Sủng Mị

Chương 1197: Q.2 - Chương 1197: Chuẩn bị chiến tranh, Thiên Sơn Vân Môn




Chủ nhân Nam Cấm Vực đã cử Yểm Ma đại quân tiến vào Sài Cuồng Ma đế quốc, nhưng kỳ thật đại bộ phận Yểm Ma đại quân đều chỉ làm công tác kết thúc, bởi vì bọn họ phát hiện cả lục cấp đế quốc cơ hồ toàn bộ những quân đoàn mạnh một chút đã bị đầu sát lục long giải quyết.

Kỹ năng quần công của Tiểu Chập Long không nhỏ, nhất là sau khi có được thuộc tính U Linh, vạn u thi triển, mỗi một lần đánh ra tử hồn đều tràn ngập lực lượng khủng bố, đủ làm dập nát sinh linh trong quân đoàn, trong mắt Sài Cuồng Ma nó chính là kẻ giết chóc kinh khủng nhất.

Thi thể lại lần nữa rải đầy trên vùng đất rộng lớn, long trảo cùng khe rãnh kinh người, lộ ra vực sâu không thấy đáy, mặt đất gồ ghề, thi thể rơi rụng, tất cả những cảnh tượng như vậy càng giống thảm cảnh nơi địa ngục.

Chiến tranh vốn tàn khốc như thế, giết chóc như vậy có lẽ đang phát sinh ở một địa phương khác trên thế giới, nhưng tất cả những chuyện này chỉ do một đầu hồn sủng tạo thành, thật sự là khủng bố phi thường.

Thống soái Yểm Ma đại quân là người thống trị Yểm Ma Bạch Nhất, người này đã trải qua một cuộc chiến đấu nhẹ nhàng nhất, hơn nữa nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cuộc chiến này công lao sẽ thuộc về Bạch Nhất, chủ nhân Nam Cấm Vực nhất định sẽ cho hắn lời ngợi khen rất lớn.

Thời gian của Sở Mộ chỉ có hạn, kết thúc công tác liền giao lại cho Bạch Nhất cùng quân đoàn của nó, chính mình quay về nơi ở của chủ nhân Nam Cấm Vực.

Khi quay về chủ nhân Nam Cấm Vực vô cùng nhiệt tình.

Một cường giả trợ giúp chính mình đi tiêu diệt lục cấp đế quốc, chủ nhân Nam Cấm Vực làm sao lại không thích hắn.

Nó thật hi vọng Sở Mộ có thể ở lâu hơn một chút, nhưng Sở Mộ lại nhất định phải quay trở về.

Lần này Sở Mộ về đây tự nhiên là vì muốn đón Bạch Ma Quỷ. Chủ nhân Nam Cấm Vực quả nhiên không làm cho Sở Mộ thất vọng, trong mấy tháng nay tiến hành đặc huấn cho Bạch Ma Quỷ, thậm chí còn đem một ít linh hồn tử tù Bạch Yểm Ma đưa cho Bạch Ma Quỷ cắn nuốt, làm thực lực của nó tăng lên tới đê đẳng chủ tể.

Hiện tại bản thân Sở Mộ cũng là hồn tể, Bạch Ma Quỷ đã tới đê đẳng chủ tể, hóa thân thành bán ma thực lực hẳn là so sánh được với trung đẳng chủ tể không ít.

Chủ nhân Nam Cấm Vực nói với Sở Mộ, trong cơ thể Bạch Ma Quỷ còn có chút linh hồn còn chưa hoàn toàn tiêu hóa, chờ sau khi đã tiêu hóa thì thực lực có thể đề thăng lên một hai cấp bậc, nếu nói vậy thực lực của Bạch Ngữ đã tiếp cận trung đẳng chủ tể, nếu như hóa thân bán ma nói không chừng còn có thể cùng Thạch Dực Long của Ngô Trấn đối chiến.

Chỉ sáu tháng thời gian là có thể làm thực lực Bạch Ma Quỷ tăng nhanh như vậy, Sở Mộ đã phi thường hài lòng.

- Đợi sau khi trở về linh vật của Chiến Dã hẳn đã luyện chế xong xuôi. Nói không chừng thực lực của Chiến Dã cũng tăng lên.

Sở Mộ lộ dáng tươi cười.

Trong lúc Sở Mộ lịch lãm cùng Tiểu Chập Long, Chiến Dã cùng hồn sủng cũng chiến đấu không ngừng, hiện tại Chiến Dã lịch lãm đã tiến vào đê đẳng chủ tể cấp, chỉ cần có huyền vật tương ứng thúc giục là hoàn hảo.

Mà cấp bậc linh hồn lên tới đê đẳng chủ tể, Chiến Dã có đủ khả năng bùng nổ lực lượng còn cường hãn hơn trung đẳng chủ tể bình thường!

Trước đó tích lũy lịch lãm, hơn nữa có sáu tháng giết chóc khổ tu, thực lực ba đầu chủ sủng đều tăng lên trong phạm vi lớn, có thể nói Sở Mộ đã khác hẳn ngày xưa.

Trên đường về Sở Mộ cũng không tốn nhiều thời gian, đem hồn sủng đều triệu hồi vào hồn sủng không gian sau đó trực tiếp khống chế Mạc Tà quay về Vạn Vật thành.

Tốc độ của Mạc Tà thật nhanh, khuyết điểm duy nhất chính là sự chịu đựng. Nhưng cho dù là như thế từ Nam Cấm Vực đến Vạn Vật thành cũng không cần dùng thời gian quá dài.

Trên đường đi, trong lòng Sở Mộ có chút vướng bận về Dạ Chi Lôi Mộng Thú của mình.

Đến bây giờ còn chưa nhìn thấy Dạ trở về, điều này làm trong lòng Sở Mộ không biết như thế nào, cũng không biết rốt cục bây giờ nó đã đi tới khu vực nơi đâu.

Tin tưởng với nghị lực cùng thiên phú của Dạ, thực lực chắc sẽ không yếu ớt…

Vạn Vật thành.

Cuộc chiến độc lập chỉ còn lại mười ngày, cuối cùng Bạch Ngữ đã kết thúc việc khổ tu, xuất hiện tại Vạn Vật thành.

- Sở Mộ còn chưa trở lại sao?

Bạch Ngữ hỏi.

- Phải, nhưng không có việc gì, bình thường huynh ấy luôn đúng hẹn!

Diệp Khuynh Tư nói.

- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta đi Thiên Sơn thôi!

Liễu Băng Lam lên tiếng.

Cuộc chiến độc lập đã sớm được tuyên dương, rất nhiều người sống tại Tân Nguyệt Địa từ mấy tháng trước đã lặn lội đường xa trải qua thế giới băng sơn đi tới Thiên Sơn Vân Môn.

Tại Tân Nguyệt Địa có rất nhiều người còn chưa đạt tới chủ tể cấp, với tốc độ của bọn họ quả thật phải khởi hành trước mấy tháng mới có thể đuổi kịp thời gian.

Hiện tại Thiên Sơn Vân Môn hình thành giới hạn hai bên, người của Tân Nguyệt Địa xây dựng một trạm dịch lâm thời ở phía tây Vân Môn, cấp nơi đặt chân cho mọi người.

Ở mặt đông Vân Môn là người Vân Cảnh, nơi đó tụ tập nhân số rõ ràng nhiều gấp mấy chục lần người của Tân Nguyệt Địa, hơn nữa còn rất nhiều người đến từ ngoài Vân Cảnh, bởi vậy có thể thấy được một khối lãnh thổ độc lập ở thế giới ngoài Vân Môn cũng là đại sự cực kỳ náo động.

- Nói thật, ta thật sự vô cùng khâm phục dũng khí của Sở Vương các ngươi!

Ánh mắt của Lam Nhiêu nổi lên mị quang nói.

Lam Nhiêu đã ở lại Vạn Vật thành một thời gian, bản thân đạt tới chủ tể cấp nàng dần dần được người của Vạn Vật thành tiếp nhận cùng hiểu rõ.

Chuyện lãnh thổ độc lập là do Lam Nhiêu nói với Sở Mộ, nhưng Lam Nhiêu hoàn toàn không thể ngờ Sở Mộ thật sự dám đề nghị độc lập lãnh thổ đối với Vân Cảnh, cho dù hiện tại đã bước lên cuộc chiến giành độc lập, nàng vẫn cảm thấy có chút khó thể tin.

Lam Nhiêu ở lại một địa phương thật xa tận thế giới Ám Thiên Hải, mặc dù nàng chưa từng đi qua Vân Cảnh nhưng cũng biết được một thất cấp địa cảnh sẽ có bao nhiêu cao thủ trấn thủ, nghĩ tới một vương giả từ tam cấp địa cảnh đi ra lại muốn khiêu chiến cường giả thất cấp địa cảnh, thật không biết sẽ có bao nhiêu người cảm thấy chuyện này thật hoang đường buồn cười.

- Dị quốc mỹ nữ, ta cảm thấy được chuyện này chỉ là một sự bắt đầu, nói không chừng ngày sau ngươi sẽ nghe được càng nhiều tin tức liên quan tới Sở Mộ không sao tưởng tượng nổi!

Diệp Hoàn Sinh cười nói, ánh mắt đón nhận vẻ mị ý của Lam Nhiêu.

Lam Nhiêu thật trực tiếp liếc mắt đưa tình cùng Diệp Hoàn Sinh, khiến cho hắn nhất thời vui như mở cờ.

Nhưng sau đó Trầm Nguyệt đứng cạnh Diệp Hoàn Sinh lại không chút khách khí đá hắn một cước, tức giận nhìn hắn chằm chằm.

Diệp Hoàn Sinh xấu hổ cười, trong lòng âm thầm oán giận muội muội mình luôn xen vào việc của người khác, lại đem chuyện mình có hoạt động với một ít quý tiểu thư tại Vân Cảnh bộc lộ ra ngoài, làm hại chính mình đã hơn một tháng cũng không đụng được tới một sợi tóc của Trầm Nguyệt.

Diệp Hoàn Sinh thật quyết đoán thay đổi đề tài nói:

- Ta cùng Vân Môn lão nhân còn có một lần đánh cuộc, ta đi xem lão đầu kia trước.

- Cùng đi đi!

Triêu Thái Tử cùng Mục Thanh Y nói.

Cuộc hẹn ước đánh cuộc lần này cũng rất trọng yếu, nếu như bị đánh bại mấy người bọn họ chẳng những ngày sau không thể bước ra khỏi Tân Nguyệt Địa nửa bước, còn phải làm một chuyện cho lão nhân kia.

Nhưng nếu như họ thắng, lão nhân sẽ trông cửa cho Tân Nguyệt Địa, xem như trấn thủ tại Tân Nguyệt, mặc dù không biết rõ thực lực lão gia hỏa, nhưng người có thể ở lại Thiên Sơn băng thiên tuyết địa quanh năm như vậy khẳng định cũng không phải người thường, có thêm một vị cao thủ bảo hộ Tân Nguyệt Địa đương nhiên là một chuyện tốt.

Bạch Ngữ cùng Liễu Băng Lam đều lưu lại nghỉ ngơi trong trạm dịch lâm thời, chờ cuộc chiến đến. Diệp Hoàn Sinh mang theo không ít cường giả Tân Nguyệt Địa muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài Vân Môn cùng đi qua bên kia.

Người của Tân Nguyệt Địa có thật nhiều người lần đầu tiên tới Thiên Sơn, bọn họ cũng không biết còn có một Vân Môn tồn tại, trước đó mọi người đều thử xuyên qua Vân Môn nhưng cuối cùng đều bị một vị lão đầu ngăn cản.

Trầm Mặc đến khá sớm, trước đó hắn lịch lãm bên trong Đông Cuồng Lâm, sau khi biết được tin tức cuộc chiến độc lập trực tiếp chạy tới Thiên Sơn.

- Lão đầu kia rất lợi hại, chỉ dùng hồn niệm áp tới ngay cả câu thần chú ta cũng không thể niệm ra, sau đó ta phải xám xịt quay trở về!

Trầm Mặc thấp giọng nói.

- Vậy sao? Hắn càng thân thiết với ta một chút, hắn triệu hồi ra hồn sủng, một hơi thổi đã đem ta từ Vân Môn thổi về tới núi non…

Đằng Lãng tự giễu nói.

Nói tới Vân Môn lão nhân, Đằng Lãng, Trầm Mặc, Bàng Duyệt, Tiêu Hợi trong lòng còn sợ hãi, bọn hắn được xem như nhóm cường giả thứ hai của Tân Nguyệt Địa, là những người có khả năng tiến vào chủ tể cấp trong tương lai, nhưng khi đi tới Vân Môn, kiến thức một vị lão nhân thủ vệ cũng đã khủng bố đến như thế, bọn hắn thật sự không còn dũng khí bước ra khỏi Tân Nguyệt Địa.

- Kỳ thật bên ngoài cũng không đáng sợ tới như vậy, cấp bậc chủng tộc chúng ta tuy rằng không cao, nhưng còn có chủng tộc cấp bậc thấp hơn chúng ta, đi qua nam bộ Vân Môn là nhân loại cấp nô bộc, địa cảnh kia còn lạc hậu hơn cả chúng ta!

Triêu Thái Tử nói.

- Nga, nga, lão đầu kia…

Bỗng nhiên, một thanh âm già nua lại giống như hàn băng từ cuối vị trí Vân Môn truyền đến.

- Không phải đã nói qua cho các ngươi, nơi này không cho phép bất luận kẻ nào ra vào sao!

Nghe thanh âm quát lạnh, cả nhóm người từng đi qua nơi này một lần đều run lên, hồn sủng bị khống chế cũng không khỏi lui ra sau mấy bước.

Diệp Hoàn Sinh, Triêu Thái Tử cùng Mục Thanh Y không chút sợ hãi, trực tiếp đi ra phía trước.

- Lão nhân, là chúng ta!

Diệp Hoàn Sinh cũng không có vẻ biết tôn kính lão nhân, tùy tiện kêu lên.

- Nga, là các ngươi…thời gian còn chưa tới, các ngươi đến làm gì!

Vân Môn lão nhân đã nhận ra tiểu tử miệng mồm trơn mượt kia, ngữ khí dịu đi một ít.

- Nói chuyện đánh cuộc với ngươi, ngươi không phải muốn chối bỏ đi?

Diệp Hoàn Sinh nói.

Vân Môn lão nhân dựng râu trừng mắt, thanh âm tăng cao nói:

- Làm sao có chuyện chối bỏ, đừng nói cái kiểu các ngươi chắc chắn sẽ thắng, ta cho các ngươi năm năm thời gian, các ngươi nhanh như vậy đã khơi mào ra chuyện này, làm vậy có khác gì là muốn chết, các ngươi nghĩ Vân Cảnh dễ chọc tới như vậy hay sao!

Nhắc tới việc này Vân Môn lão nhân vẫn còn tức giận.

Hắn ngoại lệ cho phép năm người bọn họ thông qua Vân Môn, hơn nữa còn có ý tốt nhắc nhở bọn họ đợi thêm năm năm sau hãy bàn tới chuyện đòi độc lập.

Nào biết còn chưa đầy hai năm bọn hắn đã cùng Vân Cảnh tuyên chiến, đòi độc lập lãnh thổ.

Những hậu sinh kia thật sự không đem lời nói của lão nhân gia ở trong lòng!

- Bỏ đi, một đám không biết trời cao đất dày, để cho bọn họ kiến thức cường giả chân chính cũng tốt, miễn cho tự cao tự đại!

Trong lòng Vân Môn lão nhân thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.