Sính Kiêu

Chương 189: Chương 189




Cùng một thời gian, trong một biệt thự được bao quanh bởi những khu vườn ở Tô giới Nhật Bản, Hoành Xuyên ngồi đối diện với Kimura, thưởng trà luận trà. Hoành Xuyên mặc một bộ quần áo trắng thường bằng sợi gai trơn đã rất sờn cũ. Ông ấy dù địa vị đã vô cùng siêu phàm, nhưng trước sau vẫn duy trì thói quen sinh hoạt mộc mạc, thứ yêu thích duy nhất chính là trà đạo. Tối nay tâm trạng ông ấy rất tốt, tự tay thể hiện, làm xong, Kimura cung kính cúi đầu, hai tay nhận lấy, cẩn thận nhấp một ngumjg, sau đó khen không dứt miệng, nhìn chung quanh:

– Thầy ở chỗ này đã quen chưa ạ?

Hoành Xuyên nói:

– So với việc sống trong ngôi nhà sang trọng này, ngày nào cũng có người ra vào, thực ra tôi thích cuộc sống ẩn cư mà đạo gia Trung Quốc theo đuổi hơn, không lo gì cả, dù là một bữa ăn, một bầu uống, thân nơi ngõ hẹp, cũng hơn hẳn cuộc sống không thể làm chủ hiện nay, vô cùng mệt tâm.

Kimura trịnh trọng nói:

– Lúc thầy còn trẻ đã từ bỏ danh dự và địa vị đến Trung Quốc sống khổ hạnh mấy chục năm, hiện tại thầy lại làm việc không biết mệt mỏi, gánh vác nhiều gánh nặng, cống hiến cả đời mình cho dân tộc Đại Hòa. Thầy là tấm gương mà các thế hệ trẻ chúng em ngưỡng mộ và noi theo. Những đãi ngộ này thầy đáng được hưởng, thầy đừng lo nghĩ nhiều ạ.

Tối nay hai người gặp nhau là đang cùng đợi tin tức.

Kimura nói xong, bắt gặp Hoành Xuyên xem thời gian, lập tức nói:

– Chắc là sắp đến giờ rồi, tin tức tốt chẳng mấy chốc sẽ đến. Thầy yên tâm.

Hoành Xuyên nói:

– Tôi không phải đang lo lắng. Tôi đang nghĩ tối nay chúng ta lại hy sinh một vị võ sĩ trung trinh. Ở quê nhà cậu ta có mẹ già, có vợ có con, đang hy vọng cậu ta trở về. Đối với cái này, tôi rất tiếc nuối.

Nét mặt ông ấy nghiêm trang nặng trĩu.

Kimura cũng bày ra nét mặt rất đau khổ, nói vài câu hy sinh vì dân tộc Đại Hòa là một vinh dự cá nhân, ngay sau đó chuyển đề tài:

– Sau đêm nay, chúng ta chờ xem kịch vui thôi, người Trung Quốc đánh người Trung Quốc, chúng ta chuẩn bị sẵn sang tiến vào bất cứ lúc nào. Nhắc đến dù em cũng đã đến Trung Quốc nhiều năm rồi nhưng luận hiểu biết về con người Trung Quốc, so với thầy thì em không thể theo kịp. Kế hoạch lần này có thể thành công, thầy là công đầu đó ạ.

Trên gương mặt gầy gò của Hoành Xuyên hiện ra nụ cười, khóe mắt có mấy nếp nhăn hằn sâu. Đây là dấu vết để lại sau khi được tôi luyện bởi gió và sương giá của trước kia. Ông ấy nhấp một ngụm trà.

– Người Trung Quốc rất nặng tư lợi. Họ có câu ngạn ngữ xuất từ kinh Phật, người không vì mình trời tru đất diệt. Ý là khuyên con người tăng lên tu vi, nhưng người Trung Quốc cuối cùng lại biến đổi hương vị của câu nói này, biến thành cái cớ biện hộ cho mưu cầu tư lợi. Họ người đông nhưng lại chia năm bè bảy mảng, theo đuổi lợi ích cá nhân, căn bản không thể đoàn kết. Không giống như dân tộc Đại Hòa chúng ta luôn vì đại nghĩa trước tiên…

Ông ấy còn chưa nói hết, bên ngoài đã có tiếng thông truyền, nói rằng Bộ tư lệnh đóng quân gọi điện thoại tới.

Hành động đêm nay là do Hoành Xuyên phụ trách, Bộ tư lệnh đóng quân chỉ đi chấp hành. Lẽ ra Kimura muốn tranh lấy để do phía mình đi làm. Sau khi chuyện thành công, đây chính là một công huân lớn. Nhưng Hoành Xuyên lại cân nhắc từ cân bằng các phe phái mà đề nghị Kimura không nên tranh giành với Bộ tư lệnh đóng quân. Hai thầy trò hiện tại đang chờ tin tức, nghe vậy đều nhìn nhau.

Kimura muốn đứng lên, thấy Hoành Xuyên vẫn rất bình thản thì thầm hổ thẹn, cố dằn xuống, chờ Hoành Xuyên thong dong đứng lên, bấy giờ mới đi theo chờ một bên. Hoành Xuyên nghe điện còn chưa được hai câu mặt đã biến đổi lớn, nụ cười trên mặt biến mất, không nói lời nào nữa.

– Thưa thầy, chuyện thế nào ạ?

Kimura thấy thế, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, hỏi.

Hoành Xuyên từ từ buông điện thoại xuống, quay đầu lại, nói:

– Kế hoạch thất bại rồi, đoán rằng có nội gián, tin tức bị tiết lộ ra ngoài.

Kimura kinh sợ, rất nhanh kịp phản ứng, cắn răng nói:

– Người biết kế hoạch này rất ít. Rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu, đêm nay em sẽ điều tra rõ.

Đêm khuya, Phó Minh Thành chưa ngủ, ngồi một mình trong thư phòng, nhìn di ảnh cha mình treo trên bức tường đối diện, rơi vào trầm tư.

Đột nhiên điện thoại trên bàn reo lên. Trong đêm khuya yên lặng như tờ, tiếng vang này nghe vô cùng rõ ràng.

Anh nhìn điện thoại, không nhận ngay, mặc nó vang lên hơn mười chuông, ngắt đi, ngay sau đó lại vang lên, lúc này mới thong thả cầm ống nghe lên, a lô một tiếng.

Đúng như dự đoán. Đêm khuya muộn này sẽ còn điện thoại gọi tới cho mình ngoài Matsusaka tối qua uống rượu tắm nước nóng với mình thì còn ai nữa.

Giọng nói của Matsusaka trên điện thoại có thể bị kìm nén, nhưng rõ ràng là anh đang rất tức giận.

– Sao anh không nghe điện thoại? – Anh ta chất vấn Phó Minh Thành.

Phó Minh Thành bình thản tựa lưng vào ghế ngồi, nói:

– Matsusaka quân, cũng không xem giờ là mấy giờ rồi, tôi không cần nghỉ ngơi à? Anh có chuyện gì mà muộn thế này còn gọi điện tới thế?

Giọng của Matsusaka đè thấp xuống hơn nữa:

– Tối nay có phải anh đã tiết lộ tin tình báo ra ngoài không? Anh là nội gián của người Trung Quốc!

Phó Minh Thành cười:

– Tôi không hiểu ý anh, anh có thể nói rõ được không? Trên tòa án, thẩm phán muốn tuyên án một người có tội cũng cần có chứng cứ đấy.

– Đừng giả vờ nữa. Chuyện này chỉ có Hoành Xuyên tiên sinh, Kimura, cùng cấp trên của tôi biết mà thôi. Họ làm sao mà tiết lộ ra ngoài được? Mà tôi lại từng đề cập chuyện này với anh. Anh biết tôi đã trải qua chuyện gì không? Tôi đã bị thông truyền đưa đi tiếp nhận điều tra.

– Vậy à? Anh đã nhận định là tôi, chắc là báo ra tôi rồi, cần gì phải gọi điện thoại tới chất vấn chứ?

Phó Minh Thành chậm rãi nói.

Matsusaka câm nín, nghiến răng nghiến lợi:

– Anh dám chơi thủ đoạn với tôi? Tôi sẽ không tha cho anh đâu…

– Matsusaka quân! – Ngữ điệu Phó Minh Thành đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.

– Nếu anh nghi ngờ tôi thì cứ việc báo cáo chuyện anh đã lỡ lời tiết lộ bí mật quân sự cho tôi là được. Muốn uy hiếp tôi à? Tôi sợ anh chắc.

Anh trầm ngâm, – Bỏ đi, nhờ có anh nhắc nhở tôi, sự việc can hệ trọng đại, tốt nhất tôi nên đi tìm Kimura giải thích rõ ràng, tránh sau này bị các anh nghi ngờ…

– Không cần! – Đầu kia Matsusaka ngắt lời, giọng điệu hòa hoãn dần, – Tôi cũng không phải có ý đó. Tôi chỉ hy vọng anh tự giải quyết cho tốt…

– Tự giải quyết cho tốt là anh mới đúng!

Phó Minh Thành không chút khách sáo cúp điện thoại. Sau đó anh không đi ngay mà lẳng lặng ngồi trong thư phòng. Ước chừng nửa giờ sau, điện thoại lại vang lên, vẫn là Matsusaka gọi tới, nhưng lần này giọng điệu anh ta đã hoàn toàn khác biệt, đầy vẻ áy náy, vừa mở miệng đã xin lỗi, gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ cúi đầu liên tục của anh ta lúc này.

Anh ta nói với Phó Minh Thành, vừa rồi nhận được báo cáo, không liên lạc được với một nhân viên cao cấp của Kimura tối nay. Lúc tìm tới chỗ ở phát hiện người không thấy đâu, nhà trống không, đồ đạc quý giá cũng không thấy. Người này trước kia từng yêu đương với một cô gái người Trung Quốc, sau khi Kimura biết được, sợ anh ta bị dao động tín niệm mà ép buộc anh ta giết cô gái kia. Nghi ngờ người này cũng vì nguyên nhân này, bản thân bị mua chuộc, tiết lộ tin tức xong thì bỏ trốn.

Giọng điệu của Matsusaka trong điện thoại lúc này không còn che giấu được sự phấn khích của mình. Anh ta liên tục xin lỗi Phó Minh Thành, nói qua mấy ngày nữa khi chuyện này trôi đi, anh ta sẽ lại mời anh đi uống rượu, cuối cùng cầu xin Phó Minh Thành đừng nhắc tới ai về chuyện mình đã lỡ lời.

Phó Minh Thành cúp điện thoại.

Kẻ chết thay này hiện tại hẳn đã bị Trần Anh vứt xác ở một nơi không một ai biết.

Anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn quanh một vòng.

Ánh đèn trống vắng.

Một mình anh đang ngồi nơi đây, cô đang ở đâu?

Vào lúc này, người đàn ông may mắn nhất trên đời này kia có lẽ đang ở bên cô cùng cô dạo bước trên con đường trở về quê nhà.

Trong đêm khuya dài đằng đẵng này, Phó Minh Thành đã định trước mất ngủ cả đêm. Mà Vương Đình Chi trong đêm tân hôn của mình, những sóng gió nội tâm mà anh ta trải qua tuyệt đối không kém gì Phó Minh Thành.

Cơn hoảng loạn đã qua đi. Trong đình viện nhà họ Vương, phía đông đèn đuốc sang trưng, người ra kẻ vào đều mang vẻ trang nghiêm, vội vã. Mà bên kia nến đỏ rực trên cao cháy trong âm thầm.

Nơi này là phòng tân hôn của Vương Đình Chi.

Tiểu thư Trần gia xinh đẹp dịu dàng, là người nhà họ Trần duy nhất mà Vương phu nhân có thể không nhíu mày khi nhắc đến.

Tất cả những điều này, Vương Đình Chi đều biết. Nhưng đêm tân hôn này, cho dù không xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở khách sạn thì có lẽ sẽ không có gì xảy ra.

Vương Đình Chi và tiểu thư Trần gia ngồi đối diện với nhau trong phòng, không nói gì cả, bắt gặp cô ấy hơi cử động một chút, chậm rãi ngẩng lên nhìn về phía mình thì đứng bật lên, nói một câu em nghỉ ngơi trước đi, sau đó đi ra khỏi phòng tân hôn. Một mình anh ta lang thang không mục đích trong đình viện, đỡ đẫn như một cái xác không hồn, không muốn quay về, cũng không biết mình có thể đi đâu khác. Trước mắt anh ta không ngừng hiện lên hình ảnh đêm nay Hạ Hán Chử trước khi đi đã gật đầu với mình một cái.

Vậy đấy. Người mà bao nhiêu năm qua mình coi như bạn bè như anh trai đã hoàn toàn rời đi như vậy.

Anh ta cảm thấy trong lồng ngực tràn ngập nỗi buồn bực, ấm ức và một chút uất hận không tên. Anh ta cũng không biết uất hận này đến từ đâu. Anh ta gần như không thể thở được. Cả đêm này nửa đêm về sáng, phía đông dần dần yên tĩnh trở lại, cuối cùng anh ta cũng ngủ lại trong thư phòng. Sáng sớm hôm sau thức dậy, anh ta vẫn đi làm như thường ngày. Anh ta cần tìm một số việc để làm lại bị Đồng Quốc Phong ngăn lại, nói cho anh ta nghỉ mấy ngày, dặn anh ta chịu khó ở bên cô dâu mới. Lúc anh ta đang thẫn thờ ở trong thư phòng thì một người làm đến báo có người tìm anh ta. Anh ta ra ngoài, thấy là một người lạ mặt, hỏi chuyện gì, người kia chỉ về hướng bên cạnh.

Vương Đình Chi nhìn theo, bắt gặp ở góc đường xa xa có một cô gái đội mũ có mạng che mặt. Cô gái kia nâng mũ lên. Là Tào tiểu thư đã đi rồi không biết lại quay lại vào lúc nào.

Tào tiểu thư đầu tiên là chúc mừng anh ta mới kết hôn, sau đó nói rằng có một việc quan trọng muốn nói với anh ta. Vương Đình Chi đưa Tào tiểu thư đi đến một chỗ vắng vẻ, hỏi chuyện gì.

Tào tiểu thư nói:

– Vương công tử, tôi muốn nói chuyện có liên quan đến Hạ Hán Chử với anh.

Vương Đình Chi hơi nhíu nhíu mày.

Tào tiểu thư quan sát biểu cảm của anh ta, cô ta bắt được biểu cảm rất nhỏ này của anh ta. Điều này làm cô ta hết sức phấn khích.

Từ sau lần bị hạ nhục ở chỗ Phương Sùng Ân, cô ta vẫn không cam long. Mặc dù đã rời khỏi kinh sư rồi, nhưng giờ khắc nào cô ta cũng chú ý đến các tin tức có liên quan đến nơi này. Cuối cùng, cơ hội cũng đã tới rồi. Cô ta biết nhà họ Vương và Hạ Hán Chử có bất hòa, thậm chí, theo suy đoán của cô ta, rất có khả năng là hai bên đã là đối địch với nhau. Dù tin tức mình thả ra này không được coi là đòn sát thủ, nhưng chỉ cần lợi dụng được thì vẫn tạo ảnh hưởng mạnh mẽ đến danh dự đối với người trong cuộc.

– Giữa Hạ Hán Chử cùng đứa cháu trai Tô Tuyết Chí của anh ta có quan hệ đặc biệt không đứng đắn.

Cô ta nhìn thẳng vào Vương Đình Chi, nói.

Mí mắt Vương Đình Chi nảy lên.

– Chị nói cái gì? – Anh ta hỏi.

Tào tiểu thư lặp lại một lần, nói tiếp:

– Đối với điều này, tôi dùng tính mạng để bảo đảm!

Cô ta mỉm cười, – Vương công tử, anh ta đã công khai đối nghịch với cha anh, về chuyện xảy ra tối qua, tôi cũng biết…

Cô ta dừng lại, – Tôi quá hiểu con người này, công vu tâm kế, sở dĩ anh ta cứu Tổng trưởng Vương là có ý đồ khác. Mua chuộc danh tiếng bên ngoài, âm mưu là để kiếm được cái có lợi khác tốt hơn mà thôi. Vương công tử đừng để anh ta lừa gạt…

– Tào tiểu thư, nơi này không tiện nói chuyện, chị đi theo tôi.

Vương Đình Chi bỗng ngắt lời cô ta, đưa cô ta đến một con hẻm không người nào gần đó. Tào tiểu thư đi theo, thấy Vương Đình Chi dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô ta chằm chằm, nét mặt rất kỳ lạ, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác bất an.

– Vương công tử…

Cô ta chần chừ, tiếp tục nói, – Hôm nay tôi nói chuyện này với anh, anh đừng xem nhẹ nó. Đây không phải chuyện nhỏ, miễn là các anh có thể tận dụng tốt…

– Tận dụng tốt cái chó chết ấy! – Vương Đình Chi đột nhiên trở mặt, đưa tay ra nắm lấy cổ áo cô ta, kéo cô ta như kéo con gà nhép ấn vào tường, siết chặt cổ cô ta.

Tào tiểu thư bị bất ngờ không kịp đề phòng, miệng há ra, phát ra âm thanh mơ hồ, hai tay ra sức đánh vào Vương Đình Chi, muốn thoát ra.

Vương Đình Chi mắt đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn, hung hãn bóp cổ Tào tiểu thư, cho đến khi cô ta không thở nổi, sắc mặt trở nên tái xanh, tròng mắt bắt đầu trợn ngược, hai tay vùng vẫy cũng yếu ớt buông xuống, lúc này mới căm hận buông tay ra, hất cô ta ngã xuống đất.

Chiếc cổ trắng như tuyết, mảnh mai của Tào tiểu thư có một vòng tròn dấu tay với những vết bầm tím rõ ràng, chiếc giày trên chân cô ta bị văng ra, cô ta ngã trên mặt đất, nửa buổi mới lấy lại được hơi thở một cách khó khăn, ho khan liên tục, cuối cùng hồn phách mới quay về. Cô ta hoảng sợ mở mắt ra, trông thấy Vương Đình Chi đứng đó, hơi cúi xuống nhìn mình đăm đăm.

– Họ Tào kia, nếu chị không phải phụ nữ thì tôi đã nổ phát súng bắn chết chị rồi. Mẹ nó chị cút ngay cho tôi, cút bao xa thì cút. Vĩnh viễn biến mất cho tôi. Nếu để tôi nhìn thấy chị nữa, đừng trách tôi ra tay với phụ nữ. Chị biết đây, tôi có rất nhiều cách để chị sống không được chết cũng không xong.

Tào tiểu thư cũng là người đáng thương, từ nhỏ đến lớn, bởi vì nghe quen tai nhìn quen mắt, thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng, làm cô ta luôn cho rằng lợi ích quyết định hết thảy. Cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, công tử nhà họ Vương lại có phản ứng lớn đến như vậy. Cô ta biết anh ta không phải đe dọa mình, sự lạnh lùng trong những lời nói đó khiến cô ta thấy kinh hãi. Cô ta rùng mình, nén chịu đựng cơn đau như thiêu đốt nơi cổ họng, chảy nước mắt, lại không dám dừng lại, giãy dụa bò dậy, đi chân không, thậm chí còn không dám tìm giày để đi, vô cùng nhếch nhác chậm rãi lê từng bước thoát khỏi nơi này.

Vương Đình Chi căm ghét nhìn theo bóng lưng Tào tiểu thư rời đi, thở ra một hơi dài.

Ngay trong đêm, tin tức này được báo cáo lại với Đồng Quốc Phong.

– Cậu khẳng định? – Đồng Quốc Phong vô cùng ngạc nhiên, hỏi.

– Vâng. Ngài lo lắng cho công tử nên bảo tôi đi theo cậu ấy. Tôi thấy công tử đi ra ngoài liền lạng lẽ theo sau, vô tình mà nghe được.

Đồng Quốc Phong trầm ngâm chốc lát, híp híp mắt, trên mặt nở nụ cười sâu xa, gọi người kia tới gần hạ thấp giọng dặn dò một lúc, cuối cùng nói:

– Lan truyền tin tức này ra ngoài, càng rộng càng tốt, động tĩnh càng lớn càng tốt. Ngoài kinh sư ra còn phải đảm bảo truyền đến cả bên kia nữa cho tôi, để tất cả mọi người đều biết.

Hết chương 189

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.