Sủng Mị

Chương 852: Q.2 - Chương 852: Từ bỏ tôn nghiêm




Tất cả mọi người lập tức tung hô một trận kinh ngạc, linh vật đế hoàng cấp hai thượng phẩm đã có thể cường hóa ra một đầu Hồn sủng chuẩn đế hoàng tăng thêm phó thuộc tính rồi.

Bản thân Lô Vân chính là một vị Hồn sủng sư cực mạnh, cộng thêm thành tựu linh thuật cao siêu như thế sẽ giúp cho nhóm Hồn sủng đột phá bình cảnh dễ dàng. Mặc dù tài liệu quý giá khó tìm, nhưng thế lực của nàng hẳn là không hề keo kiệt tài nguyên bồi dưỡng.

"Ngươi không có hy vọng."

Chu Tử Trản nhìn thoáng qua Lô Vân, mỉm cười nói.

"À, ta đây cũng muốn nhìn xem bản lãnh của Chu công tử."

Lô Vân phiêu đãng liếc hắn một cái, thần thái phong tình quyến rũ dị thường.

Bởi vì hắn chính là Chu Tử Trản.

Hắn sử dụng thời gian nhiều hơn những người khác, đặc biệt tập trung vào việc luyện hóa linh vật Hỏa thuộc tính.

"Chu Tử Trản, linh vật đế hoàng cấp ba, hạ phẩm."

Linh vật cấp ba vừa mới xuất hiện, toàn trường nhất thời huyên náo cả lên, tiếng vỗ tay hoan hô văng vẳng bên tai không dứt.

Chu Tử Trản coi như hài lòng đối với thành tích của mình, chuẩn đế hoàng và sơ đẳng đế hoàng hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc. Cho nên linh vật đế hoàng cấp ba giá trị cao hơn đan dược của Lô Vân rất nhiều.

"Chu công tử đúng là tài giỏi, vận dụng tài liệu thật sự siêu thần nhập hóa rồi, hình như phẩm chất hơi cao thì phải?"

Lô Vân liếc mắt nhìn sang, ngữ khí có mấy phần mịt mờ.

Chu Tử Trản cứng người lại, không nghĩ tới ăn gian tài liệu cư nhiên bị Lô Vân xem thấu.

Thế nhưng, Chu Tử Trản biểu hiện vẫn bình tĩnh như thường.

"Linh vật đế hoàng cấp ba đoán chừng cũng đủ xếp hạng ba vị trí đầu rồi. Không biết Hương Nam công chúa phát huy như thế nào !"

Đức Lão linh sư nhỏ giọng nói.

"Đúng vậy, đây là đan dược dùng để cường hóa ra Hồn sủng sơ đẳng đế hoàng. Xem ra tương lai Chu Tử Trản tiền đồ vô lượng."

Bất kỳ thế lực nào cũng cần Linh sư hỗ trợ, mỗi một viên đan được hoặc linh vật cao cấp tương đương với gia tăng một phần lực lượng không nhỏ. Chỉ cần cung cấp cho Linh sư đầy đủ tài liệu và thời gian luyện chế, vậy thì thế lực đó sẽ phát triển cực nhanh.

"Đinh Hương Nam, đế hoàng cấp ba, hạ phẩm."

Mấy vị nguyên lão cũng lộ vẻ kinh ngạc, không ai ngờ tới Hồn sủng cung Hương Nam công chúa lại đạt được thành tích này.

Đám người Hồn sủng cung có nhân số nhiều nhất, mọi người vừa nghe thấy công chúa của mình luyện chế ra đan dược không thua gì Chu Tử Trản lập tức gào lên điên cuồng.

Hương Nam công chúa trước giờ vẫn luôn yên lặng ẩn giấu, không thích lộ diện trong những trường hợp đông người. Nhưng mà hôm nay nàng bày ra một mặt xuất chúng của mình liền thu được vô số người hâm mộ cuồng nhiệt.

"Kế tiếp, Sở Khuynh Tư."

Một vị nguyên lão hô lớn.

Diệp Khuynh Tư đeo mặt nạ như cũ, khí chất lạnh lùng, thân hình miên man, uyển chuyển khiến cho nhóm nam Linh sư tâm ngứa không chịu nổi. Hẳn là đám nam tử này rất muốn biết phía dưới tấm mặt nạ kia là khuôn mặt mỹ lệ tới mức nào.

"Khuynh Tư, cố gắng lên, ta sẽ ủng hộ ngươi !"

Lâm Thương lên tiếng khích lệ.

Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Lâm Thương, khẽ gật đầu.

Diệp Hoàn Sinh có chút bất an, bởi vì hắn biết Diệp Khuynh Tư luyện chế linh vật còn chưa tới giai đoạn đưa vào lò luyện. Hiện tại Diệp Khuynh Tư sẽ phải mạo hiểm tiến hành luyện chế ngay trong lò luyện, tỷ lệ thất bại sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Mặc dù Diệp Hoàn Sinh không hiểu linh thuật, nhưng hắn biết luyện chế linh vật cần phải theo trình tự cố định. Lần này Diệp Khuynh Tư rất có thể thất bại trong gang tấc, công lao hai huynh muội bọn họ mười mấy năm nay sẽ biến thành bọt nước.

Diệp Khuynh Tư chậm rãi đi tới gần lò luyện Băng Hỏa dành riêng cho mình, nàng luyện chế chính là linh vật hai thuộc tính.

"Yên tâm, ta sẽ hoàn thành !"

Diệp Khuynh Tư hít vào một hơi thật sâu, mỉm cười trấn an huynh trưởng.

Nàng mở nắp lò luyện Băng Hỏa ra, dùng hồn niệm khống chế năng lượng xuống mức thấp nhất. Bởi vì nàng cần phải tiến hành dung hợp và điều chế linh dược, sau đó mới sử dụng năng lượng đốt lò.

"Nàng đang làm gì vậy?"

"Nàng đang dung hợp linh dược bên trong lò luyện, chẳng lẽ còn chưa hoàn thành?"

"Nếu chưa hoàn thành thì sử dụng lò luyện làm gì? Nhất định là thất bại rồi."

Các nguyên lão kinh nghiệm dày dạn vừa nhìn liền nhận ra vấn đề, bọn họ không ngờ Diệp Khuynh Tư lại hành động kỳ lạ như thế.

"Gan dạ sáng suốt là chuyện tốt, đây vốn là phương pháp luyện chế nhằm nâng cao phẩm chất cực hạn của linh dược. Nhưng mà phương pháp này rất ít người biết, hơn nữa cũng không ai dám tùy tiện vận dụng."

Chu Triêu nhỏ giọng nói với Dương Khuyết ở bên cạnh.

Dương Khuyết gật đầu nói:

"Hẳn là nàng muốn khiêu chiến chúng ta."

Tuy rằng sự việc là như thế, nhưng Dương Khuyết và Chu Triêu không cho rằng Diệp Khuynh Tư có thể thành công. Bởi vì phương pháp luyện chế này cấp bậc rất cao, cảnh giới như bọn họ vốn không thể nắm giữ triệt để.

"Chậm quá đi !"

"Tại sao vẫn chưa hoàn thành?"

"Chẳng lẽ nàng luyện chế linh vật cấp cao hơn Chu Tử Trản ?"

"Nói không chừng là thất bại."

Theo thời gian trôi qau, mọi người dần dần không nhịn được nữa. Lần này Diệp Khuynh Tư hao phí quá nhiều thời gian của cuộc thi.

Diệp Khuynh Tư không để ý tới đám người kia, ngoài ra ban tổ chức cũng không có quy định thời gian đốt lò luyện đan.

"Đừng có lãng phí thời gian, mau lấy phế phẩm ra đi !"

Dương Thiến tức giận nói.

Diệp Khuynh Tư im lặng không nói, Dương Thiến cố ý nhìn sang nhóm nguyên lão giám sát.

Các nguyên lão biết rõ Diệp Khuynh Tư luyện chế còn không có thất bại, chẳng qua là chưa tới lúc luyện đan mà thôi. Một người trong đó phất tay nói:

“Chờ thêm một lát !"

"Dù sao các ngươi cũng là hai người luyện chế cuối cùng. Dương Thiến, ngươi sử dụng lò luyện khác, hiện tại bắt đầu luyện đi. Sau đó chúng ta sẽ tiến hành giám định các ngươi cùng một lúc, đồng thời công bố thắng bại luôn !"

Một vị nguyên lão nói.

"Còn cần giám định sao? Mấy vị trưởng bối không có lòng tin đối với Dương Thiến?"

Dương Thiến cười nói.

"Ha hả, chúng ta dĩ nhiên tin tưởng năng lực của ngươi. Nhưng ngươi cũng phải để cho người khác biết mình thua ở đâu chứ ?"

Nguyên lão cười cười nói.

Dương Thiến cũng không đợi người ta đọc tên, trực tiếp đi tới trước lò luyện Lôi Hỏa.

Thời điểm đi ngang qua Diệp Khuynh Tư, Dương Thiến cố ý đánh giá thân thể đối phương.

Bỗng nhiên Dương Thiến nhíu mày bất mãn, thấp giọng mắng:

"Ngang hông khẳng định bó đồ."

Dương Thiến thường xuyên trần như nhộng đứng ở trước gương thưởng thức thân thể của mình, có thể nói là một hình thức cao ngạo tự luyến. Nhưng nàng lại phát hiện vòng eo Diệp Khuynh Tư còn nhỏ hơn mình mới sinh lòng ghen tỵ, từ nhỏ đến lớn nàng không bao giờ chịu nổi có người khác tài giỏi hơn mình.

Bao gồm Uyển Trữ cũng như thế, Dương Thiến ngoài mặt tiếp xúc với Uyển Trữ, nhưng lại âm thầm ghen ghét khí chất xuất trần thuần khiết của nàng. Chỉ có điều khí chất là trời sinh mới có, căn bản không thể nào thay đổi được.

Cho nên nàng cũng thầm hận Uyển Trữ nghiến răng nghiến lợi, lại không có biện pháp nào tốt để giải quyết.

"Sở công tử đến bây giờ còn không có xuất hiện, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì rồi ?"

Uyển Trữ công chúa nhìn chỗ trống bên cạnh, bắt đầu lo lắng.

Sau khi Uyển Trữ công chúa và Trữ Mạn Nhi xử lý xong đám sát thủ quay về Linh thành trước, hiện tại Trữ Mạn Nhi đã cải trang ngồi ngay bên cạnh nàng.

"Không cần lo lắng, có lẽ ca ca bận rộn một ít thời gian thôi. Hẳn là đang trên đường trở về đó !"

Trữ Mạn Nhi lại bình chân như vại, bộ dạng tựa như nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay vậy.

Một lát sau, Dương Thiến đã hoàn thành luyện chế giai đoạn cuối cùng, vô cùng cẩn thận lấy viên đan dược hai thuộc tính Lôi Hỏa ra.

Đồng thời ngay lúc đó, Diệp Khuynh Tư rốt cuộc hoàn thành công việc của mình.

"À, rất đúng lúc nhỉ !"

Dương Thiến mỉm cười, liếc mắt sang đánh giá bình đựng trong tay Diệp Khuynh Tư.

Dương Thiến đi tới đặt bình đựng của mình trước mặt ba vị nguyên lão Linh Giáo.

Diệp Khuynh Tư cũng mang bình đựng đặt ngay bên cạnh, rồi lùi sang một bên chờ đợi.

Kết quả vòng đấu cuối cùng của đại hội linh thuật sắp được công bố.

Cả quảng trường lập tức yên tĩnh lại, bao gồm đám người ngồi trên đài thủ tịch cũng tập trung lắng nghe. Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn vào mấy vị nguyên lão giám sát, không khí đột nhiên trầm trọng kỳ lạ.

Hai vị nguyên lão tiến lên cầm lấy bình đựng linh vật của Diệp Khuynh Tư và Dương Thiến, bắt đầu giám định cẩn thận.

Thời gian trôi qua rất chậm, Diệp Hoàn Sinh đứng ở phía sau khẩn trương toát mồ hôi hột. Trong lòng có cảm giác hai lão già này tại sao động tác chậm chạp quá mức.

Lúc ban đầu sắc mặt hai vị nguyên lão vẫn còn bình tĩnh, nhưng dần dần thần sắc cả hai lộ vẻ kinh hãi. Bởi vì cấp bậc hai loại linh vật trong bình nằm ngoài khả năng tưởng tượng của bọn họ.

Toàn bộ quảng trường đang nhìn chăm chú, nhưng vẻ mặt thế này làm cho người ta đoán không ra đến tột cùng ai mạnh ai yếu.

"Đây... hiếm thấy … rất hiếm thấy."

"Kinh thế hãi tục a…aa…, đây là tác phẩm kinh thế hãi tục.”

Hai vị nguyên lão đồng thời cảm khái.

Lúc này bọn họ đã chuyển cái bình sang cho vị đại nguyên lão ở giữa, kết quả cuối cùng sẽ do vị lão giả này quyết định.

đại nguyên lão trước tiên kiểm tra bình đựng của Diệp Khuynh Tư, lát sau vẻ mặt hắn cũng giống y như vị nguyên lão kia.

Sau đó đại nguyên lão lại giám định linh vật của Dương Thiến, trên mặt cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.

"Sa nguyên lão, tuyên bố kết quả đi !"

Dương Khuyết nhàn nhạt nói.

"Dương Thiến, đế hoàng cấp ba, phẩm chất hoàn mỹ."

Sa nguyên lão lập tức dùng hồn niệm tuyên bố kết quả tranh tài.

Hắn vừa mới dứt lời, toàn trường lại nổi lên sóng gió cuồn cuộn.

Linh vật đế hoàng cấp ba có thể cường hóa ra Hồn sủngsơ đẳng đế hoàng, phẩm chất hoàn mỹ nghĩa là tỷ lệ thành công trăm phần trăm. Không ai nghĩ tới Dương Thiến lại có năng lực linh thuật cường đại cỡ này.

Phẩm chất hoàn mỹ có tỷ lệ thành công trăm phần trăm, hạ phẩm chỉ là năm phần trăm. Từ đó đã chứng minh thực lực Chu Tử Trản và Dương Thiến vốn không cùng một cấp bậc.

"Ta đã nói Dương tiểu thư nhất định chiến thắng mà, mấy tên kia lại không chịu tin."

"Quả thật lợi hại, có cho đống linh vật kia đừng nói là cấp đế hoàng, sợ rằng ta luyện không ra linh vật cấp tám.”

"Thực lực chênh lệch quá xa."

Thanh âm nghị luận vang lên xôn xao, xem ra tất cả mọi người đã khẳng định Dương Thiến nắm chắc vị trí đệ nhất rồi.

Hơn nữa, thành tích như thế còn vượt xa tuyển thủ đứng hạng thứ hai, thứ ba. Đại nguyên lão không có đọc tên nữ Linh sư kia hẳn là luyện chế thất bại.

Dương Thiến coi như rất lòng với kết quả này, ánh mắt nàng đầy kiêu hãnh quét một vòng qua nhóm Linh sư trẻ tuổi.

"Sau khi giành lấy đệ nhất danh, bản thân ta muốn nhìn còn có ai dám bất kính với ta."

Dương Thiến nở nụ cười đắc ý.

Mặc dù nàng biết đây là vinh quang thuộc về mình, nhưng mà thời điểm được chính thức xác nhận trước mặt đông đảo công chúng, nàng có cảm giác vô cùng thành tựu, tự hào về chính mình.

"À, chuyện gì xảy ra ?"

Dương Thiến đang đắc ý chợt phát hiện vẻ mặt đại nguyên lão có điểm kỳ quái. Ba người bọn họ vẫn ngó chừng bình đựng còn lại, chậm chạp không có tuyên bố nàng chiến thắng.

"Mọi người yên lặng một chút, còn có một tuyển thủ chưa có công bố kết quả."

Lúc này Sa nguyên lão phất phất tay áo, ý bảo mọi người an tĩnh lại.

Sa nguyên lão trực tiếp dùng hồn niệm chèn ép tất cả tạp âm, bởi vì hắn cảm thấy kết quả này nhất định phải tuyên bố trong hoàn cảnh cực kỳ an tĩnh, phải bảo đảm mỗi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Sa nguyên lão lẳng lặng chờ đợi một thời gian ngắn, sau khi bảo đảm không còn tiếng động nào nữa mới ho khan một cái, mở miệng nói:

"Kết quả này nằm ngoài dự liệu của chúng ta, nhưng nó là sự thật."

"Sở Khuynh Tư, đế hoàng cấp bốn, phẩm chất thượng đẳng."

Thanh âm này truyền khắp quảng trường, lượn qua lượn lại trong đầu mỗi người.

Toàn trường yên tĩnh trong chốc lát, sau đó tiếng hoan hô đột nhiên nổ tung ầm ầm. Ngay cả dân chúng ở khu vực ngoại thành cũng có thể nghe thấy.

Kết quả này quá mức rung động rồi, thật sự là khó thể tin tưởng.

Tất cả Linh sư ở nơi này đều biết luyện chế cực hạn chỉ là đế hoàng cấp ba, không thể nào xuất hiện tình huống linh vật cấp bốn.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân Sa nguyên lão lộ vẻ nghiêm trọng như thế.

"Nàng thật sự thành công?"

Dương Khuyết đứng bật dậy, ánh mắt ngó chừng Diệp Khuynh Tư như muốn xuyên thấu mặt nạ.

Cho dù là bản thân Dương Khuyết cũng bị kết quả này làm cho chấn kinh. Bởi vì phương pháp luyện chế và cách thức hoàn thành ở trong lò luyện vốn có xác xuất thất bại cực cao, trên căn bản không có cách nào hoàn thành.

Nhóm nguyên lão, trưởng lão, giới chủ đồng loạt yên lặng, bọn họ trong lúc nhất thời không biết nên đánh giá chuyện này như thế nào.

Về phần Dương Thiến còn đang tươi cười đắc ý, vào lúc này cả người cứng ngắc như tượng đá, ánh mắt ngơ ngác xen lẫn nghi ngờ khó hiểu.

"Không thể! Sử dụng những tài liệu kia tuyệt đối không thể nào luyện chế ra linh vật cấp bốn."

Dương Thiến bỗng nhiên kinh hô một tiếng.

Dương Thiến nói câu này cũng là suy nghĩ trong lòng mọi người.

Bởi vì bọn họ nhận thức cũng chỉ tới đó là hết, chuyện này trên cơ bản không thể nào phát sinh.

Dương Thiến không thèm quản vấn đề lễ phép, vội vàng chạy tới trước mặt ba vị nguyên lão cầm lấy bình đựng của Diệp Khuynh Tư.

Mà ba vị nguyên lão cũng không có ngăn trở, để cho nàng tự mình giám định một lần.

Chẳng qua là vẻ mặt Dương Thiến cũng không tốt hơn bao nhiêu. Chỉ lát sau, nàng đờ đẫn đặt bình đựng xuống.

"Không thể nào, chắc chắn là ăn gian. Nhất định là ngươi sử dụng phương pháp nào đó mang tài liệu khác vào dược viện."

Dương Thiến chỉ vào mặt Diệp Khuynh Tư mắng to.

"Mặt nạ, nhất định là cái mặt nạ có vấn đề. Ngươi cố ý đeo mặt nạ để cất giấu dược liệu."

Một câu này, Dương Thiến trực tiếp gào lên.

Diệp Khuynh Tư không có lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn Dương Thiến tức giận chỉ trích.

"Dương Thiến, khống chế tâm tình của mình."

Thanh âm Dương Khuyết truyền vào đầu Dương Thiến, áp chế cảm xúc cuồn cuộn đang xáo trộn trong lòng nàng.

"Ông nội, nàng nhất định là ăn gian, nhất định phải làm chủ cho ta. Ngài cũng biết những tài liệu kia không thể nào luyện chế ra linh vật đế hoàng cấp bốn."

Dương Thiến lập tức hồi đáp.

"Yên tâm, là của ngươi khẳng định không ai đoạt được. Nhưng ngươi hiện tại đang làm gì đó? Nổi điên lên với ai, có tác dụng gì ?"

Giọng nói Dương Khuyết càng lúc càng trầm thấp.

Dương Thiến ý thức được mình thất thố, lập tức áp chế lửa giận xuống rồi ngó chừng Diệp Khuynh Tư không tha.

"Thật là buồn cười! Người khác giỏi hơn ngươi lại cho rằng ăn gian? Chẳng lẽ trên đời này chỉ có ngươi là số một à?”

Lúc này Trầm Thu mới cười phá lên, cao giọng nói.

Dương Thiến cũng không dám va chạm Trầm Thu, đành phải đưa mắt nhìn Dương Khuyết và Chu Triêu.

"Ba vị nguyên lão, Sở Khuynh Tư luyện chế linh vật có chỗ nào dị thường không ?"

Dương Khuyết mở miệng hỏi.

Ba vị nguyên lão liếc nhau hội ý, sau đó Sa nguyên lão mở miệng nói:

"Hoàn toàn không có, chúng ta sẽ không phạm phải sai lầm kiểu này."

"Như vậy sao? Là người nào chịu trách nhiệm lục soát người, đã kiểm tra mặt nạ của nàng chưa ?"

Dương Khuyết rõ ràng là muốn che chở Dương Thiến rồi. Một câu này vốn là nhắc lại ý tứ của nàng mà thôi.

"Chuyện này... không có, thuộc hạ cảm thấy mặt nạ không có vấn đề."

Một nữ giám sát xấu hổ cúi đầu nói.

"Vậy thì kiểm tra một lần nữa."

Dương Khuyết nhàn nhạt nói.

Nữ giám sát hiển nhiên không dám vi phạm, vội vàng đi tới trước mặt Diệp Khuynh Tư ra hiệu cho nàng tháo mặt nạ xuống.

Linh dược đặt ở bất kỳ nơi này cũng sẽ lưu lại mùi vị và năng lượng tản mác. Bây giờ kiểm tra vẫn có thể kịp thời phán đoán.

"Dương Khuyết, hình như không thích hợp lắm ?"

Trầm Thu bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt lộ vẻ tức giận.

"Chỉ là một cái mặt nạ mà thôi, tháo xuống kiểm tra là xong. Nếu như không có dị thường, Sở Khuynh Tư hoàn toàn xứng đáng với đệ nhất danh. Trước đó không kiểm tra là vì nhân viên sơ sót, bây giờ là thời điểm bổ sung."

Dương Khuyết bình thản nói.

Người nào cũng nhìn ra được Dương Khuyết đang thiên vị tôn nữ của mình. Nhưng Linh thành vốn là địa bàn của hắn, ngay cả Trầm Thu cũng e ngại vài phần.

"Mau tháo mặt nạ xuống !"

Nữ giám sát nhỏ giọng nói, thật ra lúc này nàng cũng lúng túng khó xử.

Diệp Khuynh Tư vẫn yên lặng đứng đó, thờ ơ như không nghe thấy.

Nữ giám sát lập lại một lần nữa, Diệp Khuynh Tư vẫn im lặng.

"Thế nào, chột dạ?"

Dương Thiến trào phúng một câu.

Đối phương không dám tháo mặt nạ đã khẳng định bên trong có gian dối rồi.

"Ta tháo xuống, nếu không kiểm tra ra cái gì chuyện này sẽ kết thúc ?"

Diệp Khuynh Tư không thèm nhìn Dương Khuyết, chỉ quay đầu sang hỏi ba vị nguyên lão.

"Đúng thế! Đại hội linh thuật vốn giảng giải công bình, mặt nạ không có vấn đều hiển nhiên sẽ không có ai hoài nghi ngươi."

Một người trong đó gật đầu xác nhận.

Trên thực tế, tất cả mọi người đều ít nhiều hoài nghi Diệp Khuynh Tư chơi trò lừa gạt. Bởi vì ngay cả Dương Khuyết cũng không dám chắc luyện chế ra linh vật đế hoàng cấp bốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế.

"Tốt, ta tháo xuống !"

Thanh âm Diệp Khuynh Tư chợt nặng nề hơn vài phần.

"Khuynh Tư, đừng !"

Diệp Hoàn Sinh vội vàng tiến lên ngăn cản.

Diệp Khuynh Tư nhìn thoáng qua Diệp Hoàn Sinh, ngữ khí kiên định nói:

"Ta cần phải chiến thắng.”

Từ khi đại hội linh thuật bắt đầu, rất nhiều người đều cho rằng Diệp Khuynh Tư là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Vì thế thời điểm này cả đám người mở to hai mắt ra nhìn từng cử động của Diệp Khuynh Tư, trong lòng hi vọng có thể chiêm ngưỡng dung nhan kinh thế hãi tục kia.

Mấy vạn cặp mắt nhìn chăm chú vào Diệp Khuynh Tư, tấm mặt nạ từ từ hạ xuống.

Ánh mắt nàng vẫn trong sáng như cũ. Nhưng mà khuôn mặt từng được mọi người ảo tưởng lại xuất hiện từng dãy vết thương gồ ghề đen thui, đập vào mắt kinh tâm động phách.

Chúng nó tựa như những con rít màu đen dữ tợn bò khắp khuôn mặt nàng, hoàn toàn phá hủy dung nhan vốn có.

Mặt nạ đã tháo xuống, toàn trường hít vào một hơi sợ hãi, trong lòng rung động không nói nên lời.

"Thật là đáng sợ !"

Nữ giám sát đứng ở trước mặt Diệp Khuynh Tư cũng kinh hãi ngây người, không tự chủ lùi lại một bước.

Chu Tử Trản, Lô Vân, Dương Thiến và Hương Nam công chúa đồng thời thất kinh hồn vía.

Vị nữ Linh sư này đeo mặt nạ không phải vì che giấu dung nhan mỹ lệ, mà là vì khuôn mặt của nàng đã bị hủy hoại thê thảm.

"Khuynh Tư !"

Lâm Thương đờ đẫn như người mất hồn.

Bởi vì hắn nhớ rõ hình dáng Diệp Khuynh Tư lúc trước, chính vì thế hắn mới si mê không dứt. Nhưng mà mình tình nhân trong mộng lại biến thành bộ dáng này, thật sự là làm cho người ta than tiếc không thôi.

"Khuynh Tư, việc gì phải khổ như thế chứ !"

Diệp Hoàn Sinh nghĩ mãi mới thốt ra được một câu.

Diệp Hoàn Sinh không cho nàng tháo mặt nạ không phải vì sợ đám người kia nhận ra lai lịch.

Mà là vì hắn biết đoạn thời gian này Diệp Khuynh Tư không còn đủ hồn lực và thời gian luyện chế. Ngay khi nàng đập bể bình đựng linh vật cách đây mấy ngày, nàng đã lựa chọn sử dụng phương thức tự tổn nâng cao khả năng luyện chế của mình.

Mà cái loại hồn kỹ này lại là con dao tàn phá dung mạo nàng một cách nhanh nhất, kinh khủng nhất.

Thế mà vào lúc này, nàng lại đưa bộ mặt của mình ra trước mặt hàng vạn người.

Đối với một nữ tử, dung mạo là thứ quý giá nhất, có khí còn trọng yếu hơn cả tính mạng.

Trong khi đám người kia lộ vẻ hoảng sợ, chán ghét, kinh hãi... Diệp Hoàn Sinh lại tràn đầy bất đắc dĩ.

Đám người kia nhìn muội muội hắn như gặp phải quái vật, hoảng sợ như đối mặt ác thú. Diệp Hoàn Sinh là ca ca nàng tâm đau như dao cắt.

Vành mắt hắn từ từ đỏ rực.

Vì ngôi vị đệ nhất Linh tái, vì hoàn thành di chí lão sư. Muội muội hắn đã hi sinh quá nhiều.

Nàng tháo xuống cái mặt nạ của mình cũng đồng nghĩa với từ bỏ tôn nghiêm của nữ nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.