Sủng Mị

Chương 1219: Q.2 - Chương 1219: Độc lập lãnh thổ, xâm phạm tất giết!




Tử sắc hỏa diễm nóng rực làm đau đớn ánh mắt, mọi người chờ đợi thật lâu cũng không dám mở.

Không biết qua bao lâu, một tia cảm giác mát mẻ truyền đến, khi mở mắt ngọn lửa màu tím khủng bố đã bị tiêu diệt chỉ còn lại một ít ngọn lửa nho nhỏ.

Mặt đất bị hòa tan trong nháy mắt giờ phút này đã bao trùm một tầng băng thật dày, tử sắc hỏa diễm đã bị trấn áp xuống, dù vậy trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, dù sao dưới cơn sóng lửa bất luận người nào cũng cảm thấy bản thân mình phi thường nhỏ bé.

- Đa tạ tiền bối đúng lúc ra tay!

Lục Ngọc Cầm khống chế Vân Tiên Giao Vĩ Loan bay tới bên cạnh Vân Môn lão nhân, khách khí nói.

- Chỉ nhấc tay mà thôi, may là thực lực của U Minh bị áp chế một ít, nếu phóng thích ra đầy đủ U Minh Tai Hỏa, người chết sẽ thảm trọng!

Vân Môn lão nhân nói.

Lục Ngọc Cầm gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua người của Tân Nguyệt Địa, lại chuyển hướng chiến trường xa xa.

- Đừng nhìn, Kiếm Quang Thú không cách nào ngăn cản được một kích này, Lý Húc đã bại, ngươi đi xem Kiếm Quang Thú của hắn còn sống hay không, đừng đem thù oán kết được quá lớn!

Vân Môn lão nhân nói.

Lục Ngọc Cầm đơn giản hành lễ, liền khống chế Vân Tiên Giao Vĩ Loan bay tới chỗ Lý Húc.

Cả vùng băng xuyên bị hủy hoàn toàn, Lý Húc đang ngơ ngác đứng nơi đó, đôi mắt đã mất đi tiêu cự.

Lúc này Kiếm Quang Thú nằm ở vị trí cách hắn không xa, thân thể kiếm quang bị lửa cháy sạch thối rữa, đã có thể chứng kiến cơ thể cháy đen.

Kiếm Quang Thú thống khổ giãy dụa, không ngừng phát ra kêu rên.

Mà hiện tại Lý Húc không dám triệu hồi nó quay về, bởi vì trên người Kiếm Quang Thú còn lưu lại hỏa diễm, một khi thu hồi vào hồn sủng không gian thì chính linh hồn của Lý Húc cũng sẽ bị thiêu cháy.

Ngay khi Lý Húc còn đang thất thần, Lục Ngọc Cầm đã bay tới, nàng để Vân Tiên Giao Vĩ Loan tiêu diệt ngọn lửa trên người Kiếm Quang Thú, sau đó triệu hồi ra một hồn sủng quang hệ, tăng thêm kỹ năng quang hệ chữa khỏi cho nó.

Chứng kiến một loạt hành động của Lục Ngọc Cầm, lúc này Lý Húc mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng chạy tới cho Kiếm Quang Thú nuốt vài loại dược tề.

Tuy rằng quang thú còn sống nhưng chỉ còn lại nửa mạng, căn bản không còn khả năng tiếp tục chiến đấu.

Qua không lâu, cảnh chủ Lý Húc mang theo hồn sủng hấp hối quay về phe cánh Vân Cảnh, mà đi theo sát phía sau chính là Sở Mộ, cùng tử sắc hỏa diễm hồ tôn làm người rung động!

Lúc này thế giới băng xuyên yên tĩnh một mảnh, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Sở Mộ chiến thắng cùng Lý Húc đã chiến bại, không còn ai dùng được ngôn ngữ gì hình dung rõ tâm tình của họ lúc này.

Chiến bại!

Cảnh chủ Vân Cảnh Lý Húc chiến bại!

Tổng cộng bảy cuộc chiến đấu, Vân Cảnh cơ hồ đã phái ra bảy cao thủ thất cấp địa cảnh, nhưng vẫn chiến bại, hơn nữa ai cũng nhìn ra được cuộc chiến cuối cùng kia Tân Nguyệt Địa đã lấy ưu thế áp đảo thắng lợi, thắng thật giòn giã, thắng được ngoài dự đoán mọi người!

- Thắng! Ha ha ha, chúng ta thắng!

Trong yên tĩnh, không biết là thanh âm của ai đột nhiên cất cao, tràn ngập lực lượng.

Ngay sau đó vạn người Tân Nguyệt Địa hô to lên!

Lãnh thổ độc lập!

Đây chỉ sợ là một lần lãnh thổ độc lập duy nhất trong hơn trăm năm qua, vô luận là quá khứ, hay là tương lai dần dần tiếp xúc cùng thế giới bên ngoài, Tân Nguyệt Địa đều sẽ trở thành duy nhất.

Nhìn thấy mọi người chung quanh đang lớn tiếng hoan hô, Liễu Băng Lam không khỏi hiện lên vẻ tươi cười.

Cuộc chiến này chỉ sợ toàn bộ địa cảnh chung quanh đều sẽ biết về Tân Nguyệt Địa, Liễu Băng Lam đã tính toán đem thế lực tam đại cung điện khuếch trương ra ngoài, như vậy cuộc chiến này thắng lợi là bắt đầu tốt nhất cho tam đại cung điện phát triển!

Diệp Hoàn Sinh, Mục Thanh Y, Triêu Thái Tử, Trầm Mặc, Đằng Lãng cùng Sở Mộ đều hiện lên vẻ mặt tươi cười.

Bọn họ tin tưởng thực lực của Sở Mộ, tin tưởng hắn có thể đạt được thắng lợi. Nhưng bọn họ không ngờ trận thắng lợi này lại vui sướng đầm đìa như thế, gọn gàng dứt khoát đến vậy!



Sở Mộ phiêu phù giữa không trung, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lý Húc đang chữa trị cho Kiếm Quang Thú.

Lúc này vẻ mặt các vị cao thủ Vân Cảnh đối đãi Sở Mộ đã có biến hóa rõ ràng, bọn hắn phi thường hiểu rõ nam tử trước mắt ít nhất cần có ba cao thủ cực mạnh Vân Cảnh liên thủ mới có thể chiến thắng hắn.

Sở Mộ cũng không nhắm vào người Vân Cảnh, hắn phiêu phù trên bầu trời bên người của Tân Nguyệt Địa, bên Vân Cảnh cùng ngoại cảnh có hơn mười vạn người, giờ khắc này vẻ ngạo nghễ của hắn không cần nói cũng biết!

Liên tiếp chiến thắng tam đại cao thủ, thực lực đủ thuyết minh hết thảy!

- Từ hôm nay trở đi, Tân Nguyệt Địa là lãnh thổ tư nhân của Sở Mộ ta, không cho phép có người tùy tiện bước vào mảnh đất này, cho dù ngươi là cảnh chủ Vân Cảnh, lĩnh chủ cương thổ, cao quan Thần Tông…tất sát!

Sở Mộ dùng tinh thần âm hướng hơn mười vạn người nói.

Sở Mộ ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra lời đó, nhất định số người nghe được không chỉ hơn mười vạn, bởi vì không cần qua bao lâu, vô số địa cảnh, địa cương đều sẽ đem lời cảnh cáo này của Sở Mộ truyền ra!

Lời nói của Sở Mộ như đinh đóng cột, những cao thủ Vân Cảnh chiến bại cho dù vạn phần tức giận nhưng không dám giáp mặt đối kháng.

Lục Ngọc Cầm nghe được câu này có chút nhíu mày, bởi vì lời của Sở Mộ chẳng khác nào đưa cả thành viên Thần Tông xếp vào hàng ngũ những kẻ bị cấm bước vào lãnh địa.

Thần Tông là cơ cấu tối cao trong toàn bộ thế giới nhân loại, bất kỳ thành viên Thần Tông nào khi đi tới các lãnh thổ đều được đối đãi như thượng khách, chẳng lẽ Tân Nguyệt Địa muốn đặc lập độc hành ngay cả Thần Tông cũng cự tuyệt bên ngoài?

Tâm tính Lục Ngọc Cầm tương đối nhạt, cho dù thấy Sở Mộ không biết quy củ nhưng cũng không để ý, lập tức chính thức tuyên bố Tân Nguyệt Địa độc lập lãnh thổ, đã được Thần Tông bảo hộ, bất kỳ thế lực gì đều không thể cùng Tân Nguyệt Địa phát động chiến tranh, cường giả cấp chủ tể tự tiện tiến vào lãnh thổ thì phải được sự đồng ý, nếu không sẽ bị trực tiếp xem là kẻ xâm nhập, thành viên Thần Tông có nghĩa vụ phụ trách truy nã!

Lãnh thổ tư nhân cùng lãnh thổ cương cảnh có bản chất khác nhau, nhất là lãnh thổ tư nhân được thần tông thừa nhận, tuyệt đối không thể dễ dàng bị xâm phạm!

- Chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào trên người những kẻ khác!

Chiến đấu thất bại làm Lục Ngọc Cầm biết bản thân mình không khả năng đạt được ma linh cấp chủ tể kia.

Trên thực tế Lục Ngọc Cầm cũng rõ ràng loại sinh vật như ma linh chủ tể cấp tuyệt đối không thể cưỡng cầu, nhiều khi bọn họ tình nguyện bị mất đi linh hồn cũng không muốn cùng người không cơ duyên ký kết hồn ước, nữ tử kia nếu có thể cùng ma linh cấp chủ tể ký kết hồn ước tự nhiên có được một phen bất phàm của nàng, cưỡng đoạt có lẽ sẽ gieo xuống hậu quả xấu.



- Lão nhân, không ngờ ngươi còn là một cao thủ, còn nhớ được lần đánh cuộc trước đó của chúng ta hay không?

Diệp Hoàn Sinh thần tình đầy ý xấu tươi cười hỏi.

Vân Môn lão nhân thật bất đắc dĩ, vốn hắn muốn để cao thủ Vân Cảnh mài mài nhuệ khí của những người trẻ tuổi kia, về sau mới xử lý lại chuyện này một chút, ai biết trong Tân Nguyệt Địa lại xuất hiện một thanh niên biến thái như thế, không ngờ còn có thể đánh bại được nhiều cao thủ Vân Cảnh.

- Ai, ta đã trông cửa gần cả đời, giúp các ngươi trông giữ Tân Nguyệt Địa không phải là không thể được!

Vân Môn lão nhân nói.

Lão nhân thủ hộ tại Vân Môn, cũng giống như thủ hộ Tân Nguyệt Địa, có điều bất đồng chính là tương lai Tân Nguyệt Địa nếu gặp phải cường địch, lão nhân đã thua đánh cuộc đương nhiên không thể ngồi yên không lý đến.

Sở Mộ đương nhiên nhìn ra được thực lực lão nhân bất phàm, nếu như hắn nguyện ý trấn thủ tại Tân Nguyệt Địa, tương lai cho dù Sở Mộ đi vắng cũng không có gì quá lo lắng.

- Lão nhân, trước kia có phải ngươi là nhân vật rất lợi hại đi, vì sao ngay cả Lục Ngọc Cầm cũng khách khí với ngươi như vậy?

Diệp Hoàn Sinh truy hỏi.

- Cái gì mà lợi hại hay không, cũng chỉ là bại tướng dưới tay người khác. Tiểu tử, đừng thăm dò chuyện của ta!

Vân Môn lão nhân cảm thán một câu.

Nói xong hắn nhìn thoáng qua Sở Mộ, do dự một lúc mới mở miệng nói:

- Ngươi cũng làm cho ta nghĩ tới một người!

Sở Mộ không biết hắn đang nói tới ai, chỉ yên lặng nghe hắn nói.

Nói tới đó, Liễu Băng Lam chợt động, cau mày hỏi:

- Ngươi nói người kia gọi là Sở Thiên Mang?

- Hẳn là đi!

Vân Môn lão nhân nhìn Sở Mộ, mở miệng nói:

- Hai người các ngươi là cha con đi?

Ánh mắt Sở Mộ lập tức phát sáng.

- Đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ từng gặp qua hắn một lần. Nếu như ta không đoán sai hiện tại hắn hẳn đã gia nhập Ám Tông. Ám Tông đối với hắn mà nói chứng thật là một địa phương có thể giúp thực lực tăng nhanh hơn, nhưng không cẩn thận sẽ bị mất đi phương hướng, ta cảm giác được tâm tính hắn kiên định như sắt, nhưng vẫn đang đi theo một phương hướng sai lầm!

Thanh âm Vân Môn lão nhân chợt thấp, không để Lục Ngọc Cầm nghe được.

- Phương hướng sai lầm…

Sở Mộ thì thào nói.

Phương hướng của hắn là do phụ thân Sở Thiên Mang chỉ dẫn cho hắn, ở trong lòng Sở Mộ đây là phương hướng chính xác, kiên trì đi tới. Chẳng lẽ người chỉ dẫn cho mình lại biến thành người đi nhầm đường…

- Có lẽ chính hắn cũng ý thức được nhưng lại có một chấp niệm khiến cho hắn vẫn tiếp tục đi tới. Mấy năm trước hắn muốn quay trở lại Tân Nguyệt Địa, với thực lực của hắn khi đó đủ quét ngang bất cứ người nào trong Tân Nguyệt Địa, nhưng ta lo lắng hắn sẽ đem thứ gì đó không thuộc về Tân Nguyệt Địa dẫn về mảnh đất kia, cho nên ngăn trở hắn bước vào!

Vân Môn lão nhân nói tiếp.

- Thứ gì đó không thuộc về Tân Nguyệt Địa?

Sở Mộ càng thêm nghi hoặc.

- Ám Tông! Nếu gia nhập Ám Tông, hành tung của hắn hoàn toàn bị tầng cao nhất trong Ám Tông khống chế. Mảnh đất Tân Nguyệt Địa không hề đơn giản như trong sự tưởng tượng của các ngươi, một khi có Ám Tông can dự, Tân Nguyệt Địa sẽ không còn là một khối niết bàn. Hiện tại lãnh thổ các ngươi đã độc lập, nhưng không theo quy củ chính là lời răn của Ám Tông, ngày sau các ngươi vẫn phải cẩn thận đề phòng, dù sao Tân Nguyệt Địa sau này sẽ bị nhiều người chú ý!

Vân Môn lão nhân nói.

- Hạ cương – Vân Cảnh – Tân Nguyệt Địa…

- Hiện tại hẳn là Hạ Cương – Tân Nguyệt Địa không còn chữ Vân Cảnh phía trước chứ?

Từ Đạo Phong lấy bút ra, ở bên trong lĩnh thổ thuộc về của Lĩnh Thổ Viện tiến hành sửa chữa lại lần nữa.

Nói thật chính Từ Đạo Phong cũng không nghĩ tới Sở Mộ bọn họ thật có thể tách lãnh thổ ra ngoài độc lập, phải biết rằng lúc ấy hắn hướng dẫn biện pháp kia chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi.

- Không đúng, nếu là lãnh thổ tư nhân, như vậy Tân Nguyệt Địa cũng không thuộc về hạ cương. Hẳn phải là Tranh Minh đại địa – Song Bi địa – Tân Nguyệt địa!

Lục Ngọc Cầm làm lão sư, uốn nắn sai lầm của Từ Đạo Phong.

Từ Đạo Phong ngẩn người, mở miệng hỏi:

- Bia thứ mười cùng thứ chín…nguyên lai Tân Nguyệt Địa chính là Song Thiên Bi!

Lục Ngọc Cầm khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.