Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao

Chương 12: Chương 12




"Tiểu thư An An, nô tỳ van ngài đi cứu Ám Dạ đi, ngài luôn luôn từ bi rộng lượng, van cầu ngài. . . . . ."

Thị nữ Hương Lan đột nhiên xông vào, quỳ trên mặt đất, túm góc váy của ta, khóc không thành tiếng.

"Ám Dạ làm sao?" Ám Dạ là thủ hạ sát thủ của Thanh nhi, là người lãnh khốc hung ác, lại thề sống thề chết trung thành với Thanh nhi, chẳng lẽ là chọc giận tới Thanh nhi?

"Ám Dạ không hoàn thành nhiệm vụ Cung chủ giao cho, Cung chủ nói. . . . . . Nói. . . . . . Muốn cung quy xử phạt. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Ám Dạ sẽ chết. . . . . . Tiểu thư. . . . . ."

Cung quy? Ta lại hít một hơi lãnh khí, nói ra thì quả thật cung quy của Thanh cung quá mức tàn ác, nhẹ thì gãy tay gãy chân, uống thuốc độc tự vẫn, nặng thì ngũ mã phanh thây, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, Ám Dạ đến tột cùng là làm hỏng chuyện gì, khiến Thanh nhi tức giận như vậy?

"Ngươi trước tiên đừng lo lắng, ta sẽ đi ngay bây giờ xem một chút." Đỡ Hương Lan trên mặt đất dậy, ta nhấc váy, định chạy về phía đại điện, vừa mới nhấc chân, ta lại chợt nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Huyền nhi, "Huyền nhi, ngươi không cùng đi khuyên nhủ Thanh nhi sao?"

"Một khi Thanh nhi đã quyết định làm chuyện gì thì người khác rất khó thay đổi." Huyền nhi mỉm cười lắc đầu một cái.

Haizzzzz. . . . . . Ta đây cũng không thể thấy chết mà không cứu, bất đắc dĩ thở dài, ta xoay người chạy đi.

Bỏ qua thần thái khó hiểu trong mắt Huyền nhi, cùng với một câu thở dài nhẹ nhàng kia, "Chẳng qua, chỉ ngoại trừ nàng. . . . . ."

Đại điện Thanh cung.

Vài gốc cây cao màu đỏ sậm đứng vững . . . . . .

Trên vách tường thô sần có cây đuốc hừng hực thiêu đốt. . . . .

Hai hàng người áo đen cung kính đứng nghiêm . . . . . . Trong điện có một người đang quỳ. . . . . . Đã bị thương nặng. . . . . .

Ghế ngồi da hổ xa xỉ to lớn, Thanh nhi nhìn như lười biếng nghiêng người dựa lên đó. . . . . . Ánh mắt quét đến đâu, đều mang theo lạnh lẽo. . . . . .

Chương 12: Góc nhìn của Ám Dạ (2)

Nhiệm vụ mà cung chủ dùng tính mạng giao phó cho ta lại thất bại, tự biết khó thoát khỏi cái chết, chết, đối với ta mà nói, không đáng sợ, đáng sợ nhất là sự thất vọng thật sâu trong mắt Cung chủ. . . . . .

Nhớ lại mười năm trước, tính mạng của ta được Cung chủ cứu, Cung chủ lại còn giúp ta báo thù diệt môn, ân huệ này, dù không màng sống chết, cũng không thể đền đáp được một phần vạn ân huệ của Cung chủ, mười năm nay, ta liều mạng luyện võ, được xưng là sát thủ xếp hàng thứ nhất trong giới võ lâm, dùng tất cả năng lực để báo đáp Cung chủ. . . . . .

Nhưng. . . . . . Lần này lại thất bại. . . . . . Mà chỉ có lần thất bại này. . . . . . Là tuyệt đối không được phép. . . . . . Nhiệm vụ lần này. . . . . . Đối với Cung chủ mà nói, quan trọng cỡ nào. . . . . .

Lòng ta tràn đầy áy náy, quỳ gối trên điện, đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, nhưng trước mắt, lại đột nhiên xuất hiện một bóng người màu vàng. . . . . .

Đẩy ra cửa cung nặng nề, lại dùng một phong thái dễ như trở bàn tay. . . . . .

Vài tia nắng mặt trời chiếu vào, sáng đến mức làm người ta không mở mắt nổi. . . . . .

Ta tham lam hút lấy bóng dáng màu vàng tinh khiết kia, giống như trên điện kia là tầng tầng sát thủ vậy. . . . . .

Bởi vì màu vàng lóe lên này, ở trong Thanh cung trầm lặng, là nơi duy nhất được ngầm cho phép được vui vẻ.

"Đại cung chủ ~ lại đang nổi giận à?" Nàng khanh khách cười duyên, khiến ánh mắt ta hướng tới chủ nhân của màu vàng kia, tóc đen không búi, tùy ý thả xuống, hai mắt như lưu ly, sặc sỡ loá mắt, kiều diễm và khí chất yên tĩnh kết hợp đến không thể tưởng tượng được ở trên người nàng, đan xen vào thành một sự xinh đẹp mê hoặc lòng người. . . . . .

Bốn phía theo thói quen nhường ra một lối đi cho nàng, mặc cho bóng dáng màu vàng bổ nhào về phía Cung chủ, cứng rắn chiếm cứ một vị trí ở trên ghế của Cung chủ.

"An An, đừng làm loạn." Cung chủ giống như không nhịn được quát lớn, nhưng thân thể lại tự động nhường ra cho nàng một không gian thoải mái.

"Không làm loạn không làm loạn, ta ngồi ở đây, xem ngươi quản lý thuộc hạ thế nào, được không?" Hả? Nng lại có thể ngoan ngoãn ngồi yên, mắt đẹp nhìn về phía dưới điện. . . . . . Nàng đưa cho ta một nụ cười an tâm. . . . . .

"Khụ khụ, Ám Dạ, ngươi biết tội chưa?" Cung chủ rõ ràng ho hai cái, làm thế nào đi nữa thì trong điện cũng không lấy lại được bầu không khí khắc nghiệt nặng nề lúc trước nữa.

"Đúng vậy, ngươi biết tội chưa?" Thiên hạ nho nhỏ nghiêm mặt lên, học bộ dạng quát lớn của Cung chủ, thấy Cung chủ nhìn chằm chằm nàng, nàng lặng lẽ le lưỡi một cái, nịnh hót nhẹ nhàng bóp bả vai cho Cung chủ. . . . . .

"Thuộc hạ hành sự bất lực, nguyện ý nhận cái chết." Ta đang thật lòng, vô luận trừng phạt như thế nào, kiểu chết như thế nào, ta sẽ không oán hận lấy một câu.

"Ê này, ngươi không giữ chữ tín!" Nàng hướng về phía ta giống như tức giận dậm chân một cái, khiến Cung chủ nghi vấn đầy mặt.

"Tiểu thư An An, tại hạ không biết ngài đang ám chỉ chuyện gì?" Hai năm qua, ở Thanh cung, chúng ta gần như đều chấp nhận nàng là Cung chủ phu nhân tương lai, hết sức tôn trọng đối với nàng, không chỉ là bởi vì Cung chủ đặc biệt dịu dàng với nàng, mà còn vì sự khoan dung thiện lương của nàng.

"Mấy ngày trước ngươi luyện kiếm chém chết hoa Bạch Lan của ta, không phải ngươi nói là sẽ trồng hoa lại cho ta, để Bạch Lan nở đầy vườn của ta sao? Ngươi chết rồi, ai trồng hoa cho ta, ngươi là đồ tiểu nhân cá béo nhờ nuốt lời!" Bộ dáng nàng tức giận đùng đùng.

"Tiểu thư An An, thuộc hạ cô phụ sự phó thác của Cung chủ, theo cung quy, đã là người sắp chết, sợ là đành phải thất tín với tiểu thư An An." Ta rất cảm kích tấm lòng nàng nghĩ hết biện pháp cứu ta, chỉ là Cung chủ không thể tha thứ cho ta, ta cũng sẽ không thể tha thứ cho chính mình. . . . . .

"An An. . . . . ." Cung chủ không kiên nhẫn nheo mắt lại, cảnh cáo nàng không cần cố tình gây sự.

"Ta biết ngay không ai thích ta mà. . . . . . Ngươi ngày nào cũng vội vàng chuyện trong cung, thật lâu cũng không tới thăm ta. . . . . . Thật vất vả mới trồng được một chậu Bạch Lan yêu thích. . . . . . Lại bị Ám Dạ làm chết mất. . . . . . Ta ngày nào cũng mong Ám Dạ trồng cho ta một vườn hoa Bạch Lan. . . . . . Không ngờ. . . . . . Các ngươi đều không coi trọng ta. . . . . . Không có ai quan tâm suy nghĩ cùng cảm thụ của ta. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Ta quả nhiên rất khiến người ta chán ghét mà. . . . . ." Cúi đầu khóc nức nở, khiến tất cả mọi người đều không đành lòng, nhưng là. . . . . . Ách. . . . . . Cách nói của nàng thật đúng là đổi trắng thay đen. . . . . .

Nhưng tất cả mọi người đều biết. . . . . . Cung chủ thường ngày tỉnh táo thâm trầm lại có bộ dạng cam chịu như thế này.

Cho dù biết rõ người trước mắt này đang cố tình gây sự, nhưng vẫn không đành lòng để cho nàng rơi một giọt nước mắt.

"Thôi, thôi. . . . . . Nàng đừng khóc nữa." Cung chủ luống cuống tay chân an ủi nàng.

"Vậy. . . . . . Vậy ngươi sai Ám Dạ đi trồng hoa cho ta đi. . . . . . Ô ô ô. . . . . ." Đầu của nàng càng cúi xuống thấp hơn. . . . . . Tiếng khóc càng lớn hơn. . . . . .

Sát thủ trên điện đồng tình nhìn Cung chủ. . . . . . Cục diện rối rắm này. . . . . . Không dễ thu dọn đâu. . . . . .

"Haizzz. . . . . ." Qua hồi lâu, Cung chủ bất đắc dĩ thở dài, nhẹ ôm qua đầu vai của nàng, dụ dỗ, "Thì để Ám Dạ trồng hoa cho nàng, được không?"

Tất cả mọi người hung hăng hít một hơi lãnh khí. . . . . . Cung chủ. . . . . . Dễ dàng thỏa hiệp như vậy?

Ta sững sờ nhìn Cung chủ, lại nhìn thấy hắn có chút xấu hổ đứng dậy, "Nhìn cái gì mà nhìn, để ngươi trồng hoa hoa, uất ức à?"

"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ tạ ơn Cung chủ, tạ ơn An An cô nương." Ta dập đầu mấy cái trên mặt đất thật mạnh, đứng lên lui về phía sau, lại nghe thấy sau lưng có tiếng cười đè nén của mấy tên sát thủ.

Có người nói, Thanh cung, càng ngày càng không giống Thanh cung rồi. . . . . .

Một tổ chức sát thủ không hề lãnh khốc nữa. . . . . . Một giáo phái tà nịnh lại đầy tình cảm ôn hòa. . . . . .

Lại làm cho mọi người càng cam tâm tình nguyện trung thành. . . . . .

Chỉ vì. . . . . . Có nàng ở đây. . . . . . Giống như ở nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.