Sủng Mị

Chương 714: Q.2 - Chương 714: Tử thần cận kề trong gang tấc




"Con quỷ kia đang di chuyển về phía này."

Trong lòng Sở Mộ căng thẳng.

Ánh mắt Tai Chu Đế chậm rãi chuyển tới, đúng như lời Ly lão nhi nói, nó không thể nhìn thấy vật thể nhưng vẫn cảm giác được hướng này có khí tức dị thường.

Tốc độ Tai Chu Đế có vẻ như chậm chạp, nhưng mỗi một bước lại lướt qua khoảng cách rất xa.

"Nó nhận thấy khí tức của tiểu Chập Long lưu, thiếu chủ không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Ly lão nhi lo lắng nói.

Không nên hành động thiếu suy nghĩ? Ly lão nhi nói cũng dễ dàng quá, hiện tại siêu cấp hung vật Tri Chu đế hoàng đang tiến tới gần nơi này, bảo hắn làm sao an tĩnh cho được chứ? Phải biết rằng con quái vật kia thể hình khổng lồ vượt qua trăm thước a…aa… chỉ riêng ám ảnh thị giác cũng kinh khủng lắm rồi.

"Thiếu chủ, bảo tiểu Chập Long hóa thành U Linh, nếu như tin được Ly lão nhi ta thì chúng ta đánh bạc một phen."

Ly lão nhi cười cười nói, dáng vẻ rất là gian tà.

"Đánh cuộc cái gì mà đánh cuộc, đừng có cầm tính mạng của ta ra đùa giỡn."

Trên mặt Sở Mộ lộ vẻ nghi ngờ, cẩn thận hỏi lại.

"Thiếu chủ, Tai Chu Đế là sinh vật bị phong ấn thế kỷ trước, lúc ấy ta đã tận mắt chứng kiến còn quỷ này. Nó có năng lực cảm giác cực kỳ nhạy bén, bất cứ sinh vật gì cũng đừng mơ tưởng đánh lén, nhưng đồng thời đó cũng là nhược điểm trí mạng. Bởi vì nó nhất định phải dựa vào năng lượng dao động mới có thể nhận thấy sinh vật tồn tại. Thiếu chủ để cho tiểu Chập Long hoàn toàn U Linh hóa, sau đó cẩn thận di động không làm ảnh hưởng đến khí lưu bên ngoài là được rồi.”

“Mùi vị và khí tức thì sao? Con quỷ kia vẫn có thể ngửi thấy mù vị, hơn nữa còn có thể phân biệt hủ khí trên người tiểu Chập Long và mùi nhân loại của chúng ta."

Sở Mộ vẫn rất lo lắng, tiếp tục hỏi tới.

"Chuyện này..."

Đến câu hỏi này, Ly lão nhi cũng trả lời không được nữa rồi.

Sở Mộ im lặng suy nghĩ, tạm thời không thể nào liều mạng đánh cuộc. Lão già này từ đầu đã không suy nghĩ toàn diện, nếu như nghe lão đi đánh cuộc thì Sở Mộ xem như chết chắc rồi.

"Tiểu Chập Long, nuốt chúng ta vào trong bụng."

Sở Mộ nói với tiểu Chập Long.

Tiểu Chập Long mở to mắt lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu, bộ dạng mờ mịt nhìn sang Sở Mộ.

Ăn nữ nhân kia, tiểu Chập Long còn có thể hiểu được, cô nàng này cả ngày lải nhải, đụng chuyện thì la hét om sòm, ăn luôn cho bớt việc. Nhưng tại sao bảo nó nuốt cả chủ nhân?

"Đúng đúng, thiếu chủ, trong bụng tiểu Chập Long toàn là chất tiêu hóa, lại có da thịt che giấu khí tức nhân loại, trốn vào bụng con rắn đúng là an toàn nhất. Sau đó tiểu Chập Long tiến vào trạng thái U Linh sẽ không còn tồn tại mùi vị nữa."

Ly lão nhi vội vàng nói.

Nghe thấy Ly lão nhi giải thích, tiểu Chập Long cũng đã hiểu ra vấn đề, đầu tiên là cực kỳ thô lỗ nuốt San tiểu thư vào trong bụng. Sau đó mới ngậm Sở Mộ để hắn tự mình chui vào trong thực quản, cuối cùng hai người ẩn nấp bên trong dạ dày nó, sử dụng hồn niệm tạo thêm một tầng phòng ngự. Tiểu Chập Long hít vào một hơi thật sâu lưu lại trong dạ dày chút ít không khí để cho hai người Sở Mộ hô hấp trong đoạn thời gian ngắn.

Mấy ngày gần đây, Tiểu Chập Long chỉ ăn mỗi hồn tinh, không có rảnh rỗi ăn vặt như lúc bình thường, cho nên dạ dày nó coi như sạch sẽ. Dĩ nhiên mùi vị chua cay gắt mũi là không thể tránh khỏi.

Trong quá trình tiểu Chập Long nuốt trọn Sở Mộ và San tiểu thư, Tai Chu Đế đã di động được một nửa đường rồi. Sinh vật Chu tộc cấp đầu lĩnh hình thể thật sự khổng lồ, hai bên cách xa ngàn thước vẫn có thể nhìn thấy nanh vuốt dữ tợn, hai cái càng to lớn chớp lóe hàn quang đáng sợ chí cực.

Tiểu Chập Long cũng không dám trì hoãn thời gian, thi triển nặng lực U Linh hóa, thân thể dần dần trong suốt.

Sau đó Sở Mộ dựa vào tâm linh cảm ứng, thông qua ánh mắt tiểu Chập Long quan sát tình hình Tai Chu Đế.

Khí tức phát ra từ sinh vật đế hoàng đỉnh phong cực kỳ trầm trọng, từ đằng xa áp tới khiến cho lòng người kinh hồn bạt vía, khí tràng cường đại không phải mấy đầu Hồn sủng đế hoàng bình thường có thể so sánh.

Khoảng cách ngàn thước không là gì đối với Tai Chu Đế, tựa hồ nó đã cảm giác được Sở Mộ và San tiểu thư tồn tại. Sau khi song phương rút ngắn còn 800 thước, mùi vị tiểu Chập Long càng lúc càng nồng, Tai Chu Đế bỗng nhiên gia tốc.

Tai Chu Đế lao tới với tốc độ kinh người, thân thể nó lưu lại một đường sáng màu xám thẳng tắp bắn tới vị trí Sở Mộ và tiểu Chập Long lúc trước.

"Tê tê tê !”

Tai Chu Đế chuyển động cái đầu to lớn phát ra thanh âm trầm thấp.

Nơi này vẫn còn mùi vị nhân loại nhưng lại không có con mồi, lông tơ toàn thân Tai Chu Đế nhẹ nhàng rung động tiếp xúc với mặt đất và không khí, bắt đầu cảm giác khí lưu dao động ở chung quanh.

Mặc dù hóa thân thành U Linh Long sẽ không kinh động đến khí lưu, nhưng mà tiểu Chập Long vẫn không dám làm ra động tác quá lớn, ngay cả cánh cũng không dám đập, hơi thở cũng nhỏ dần rồi mất hẳn.

Lúc này tiểu Chập Long và Tai Chu Đế cách nhau không tới ba trăm thước.

Xuyên qua ánh mắt tiểu Chập Long, Sở Mộ thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ trên người Tai Chu Đế không ngừng ngọa nguậy, chuyển động theo hướng gió thổi.

Từ trước đến giờ hắn không có nghĩ qua sẽ có ngày mình ở gần một đầu siêu cấp Hồn sủng như thế này.

Bây giờ Sở Mộ dứt khoát nín thở, đồng thời lấy tay bịt mũi San tiểu thư không cho nàng có cơ hội làm ra hành vi ngu xuẩn.

Trong bụng tiểu Chập Long không phải là địa phương tuyệt đối an toàn. Ở khoảng cách gần như vậy, Tai Chu Đế vẫn có thể có thể cảm nhận được dao động rất nhỏ từ không gian biến hóa. Sinh vật đầu lĩnh đế hoàng đỉnh phong không phải đồ chơi trưng cho đẹp, sai lầm một bước khẳng định tất cả mọi người lẫn Hồn sủng đều bỏ mạng tại đây.

Động tác tiểu Chập Long rất chậm, từ từ di chuyển về hướng bên cạnh, Tai Chu Đế đế hoàng đỉnh phong mang đến áp lực nặng nề mà từ nhỏ đến lớn tiểu Chập Long chưa từng cảm nhận được.

Thời gian từng giây lặng lẽ trôi qua, đỉnh đầu Tai Chu Đế bỗng nhiên chuyển tới.

Răng nanh và cặp mắt của nó tiến vào trạng thái cảnh giác, lúc này tất cả tròng mắt trên đầu nó ‘nhìn tới’ vị trí tiểu Chập Long.

Giờ phút này, tiểu Chập Long trực tiếp ngừng lại, cố định thân thể tại một chỗ, không dám nhúc nhích một bước.

Hai người Sở Mộ ở trong bụng tiểu Chập Long cũng đồng dạng cứng ngắc như pho tượng, hô hấp hoàn toàn dừng lại, có thể nói thứ duy nhất còn đang chuyển động là trái tim Sở Mộ.

Nó đang đập điên cuồng, càng lúc càng nhanh.

“Bình bình bình ~!”

Tai Chu Đế cảm ứng được tiếng đập của trái tim trong người Sở Mộ, thanh âm kia mỗi lúc một mạnh mẽ rồi.

Nếu như có thể, Sở Mộ bây giờ rất muốn bóp chặt trái tim của mình, không cho nó tiếp tục làm ra ‘hành vi ngu xuẩn’ như vậy nữa.

San tiểu thư bất tỉnh nên không cần lo lắng, không lo lắng thì nhịp tim bình ổn không đến nổi khiến cho Tai Chu Đế chú ý. Nhưng mà Sở Mộ tận mắt nhìn thấy Tai Chu Đế đứng ở trước mắt mình, tần số tim đập từ từ tăng nhanh, đồng thời cũng dẫn dắt cảm giác của Tai Chu Đế.

Song phương càng lúc càng gần.

Đối mặt nguy hiểm chuẩn bị ập đến, Sở Mộ dự định hít vào một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.

Nhưng mà hắn đã sớm nín thở rồi, một khi hô hấp thế nào cũng báo động với Tai Chu Đế là ‘Ta ở chỗ này !’

Hơn nữa, Sở Mộ thậm chí không dám đổ mồ hôi, trong quá trình mồ hôi lăn xuống cũng có thể làm kinh động Tai Chu Đế. Ngay cả tiếng tim đập cũng cảm giác được, vậy thì những thanh âm khác đối với Tai Chu Đế chẳng khác gì tiếng trống xung trận.

Khoảng cách càng xa Tai Chu Đế cảm giác càng yếu. Nhưng ở vị trí hiện tại chính là điểm giới hạn cảm giác tốt nhất đối với Tai Chu Đế.

Sở Mộ càng cố gắng lấy lại bình tĩnh thì hắn lại càng khẩn trương, tim đập càng nhanh, thanh âm càng lớn.

Một khi tần số đạt đến trình độ nhất định, nói không chừng Tai Chu Đế sẽ xác định được mục tiêu. Đến lúc đó Sở Mộ chỉ có nước tự tử, nếu không làm sao thoát khỏi năng lực cảm giác kinh khủng của Tai Chu Đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.