Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăm Sóc Quái Vật

Chương 7: Chương 7: Gặp lại




Phương Hoa bị thương rất nặng, ngực bị cào ra ba đường móng vuốt, kéo dài từ bả vai đến eo, thấy được cả xương.

Hô hấp của Phương Dung cứng lại, “Hôm nay là mày cứu tao?”

Tí tách!

Nhìn từng giọt máu nóng rơi xuống đất, Phương Dung không khống chế được cảm xúc.

Phương Hoa không nói gì, nó vươn cánh tay không bị thương ra, lau nước mắt cho Phương Dung, “Sao anh lại khóc?”

Với nó mà nói, nước mắt là thứ xa lạ, nhìn Phương Dung khóc khiến nó không biết phải làm sao, càng không biết nên an ủi như thế nào.

“Anh không khóc.” Phương Dung dụi mắt, từ ngăn kéo bên cạnh lấy ra hộp sơ cứu khẩn cấp, bởi vì công việc đặc thù, hắn ít nhiều sẽ bị thương, hộp sơ cứu là vật không thể thiếu, trong nhà chuẩn bị rất nhiều.

“Em nằm im, anh thoa thuốc cho.” Phương Hoa bị thương quá nghiêm trọng, trên cánh tay bị ngoạm mất một miếng thịt, nó vẫn còn quá nhỏ, không có kinh nghiệm chiến đấu, đánh nhau với quái vật khác rất bất lợi.

Nó im lặng nằm xuống, giống như đứa trẻ hiểu chuyện, khiến người ta yêu thương.

“Có hơi đau, em chịu đựng một chút.” Bởi vì năng lực phá hoại của Thú Nhân lớn, Phương Dung sợ nó không chịu nổi sẽ phá hư nơi này, nên mới đặc biệt nhắc nhở.

Phương Hoa ngoan ngoãn nằm im trong ổ chăn, lộ ra thân thể trơn bóng, nó vừa gầy vừa trắng, làn da bóng loáng mịn màng, giống như trẻ con mới sinh, còn hơi phớt hồng, xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, đầu vai tròn trịa nhẹ nhàng run rẩy.

Phương Dung thấm cồn vào bông, khử trùng miệng vết thương, da thịt nó nổi lên bọt bong bóng nhỏ, hắn cẩn thận dùng rượu sát trùng từng chút một.

Nếu muốn khử trùng sạch sẽ thì không tránh khỏi phải dùng lực, tách hai bên vách thịt ra để sát trùng bên trong, đụng vào thịt chắc chắn sẽ đau, Phương Hoa không chịu nổi nắm chặt khăn trải giường, trên mặt đầy vẻ đau đớn, nhưng trước sau không rên một tiếng, im lặng để Phương Dung sát trùng, ngoan đến mức mủi lòng.

Miệng vết thương quá lớn, kéo dài qua trước ngực, từ vai phải đến hông bên trái, máu chảy rất nhiều, cần phải khâu lại.

Phương Dung không có kĩ năng chuyên môn, Phương Hoa lại không thể đưa đến bệnh viện, nếu ra ngoài sẽ bị bắt giữ ngay lập tức.

“Làm sao bây giờ? Em chảy nhiều máu quá, thịt bị hoại tử cũng phải cắt bỏ.” Chân tay Phương Dung luống cuống.

Phương Hoa đánh nhau lâu, hơn nữa trong móng vuốt của Thú Nhân có độc, miệng vết thương sưng mủ, còn có thịt hư phải cắt, vì không để miệng vết thương rỉ máu, Phương Hoa đã đè ép nó, diện tích thịt hoại tử đã lớn càng lớn, xử lý không dễ dàng.

Phương Dung dùng bật lửa hơ dao gọt hoa quả, lấy nước bí đao giảm độc, trái tim đập nhanh, tay chân hoảng loạn, chưa bắt đầu đã kết thúc, “Làm sao bây giờ? Anh không dám.”

Ngược lại Phương Hoa nắm lấy tay hắn an ủi, dùng tay hắn từng chút một cắt bỏ thịt hoại tử trước ngực, toàn bộ quá trình nó đau đớn đến cắn chặt răng, dùng sức ép tay Phương Dung, lực của Thú Nhân lớn, Phương Dung chỉ biết im lặng chịu đựng.

Chờ khối thịt hư bị cắt bỏ, cả người nó ướt đẫm, tóc bạc dán vào trán, chóp mũi nho nhỏ hít thở, hết sức để nắm tay Phương Dung.

“Anh giúp em nhé.” Nó nhìn Phương Dung, ánh mắt tràn ngập hy vọng, tín nhiệm.

Tay Phương Dung đều là máu, mồ hôi chảy dài từ trán xuống cổ, hắn không để ý, tập trung vào miệng vết thương, những vết thương này đều là vì hắn, nếu không Phương Hoa sẽ không bị thương thê thảm như vậy.

Bây giờ hắn giống như đứa trẻ vừa khóc vừa quậy, cần Phương Hoa an ủi mới yên lòng, quá mất mặt.

Mũi Phương Dung đau xót, nước mắt không khống chế được rơi càng nhiều, hai mắt nhoè đi, hắn thấy Phương Hoa đang chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, không cần hắn an ủi hay dỗ dành, nó cứ nhìn như vậy, giống như không biết nên làm gì.

“Anh không khóc, thật sự không có khóc.” Phương Dung bị nó nhìn đến xấu hổ, nhanh tay lau khô nước mắt, thuận tiện se chỉ vào kim, lỗ kim quá nhỏ, hắn luồn chỉ vài lần đều không được, vẫn là Phương Hoa nắm lấy tay hắn, ổn định lại sự hoảng loạn trong lòng hắn, mới thành công luồn chỉ, khâu lại miệng vết thương dữ tợn.

Chờ ba đường vết thương được khâu lại chỉnh tề, hai người đều ngã xuống giường, qua một lúc mới có sức bò dậy.

Phương Dung đi cất dụng cụ y tế, sau đó dùng băng gạc băng bó cho nó, bao thành một cái bánh chưng. Bởi vì vết thương ở ngực, khi băng bó phải vòng qua sau lưng nó, tránh không được tiếp xúc gần gũi.

Phương Dung có thể dễ dàng ngửi được mùi hương trên người nó, mùi vị hung hãn là do quá đau tạo thành, vị tanh là do máu lại thấm qua băng gạc.

Không nghĩ tới hắn cảm thấy mùi hương của nó cũng được, thoang thoảng mùi cồn, còn có vị thiếu niên tươi mát, xen lẫn mùi hóc môn tuổi dậy thì.

Dựa theo tuổi của Thú Nhân, Phương Hoa đang ở thời kỳ thiếu niên rạng rỡ, qua hai năm nữa có thể cưới vợ sinh con, nhưng từ nhỏ nó đã bị nuôi nhốt trong lồng giam, cuộc sống thay đổi, giờ nghĩ lại, có lẽ chính bản thân nó cũng không biết tương lai sẽ ra sao.

Phương Dung không hỏi nó sau khi vết thương lành có bỏ trốn không, hắn chỉ để ý hiện tại, ít nhất bây giờ Phương Hoa đang ở chỗ này.

Trên chăn đều là cồn và máu, Phương Dung muốn đổi một chiếc chăn mới, nhưng nghĩ đến Phương Hoa hôm nay hẳn rất mệt, cho nên hắn không đổi nữa.

Phương Hoa rất hiểu chuyện, nó ngủ ở sát mép giường, nhường chỗ cho Phương Dung.

Phương Dung sợ đụng vào miệng vết thương của nó nên không chịu ngủ, “Em ngủ đi, anh còn có việc.” Hắn tìm một cái cớ, “Anh phải viết nhật ký, viết xong mới ngủ, em ngủ trước đi.”

Có lẽ do thực sự mệt, Phương Hoa kéo chăn của hắn, lén lút đặt ở mũi ngửi một cái, cảm thấy thoả mãn, không có quái vật khác cần cảnh giác, không có căn phòng xa lạ phải đề phòng, nó đối với nơi này rất an tâm, ngủ say sưa, trong lúc ngủ cũng mỉm cười.

Dưới ánh đèn bàn mỏng manh, tóc bạc hơi hơi sáng lên, có chút đáng yêu, khuôn mặt Phương Hoa tinh xảo, đường nét nhu hoà, dưới ánh đèn càng hiện rõ, tựa như đứa trẻ làm bằng thủy tinh bán trong suốt, cả chi tiết nhỏ nhặt cũng hoàn mỹ không tì vết.

“Phương Hoa, nhất định em là món quà mà ông trời tặng cho anh.” Phương Dung viết như vậy trong nhật ký.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.