là Alpha, cho dù là bạn tốt, giữa tin tức tố cũng sẽ bài xích nhau. Nhiễm Nhan Như ngửi được mùi Ninh Mạn Thanh tức giận, tính công kích của tin tức tố tăng mười phần, cho dù nó không phải nhằm vào nàng, cũng làm nàng không thoải mái mà nhíu mắt.

Tuy rằng tin tức tố của Alpha không phân mạnh yếu, nhưng thể lực tinh thần và thân thể mỗi người lại mạnh yếu khác nhau. Khi giao đấu tin tức tố, Alpha có tinh thần càng mạnh càng có thể nghiền áp khống chế đối thủ, dẫn đến việc đối thủ bị hao tổn tinh thần.

Khi Alpha phóng thích tin tức tố công kích, không chỉ làm Alpha cảm thấy không tốt, kích động đấu tranh, cũng khiến Omega chịu đựng thương tổn.

Nhiễm Nhan Như không xác định trong tòa nhà này có Omega không, nàng vỗ vỗ vai Ninh Mạn Thanh nhắc nhở cô, để cô không nên làm trái pháp luật, lỡ như tổn thương đến Omega, chắc chắn sẽ bị bắt lại.

Tin tức tố khiến người lâm vào uy áp đột nhiên biến mất không hình, giống như vừa mới kéo tảng đá lớn ra khỏi ngực, Nhiễm Nhan Như thở nhẹ một hơi.

“Xảy ra chuyện gì, bên nhà cậu sao?”

“Không phải.” . truyện tiên hiệp hay

Thần sắc Ninh Mạn Thanh áp lực bình tĩnh đến mức tận cùng, bóng đen trong mắt giống như giông bão kéo đến.

Cô nhìn khung chat không có trả lời, tay rũ bên người nắm càng chặt, động tác ấn thang máy cũng thêm vài phần sát khí.

Lê Sơ ngồi ở phòng ăn riêng cảm giác di động trong túi chấn động, nhưng lão chủ vẫn chăm chú nhìn nàng, căn bản là nàng không dám lấy ra, chỉ có thể thuận theo cúi mắt nhìn hoa văn khăn trải bàn, giả vờ như mình ngu ngốc xấu xí.

Lúc nàng vừa đến hội sở* này, chưa cần bước vào phòng, nàng đã biết không ổn.

*Hội sở: Giống như nhà hàng kết hợp khách sạn.

Bởi vì góc phòng ăn riêng này không lớn, nhiều nhất chỉ có thể chứa ba người, vì một mặt nằm ở góc tường, Lê Sơ nghĩ, đây hẳn là phòng hai người, lão chủ nói chiêu đãi một số nghệ sĩ cơm tối hiển nhiên là nói dối.

Hơn nữa càng khủng bố hơn là, ngoài bàn cơm, trong phòng còn một khoảng bị bình phong che khuất, bằng thị lực 5 chấm của mình, Lê Sơ nhìn xuyên thấu qua khe hở trên bình phong, thấy được một cái giường.

Đường Tòng Nam cũng cảm thấy không tốt, nhưng hắn còn chưa mở miệng, đã bị thư ký của lão chủ lấy cớ bàn công chuyện kéo ra ngoài, hai người chỉ kịp trao đổi cái nhìn xúc động.

“Sao không ăn gì, đồ ăn không hợp sao?”

Nam nhân ngồi bên đối diện thân sắc lười nhác đánh giá Lê Sơ, giống như là đang nhìn một kiện hàng hóa.

Lê Sơ ra vẻ cuống quít ăn một chút, đem biểu hiện nhút nhát thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, hy vọng có thể đánh mất ý nghĩ muốn tiềm quy tắc* với nàng.

*tiềm quy tắc: dùng quy tắc ngầm (đổi sắc) lấy danh lợi trong giới giải trí.

“Cô thật ăn ảnh, trước mặt với trên hình hoàn toàn khác nhau.”

Vu Phi Minh chống cằm nhìn Omega như chim cút trước mặt, ánh mắt từ cổ nàng trượt xuống.

“Có chuyên viên trang điểm hỗ trợ.”

Lê Sơ ngập ngừng nói, cho dù nàng không ngẩng đầu, cũng bị ánh mắt giống như thực thể kia làm không khỏe.

“Cô có muốn cái gì không?”

Vu Phi Minh đi thẳng vào vấn đề, hắn tự nhận mình là một kim chủ hào phóng, chỉ cần đối phương muốn thứ hợp lý, hắn đều không bủn xỉn.

“Tôi muốn....”

Lê Sơ ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn Vu Phi Minh, bộ dáng vừa do dự vừa khó xử.

Vu Phi Minh nhìn thấy dáng vẻ của nàng thế này liền biết hôm nay ổn, tuy rằng gương mặt đối phương thật là bóng dầu, nhưng dáng người lại không tệ lắm, hơn nữa vẫn là Omega, để cho cô ta trang điểm một chút thì thật là đồ ăn không tồi.

Hắn giơ ly rượu đỏ, đưa mắt cổ vũ nhìn Lê Sơ, chờ nàng thổ lộ yêu cầu của mình.

Lê Sơ giống như được ánh mắt của hắn tiếp thêm can đảm, tràn đầy dũng khí nói: “Tôi muốn phương pháp bảo dưỡng của ông chủ.”

Lê Sơ thật sự là thành tâm đặt câu hỏi, dựa theo tư liệu nàng đọc, Vu Phi Minh thế nào cũng đã có 40 tuổi, như nhìn bộ dáng của hắn giống như chỉ mới 30, làm người ta không thể không khen một câu 'bảo dưỡng quá tốt'.

Trên người hắn mang theo hơi thở điển hình của Alpha, nhưng Lê Sơ lại cảm thấy hắn rất dầu mỡ, ít nhất nếu so sánh với Ninh Mạn Thanh, thực sự như tưới thêm mấy cái mỏ dầu.

“Cô đang chơi tôi?”

Vu Phi Minh lau rượu trên miệng, không vui mà nhìn nàng.

“Cô nên biết thân phận của mình là gì, nếu cô không muốn bị đóng băng thì tốt nhất nên biết thức thời.”

“Ông chủ, tôi nhất định sẽ nỗ lực nâng cao kỹ thuật diễn, vì công ty chăm chỉ kiếm tiền, tuyệt đối sẽ không để công ty chịu lỗ.”

Lê Sơ cùng hắn 'ông nói gà bà nói vịt', lo sợ bất an lên tiếng.

“Đừng giả ngu với tôi, tôi ghét nhất người khác dám khôn lỏi, cho rằng có thể lừa gạt được tôi.”

Vu Phi Minh vuốt thành ly, ngồi trên ghế ung dung nhìn Lê Sơ.

Sắc mặt Lê Sơ biến trắng, lần này nàng không có đóng kịch.

Vì Vu Phi Minh thả tin tức tố.

Giờ phút này nàng hiểu ra sự khác biệt của Alpha và Omega, tin tức tố Alpha xa lạ áp bách thần kinh nàng, nàng giống như bị người khác bóp cổ, đầu choáng mắt hoa, thậm chí còn muốn nôn mửa.

Nếu hai bên không có bất cứ quan hệ thân mật nào, Alpha không có cách nào khiến Omega động dục, chỉ có thể dựa vào thuốc hoặc cường bạo tinh thần dẫn đến Omega mất đi năng lực phảng kháng mà thực hiện mục đích của mình, thông tục mà nói chính là hạ thuốc và cưỡng gian.

Đối với phương diện tin tức tố, Omega yếu thế hơn Alpha rất nhiều, bởi vì theo gien ban đầu, Omega là chủng bị khống chế, Omega có thể phóng tin tức tố để trấn an, hoặc dẫn dụ Alpha giao hợp, không phải là bảo mẫu thì lại là cầu hoan, nên tin tức tố của Omega không hề có lực công kích.

Mặt Lê Sơ rất nhanh trắng bệch, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, đến tay cũng phủ lên một tầng mồ hôi lạnh.

Mà tin tức tố của Vu Phi Minh lúc này vẫn còn đang tạo áp lực với nàng, bức bách nàng thả ra tin tức tố của mình, Lê Sơ cắn răng chống cự, nếu tin tức tố bị bắt phóng ra, không khác gì là nàng đầu hàng.

“Vì sao lại muốn phản kháng, đi theo tôi không tốt sao?”

Vu Phi Minh chỉ cảm thấy buồn cười, Omega mà cũng vọng tưởng phản kháng Alpha, kết cấu sinh lý khiến trời sinh Omega yếu thế, Omega vốn dĩ nên là vật sở hữu trong tay Alpha.

“Ông như vậy là phạm tội.”

Mỗi chữ Lê Sơ nói ra đều thật gian nan, mồ hôi từ trán nàng chảy đến lông mi, nhưng nàng cũng không có sức lực giơ tay lên lau.

Luật bảo hộ Omega trong nước cũng có rất nhiều, nếu Alpha sử dụng tin tức tố công kích, hoặc cường bạo tinh thần Omega đều là trái pháp luật, dùng thân thể bạo hành hoặc cưỡng chế đánh dấu cũng là tội nặng nhất.

“Vậy thì thế nào, nếu cô nghe lời, về sau tôi còn có thể cưới cô.”

Vu Phi Minh không để ý chút nào nói, một câu cuối cùng phảng phất giống như là người chí cao vô thượng ban ơn.

Lê Sơ cảm thấy đó mới là uy hiếp khủng bố nhất, nếu một Omega bị đánh dấu cao độ, tương đương tâm lý và sinh lý đều bị ràng buộc bên cạnh Alpha, vì tin tức tố và gien ảnh hưởng, họ sẽ càng ngày càng không thể khống chế sự ỷ lại với Alpha, đặc biệt là ở kỳ mẫn cảm và kỳ sinh sản.

Cho dù Alpha ở kỳ mẫn cảm cũng sẽ khát vọng và ỷ lại với Omega của mình, hoặc bởi vì gien mà Alpha sẽ càng lúc càng thích Omega thuộc về mình, nhưng đều này cũng không cản trở một số Alpha ở kỳ mẫn cảm đi tìm Omega khác.

Tuy rằng không phải mọi Omega đều có gien thuần phục, nhưng so với Alpha mà nói, Omega thực sự là sự tồn tại yếu ớt và trung trinh.

Đầu Lê Sơ càng lúc càng choáng, giả thuyết ABO này thực sự rất có vấn đề, Omega là bảo bối Alpha muốn tranh đoạt bảo hộ, vì tin tức tố của Omega hấp dẫn và an ủi, nhưng bọn họ càng giống như công cụ sinh sản hoàn mỹ, tỷ lệ thụ thai cao mà tỷ lệ thai chết cũng cực thấp, rõ ràng cái gì cũng yếu đuối, từ thân thể đến tinh thần, cái duy nhất được buff* lại là khả năng an toàn sinh hài tử một trăm phần trăm.

*buff: thuật ngữ trong game, (điều chỉnh) tăng kỹ năng.

Nhưng mà nguyên bản đây chính là giả thuyết trong H văn, có lẽ người viết ra giả thuyết ban đầu này cũng không nghĩ đến nhiều như vậy.

Vu Phi Minh nhìn Lê Sơ còn dựa vào chút hơi tàn chống lại, có chút kinh ngạc đi đến trước mặt Lê Sơ, động tác mềm nhẹ vuốt tóc nàng.

“Đừng giãy giụa vô nghĩa, để tôi nghe tin tức tố của cô.”

Lê Sơ lại nghiêng đầu nôn khan, khi Vu Phi Minh tới gần, tin tức tố ùa vào càng thêm nồng đậm, làm nàng lâm vào ghê tởm.

Mùi tin tức tố của Vu Phi Minh trong mũi Lê Sơ nghe như mùi cá, như là mấy xác cá ngâm trong nước biển, vừa tanh vừa mặn lại vừa ghê tởm.

Một Omega phản ứng với tin tức tố của Alpha như thế, không thể nghi ngờ là đả kích lớn nhất đối với Alpha.

Vu Phi Minh xác định tin tức tố của mình không thể khống chế được Lê Sơ, nhưng khi Lê Sơ ngửi thấy hương vị tin tức tố của hắn lại phản ứng quá khích như thế, khiến hắn có chút không thể tin tưởng.

Trước kia mấy tình nhân Omega của hắn đều nói, hương vị tin tức tố của hắn rất dễ ngửi, là mùi biển, mang theo chút hương khí đặc thù như sâu thẳm, mà thấy bộ dáng Lê Sơ như muốn ói hết tất cả, làm hắn phải tự hỏi chính mình.

Lê Sơ ói đến khó chịu, nàng cảm thấy khoảng thời gian tới nàng sẽ không có ý tưởng đi biển nữa, bất quá bộ dáng như chó sắp chết này của nàng hẳn là lão chủ không có hứng thú nữa đi, cho dù là mỹ nữ thì ói đến rối tinh rối mù như vậy cũng không có khả năng ép buộc chứ.

Nhưng hiển nhiên là Lê Sơ xem nhẹ mấy người đạo đức hạng cuối, Vu Phi Minh không tin muốn chạm vào tuyến thể của Lê Sơ, muốn ngửi hương vị tin tức tố của nàng.

Cùng lúc đó, di động Vu Phi Minh vang lên.

Vu Phi Minh nhìn tên trên màn hình, cau mày tiếp nhận.

“Vu Phi Minh, ông mau cút trở về cho tôi, nếu không đừng nghĩ sẽ ly hôn được với tôi, hài tử cũng đừng mong thấy, tôi tung tin nóng với giới truyền thông ông đừng có nghĩ đẹp!”

Âm thanh bén nhọn chui vào màng nhĩ Vu Phi Minh, hắn nhìn Lê Sơ nằm trên mặt đất, thầm nghĩ cỏ gần hang chạy không được, vẫn là nên ứng phó bên nhà trước.

Cổ hương vị ghê tởm theo chủ nhân rời đi chậm rãi phai nhạt, tay chân Lê Sơ khôi phục tri giác, động tác nàng có chút chậm chạp ngồi dậy, ngoài cửa lại có người mở ra.

Lê Sơ còn tưởng rằng Vu Phi Minh quay lại, đang do dự có nên ngã xuống tiếp tục ói nữa không, lại ngửi được mùi trà mây quen thuộc.

“Ninh lão sư!”

Lê Sơ vui mừng ngẩng đầu, ủy khuất hu hu nhìn Ninh Mạn Thanh, nước mắt lưng tròng.

“Tôi ở đây.”

Ninh Mạn Thanh ôm Lê Sơ đang nằm trên mặt đất lên, dùng tin tức tố của mình xua tan mùi vị khác trên người Lê Sơ.

Nhìn gương mặt Lê Sơ trắng bệch, Ninh Mạn Thanh nghĩ đến mà sợ, cô đã dùng tốc độ nhanh nhất tra xét mạng lưới quan hệ của Vu Phi Minh, gọi cho vợ Vu Phi Minh trước, nhưng cô vẫn cảm thấy chính mình làm quá chậm, mỗi một giây trôi qua, cô đều lo lắng Lê Sơ sẽ xảy ra chuyện.

Còn tốt, còn tốt.

Trong lòng cô may mắn nhìn Lê Sơ trong lòng ngực, trong đầu lại nghĩ đến tên Vu Phi Minh, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Lê Sơ không hề biết tâm trạng của Ninh Mạn Thanh lúc này, chỉ biết tin tức tố mùi trà mây từ từ an ủi nàng, làm giảm đi sự khó chịu của nàng, nàng cuộn trong lòng ngực Ninh Mạn Thanh, giống như chim nhỏ về tổ liếm láp vết thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.