Sủng Mị

Chương 590: Q.2 - Chương 590: Trên đỉnh vinh quang




"Tại sao lại như vậy? Sau khi Hồn sủng đạt tới cấp đế hoàng ngược lại phải lo lắng vì vấn đề thức ăn…?"

Sở Mộ thật sự kinh ngạc vì chuyện này.

Hồn sủng cấp đế hoàng hẳn là sinh vật nằm trên đỉnh của kim tự tháp sinh mệnh rồi. Những Hồn sủng nho nhỏ giải quyết vấn đề ấm no cũng không thành vấn đề, ngược lại Hồn sủng đế hoàng cả ngày lo lắng vì cơm không đủ ăn.

Ly lão nhi chậm rãi lắc đầu, hồi lâu sau mới mở miệng nói:

"Lĩnh vực Hồn sủng luôn luôn công bình, nó thể hiện rõ nhất ở điểm này. Hồn sủng nhỏ yếu ăn cái gì cũng có thể sống sót, nhưng mà Hồn sủng cấp đế hoàng không được."

"Bởi vì như thế, tuyệt đại đa số Hồn sủng đế hoàng sẽ lựa chọn ‘chiếm núi xưng vương’, chính là Mê giới trong miệng nhân loại các ngươi."

"Đầu tiên, một Mê giới có Hồn sủng đế hoàng tồn tại nhất định phải có Linh nguyên phong phú. Lúc trước ta đã nói linh là các loại Nguyên Tố tinh thể, nội tạng kết tinh, hồn hạch, hồn tinh, tinh thạch…v... v phân giải tạo thành. Hơn nữa tỷ lệ xuất hiện không cao, một cái Mê giới hệ thống sinh thái càng đầy đủ, càng khổng lồ, dựng dục ra linh lại càng lớn. Hồn sủng cấp đế hoàng thường thường sẽ chiếm cứ một mảnh lãnh địa rộng lớn, khiến cho những tộc quần Hồn sủng hoặc bộ lạc khác thần phục, có thể nói là tương đương với chức vụ ‘thần bảo hộ’. Sau đó các tộc quần, bộ lạc sẽ cung phụng ‘linh’ làm thức ăn."

Ly lão nhi vừa nói đến đây, Sở Mộ đã có hiểu biết nhất định về thể chế và cách thức hoạt động của Hồn sủng cấp đế hoàng rồi.

Chẳng qua là trong đầu Sở Mộ vẫn cảm thấy kỳ quái một chuyện, chẳng lẽ đến cấp đế hoàng sẽ phải thường xuyên phát sinh tranh đấu? Phải biết rằng thứ gì càng hiếm lại càng dễ phát sinh tranh đoạt, hơn nữa Hồn sủng còn phải chiến đấu để tăng cường thực lực, lỡ may vì thiếu ‘cơm’ ăn chẳng phải là cả ngày ngồi nhà không dám ra đường ‘lăn lộn’?

Suy nghĩ mãi vẫn không thông, Sở Mộ rốt cuộc nói ra nghi hoặc trong lòng mình.

"Hồn sủng đế hoàng chính là vương giả, là bá chủ một phương, trừ phi xuất hiện tình huống tương đối nghiêm trọng trong lãnh thổ do mình cai quản. Thông thường Hồn sủng đế hoàng sẽ không dễ dàng xuất thủ, coi như là lãnh địa giàu có cũng không thể nào cung cấp đủ Linh nguyên cho Hồn sủng đế hoàng hoạt động. Hơn nữa, thực lực càng mạnh thì nhu cầu linh càng nhiều, mỗi một lần chiến đấu sẽ tiêu hao rất nhiều thể năng. Mặc dù thể năng của Hồn sủng đế hoàng vượt xa những Hồn sủng khác, nhưng ngươi nghĩ xem, nếu như đối mặt vô số địch nhân, cứ cho là hàng chục hàng trăm tộc quần hoặc bộ lạc cùng nhau xông lên đi, cho dù là Hồn sủng cấp đế hoàng cũng có lúc bị tiêu hao năng lượng sạch sẽ. Chúng nó rất mạnh, nhưng sẽ không lãng phí thể lực vì những tranh đấu vô nghĩa, lại càng không muốn bị thương. Bởi vì một khi bị thương sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái, những Hồn sủng đế hoàng lân cận rất có thể thừa cơ tiến vào lãnh địa, xâm chiếm tài nguyên."

Ly lão nhi nói những lời nói này đã làm cho Sở Mộ hiểu được vấn đề kia, nhưng từ đó lại sinh ra một đống khúc mắc khác. Suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên nói gì cho phải.

"Dĩ nhiên, Hồn sủng sư đạt tới trình độ này đã có sự biến hóa rõ rệt, thế giới nhân loại tạo thành một hệ thống giao dịch khổng lồ. Cường giả Hồn Hoàng chỉ cần có tiền là có thể mua được linh, hơn nữa nhân loại cũng đã tìm ra một số phương pháp xử lí vấn đề này. Cho nên Hồn sủng đế hoàng vẫn có thể thường xuyên chiến đấu hoặc lịch lãm tăng cường thực lực."

"Nhưng mà ngươi nhớ kỹ một điều, coi như là một đầu Hồn sủng cấp đế hoàng cũng dễ dàng kéo sụp tài chính của một gã Hồn sủng sư. Thậm chí có Hồn sủng sư không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng đành phải phóng sinh Hồn sủng đế hoàng, cho nên thiếu chủ ngươi nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Linh, cái thứ đồ chơi này rất quý, hơn nữa còn rất ít."

Ly lão nhi cười nói, hai mắt cong lại thành đường bán nguyệt, bộ dạng giống như là lão già thành tinh đi lừa gạt một đứa con nít vậy.

"Còn nữa, tại sao những đại nhân vật có Hồn sủng đế hoàng vẫn luôn nhắm tới chức vị? Nói thí dụ như giới chủ, thật ra giới chủ cũng tương tự với chủ nhân một lãnh địa rộng lớn, Linh nguyên trong đó nhất định sẽ bị giới chủ lũng đoạn, thông qua cách thức này để nuôi dưỡng Hồn sủng đế hoàng của mình. Thiếu chủ bây giờ còn chưa ý thức được Hồn sủng đế hoàng ăn nhiều bao nhiêu, nhưng qua một đoạn thời gian sẽ biết nhanh thôi. Còn có, tiểu Chập Long của NGÀI, hắc hắc, cũng có thể ĂN ..."

Sở Mộ chỉ biết cười khổ, xem ra đoạn thời gian sau này chính mình phải điên cuồng bôn ba vì kiếm miếng ăn cho Hồn sủng cấp đế hoàng rồi.

Điều dáng ăn mừng duy nhất chính là trong không gian giới chỉ của thiếu nữ phản bội lại có không ít linh. Chính là mấy tinh thể tương tự hồn tinh trước kia hắn không nhận ra kia, số lượng linh trong đó đủ để Mạc Tà ‘ăn cơm’ hai tháng.

Trong tình hình chung, 1 linh đại biểu cho lượng cơm ăn một ngày của chuẩn đế hoàng, giá trị 1 linh đã vượt qua trăm triệu kim tệ. Quan trọng nhất là rất ít Hồn sủng sư cầm linh đi trao đổi kim tệ.

Bình thường mọi người có thể lấy linh trao đổi kim tệ, nhưng mà kim tệ cơ hồ không thể nào mua được linh, số tiền thường thường cũng gia tăng lên gấp bội. Hơn nữa, theo mức độ Linh nguyên di động, giá tiền sẽ xuất hiện biến hóa rất lớn, thời điểm khan hiếm nhất thậm chí 1 tỷ kim tệ không thể mua nổi 1 linh.

Nghe thấy những tin tức kinh người như thế, Sở Mộ cũng phải trợn mắt há mồm. Nói như vậy chỉ riêng việc nuôi dưỡng Mạc Tà, mỗi ngày Sở Mộ phải tiêu hao 1 trăm triệu kim tệ, hơn nữa còn là mất trắng một đi không hoàn lại.

Sở Mộ thông qua Thiên Hạ Quyết có thể coi là nhân vật giàu có trong giới Hồn sủng sư rồi. Thời điểm bình thường vốn không nhiều cơ hội tranh thủ tài chính khổng lồ như vậy.

"Đây chỉ là lo lắng đến vấn đề Hồn sủng đế hoàng ấm no mà thôi, nếu như thường xuyên chiến đấu, hoặc là muốn Hồn sủng tăng cường thực lực, tiêu hao sẽ lớn hơn rất nhiều. Cho nên lúc trước ta đã nói với ngươi, rất nhiều Hồn sủng sư đã bị Hồn sủng đế hoàng kéo sụp tài chính, tha rỗng túi tiền, cả đời bọn họ đều bị hạn chế ở trình độ đó, không có cách nào đi tới nửa phần."

Ly lão nhi nói.

Ly lão nhi vừa nói như thế, Sở Mộ lập tức đổ mồ hôi đầm đìa.

Phải biết rằng bản thân hắn sắp có 3 đầu Hồn sủng cấp đế hoàng rồi. Nói như điều ‘kỳ diệu’ đó xảy ra, dưới tình huống Hồn sủng không chiến đấu, mỗi ngày Sở Mộ ít nhất phải tiêu hao 3 trăm triệu kim tệ. Cách đây không lâu hắn còn đang hưng phấn vì kiếm được bạc tỷ, chỉ chớp mắt đã phải lo trắng mắt tìm kiếm tài chính tiêu phí qua ngày, đây là cái tình huống gì cơ chứ?

"Thiếu chủ cũng không cần lo lắng quá nhiều, mỗi Hồn sủng sư đều gặp phải tình cảnh như vậy, tiêu hao to lớn là chuyện không thể tránh khỏi. Vốn dĩ thiếu chủ ứng biến linh hoạt, chịu khó một chút thì thu vào cũng không đến nổi nào. Trong không gian giới chỉ của nữ nhân kia có không ít linh, xem như thiếu chủ không cần lo lắng trong vòng hai tháng. Trong lúc đó thiếu chủ trước tiên phải tìm cách giải quyết vấn đề thức ăn cho Hồn sủng."

“Nói đi thì nói lại, thật ra thiếu chủ vẫn còn rất may mắn, không phải người nào cũng có sẵn linh trong túi như vậy đâu. Tuyệt đại đa số Hồn sủng sư ngày hôm nay còn chưa kịp ăn mừng vì Hồn sủng tăng cường lên cấp đế hoàng, ngày hôm sau đã phải chạy cắm đầu đi làm nhiệm vụ kiếm tiền, ha ha ha !”

Ly lão nhi cười nói, câu cuối cùng xem như là an ủi tâm linh Sở Mộ.

Sở Mộ gật đầu xác nhận, hiển nhiên lúc trước Ly lão nhi cố ý nhắc nhở mình cũng không phải là nói chuyện giật gân.

Sau cấp đế hoàng, tài nguyên trở nên cực kỳ thiếu thốn, điều này đúng là biểu hiện bình thường nhất của tự nhiên. Nếu không Hồn sủng cấp đế hoàng chẳng hiếm hoi như vậy, đồng thời chênh lệch giữa quân chủ và đế hoàng cũng không cách xa cỡ đó.

Ly lão nhi nói nhiều như thế coi như là thức tỉnh Sở Mộ.

Ngay cả vấn đề thức ăn cũng không thể giải quyết, vậy thì làm sao nghĩ đến chuyện dùng linh vật cường hóa Hồn sủng cấp đế hoàng, khả năng này quá thấp rồi. Quãng thời gian kế tiếp, Sở Mộ sẽ phải tìm cách cường hóa Mạc Tà đến trung đẳng đế hoàng, cao đẳng đế hoàng, hơn nữa cạnh tranh sẽ vô cùng tàn khốc. Dù sao Sở Mộ sẽ phải đối mặt với cường giả chân chính của nhân loại và sinh vật bá chủ Mê giới cao cấp.

Những vấn đề này, Sở Mộ tạm thời bỏ qua, không suy nghĩ.

Bởi vì phần thưởng vinh quang cuối cùng cảnh thứ mười đã tới.

Về chuyện Sở Mộ nhận được phần thưởng vinh quang cuối cùng có một chút tin tức bất đồng truyền ra, một số người trong ban tổ chức dự định trực tiếp cấm thi Sở Mộ, không cho hắn nhận phần thưởng vinh quang này.

Sau đó bọn họ e ngại uy nghiêm của Hồn Điện cũng không dám thật sự thi hành ý kiến này, mà công lao chính thuộc về một vị nguyên lão mà Sở Mộ chưa từng gặp mặt.

Vinh quang cuối cùng Thiên Hạ Quyết đại biểu cho người kiệt xuất nhất trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa. Thời điểm Sở Mộ bước lên điện vinh quang nhìn xuống quảng trường Thiên Hạ người người tấp nập, vẻ mặt sùng bái của bọn họ làm cho hắn thổn thức không dứt, cho dù định lực cao đến mức nào cũng có cảm giác rung động trong lòng.

Thiên Hạ Cảnh, mấy chục giới, mỗi giới có vài chục vài trăm địa vực, bên trong địa vực là hàng nghìn hàng vạn tòa thành lớn nhỏ.

Bản thân hắn đi ra từ một tòa thành cấp tám không có gì nổi trội, đi từng bước cho đến ngày hôm nay quả thật là không đếm nổi bao nhiêu đau khổ và nguy hiểm. Bất kỳ người nào đứng tại vị trí này cũng không thể không kích động.

Ngày hôm nay nổi dang trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa, như vậy mục tiêu trong tương lai sẽ là tòa cung điện hoàng kim, tiến hành tranh đoạt Thiên Hạ vương tọa.

Tiếng hoan hô như sấm vang lên bên tai Sở Mộ, thanh âm mười mấy vạn người đồng thời nghị luận chính mình làm cho nhiệt huyết trong người Sở Mộ dâng trào lớn mạnh xưa nay chưa từng có.

"Sở Thần rốt cuộc có thân phận gì? Chẳng lẽ lâu như vậy rồi còn không ai biết? Có phải là thiếu gia nào đó của siêu cấp thế lực đi ra từ Vạn Tượng thành không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.