Sủng Mị

Chương 1367: Q.2 - Chương 1367: Võ đài của Chiến Dã




Những Hồn sủng cao đẳng chúa tể đều tập trung lại một chỗ, tiểu Chập Long phải trả giá nhất định mới giết được một con trong đó.

Dựa theo đường cũ, tiểu Chập Long tiếp tục di động chung quanh Phù Sơn, cặp mắt không ngừng đảo quanh tìm kiếm con mồi.

Xưa nay U Linh hệ Hồn sủng vốn làm cho người ta cực kỳ nhức đầu, phần lớn sinh vật U Linh tính công kích không mạnh, lực chịu đựng cũng kém. Hết lần này tới lần khác đầu U Linh Chập Long này thể chất cao dọa người, ngay cả Hồn sủng chúa tể đỉnh phong không kịp đề phòng cũng có thể bị miểu sát.

Sở Mộ hiển nhiên đã phát hiện ra điểm này, đúng như lời Ly lão nhi từng nói trước kia, càng lên cao đẳng cấp và số lượng thuộc tính sẽ thể hiện ra ưu thế càng thêm nhuần nhuyễn.

"Đáng giận, lần này để ta xem ngươi trốn thế nào !"

Hà Trận rốt cuộc mất đi kiên nhẫn, niệm chú ngữ triệu hồi ra một con Không Thính Yêu.

Không Thính Yêu là Hồn sủng vô cùng nhạy cảm, bất kỳ gió thổi cỏ lay đều không thể tránh được thính giác của nó. Hơn nữa, nó còn có năng lực hạn chế tinh thần cực mạnh, tuyệt đối là khắc tinh của sinh vật U Linh hệ.

Không Thính Yêu vừa mới xuất hiện đã khiến cho tiểu Chập Long phiền toái rất lớn, tiểu Chập Long bị tinh thần hạn chế nhanh chóng lọt vào vòng vây của Tuyết Vũ Ma và những Hồn sủng khác. Nó phải thừa nhận mấy đợt công kích mới mạo hiểm chạy thoát ra ngoài.

Thực lực Không Thính Yêu chưa đạt tới vô địch chúa tể, nhưng cũng không thua kém nhiều lắm. Kỹ năng tinh thần của nó có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với tiểu Chập Long, đừng nói là đánh lén thôn phệ linh hồn, tiểu Chập Long muốn thoát khỏi đám đông Hồn sủng truy kích cũng rất khó khăn.

"Vong Mộng."

Sở Mộ niệm chú ngữ triệu hồi ra Vong Mộng tham chiến.

Đồ án màu tím đen xuất hiện phía trên đỉnh đầu hắn, Vong Mộng chậm rãi vỗ mười sáu cánh lơ lửng ở giữa không trung. Lực lượng Lôi Điện tràn ngập không gian, thoáng chốc đã bao phủ một phần năm chiến trường Phù Sơn.

Lôi Vân kinh khủng ép xuống khiến cho mặt đất rung động ùng ùng.

Vong Mộng đại biểu cho Hoàng tộc Hồn sủng lãnh diễm mà cao quý, mười sáu cánh nhẹ nhàng huy động bay lượn trên trời cao.

Vong Mộng được Trữ Mạn Nhi thiên vị ân cần săn sóc, thực lực đã tăng vọt trong khoảng thời gian ngắn. Đoán chừng chỉ thiếu một ít kinh nghiệm chiến đấu, thực lực đã không còn thua kém Dạ khi còn là Hoàng Tuyền.

Thời kỳ Dạ làm Hoàng Tuyền trấn thủ quan ải cuối cùng mới thực sự là chúa tể tối cường, những Hồn sủng chúa tể đỉnh phong trước mặt nó cũng đồng dạng không chịu nổi một kích. Thực lực như vậy hoàn toàn có thể liều mạng đánh một trận với Hồn sủng cấp Bất Hủ.

Vong Lôi không chỉ có Lôi hệ cuồng bạo, lực phá hoại không ai bì nổi, đồng thời lại còn bổ sung lực lượng hắc ám hủ thực quỷ dị.

Vong Mộng thi triển mỗi một kỹ năng đều khiến cho đám người khiêu chiến ứng phó không kịp, chật vật không thể tả. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy tuyệt đại đa số người thất kinh chạy loạn, đội hình tan rã năm bè bảy mảng.

Nhờ có Vong Mộng trợ giúp, tình huống tiểu Chập Long lập tức chuyển biến tốt đẹp. Hơn nữa tiểu Chập Long còn tranh thủ cơ hội nuốt lấy linh hồn một đầu Hồn sủng chúa tể đỉnh phong.

Ngay lúc này, u quang trên người tiểu Chập Long nở rộ chói mắt, U Linh Long trực tiếp thăng hoa.

"Rống ~~~!"

Thực lực tiểu Chập Long đột ngột tăng cao, thậm chí thương thế cũng nhanh chóng khép lại. Nó sướng khoái gầm thét một trận rung trời, sau đó mỉm cười toe toét, dùng cặp mắt hưng phấn ngó chừng Tuyết Vũ Ma.

Không Thính Yêu bây giờ đã bị Vong Mộng đuổi chạy khắp nơi làm gì còn có tâm tư ứng cứu, Tuyết Vũ Ma chính là đối tượng để cho tiểu Chập Long thăm dò lực lượng của mình. Lúc nãy tiểu Chập Long bị Tuyết Vũ Ma đuổi đánh liên tiếp, trong lòng đương nhiên là biệt khuất, kế tiếp nó sẽ trả thù bằng hành động thiết thực nhất.

"Vậy mà còn dám ra đây, muốn chết lắm rồi !"

Hà Trận thấy tiểu Chập Long bay tới liền nhếch miệng cười lạnh.

Thế nhưng, chốc lát sau nụ cười trên mặt Hà Trận dần cứng lại, Tuyết Vũ Ma chỉ mới va chạm chính diện một lần đã bị tiểu Chập Long đánh bay ra ngoài.

Hà Trận nhìn Tuyết Vũ Ma bị thương, trong lòng vạn phần khó hiểu.

Thực lực U Linh Chập Long rõ ràng là yếu hơn Tuyết Vũ Ma, tại sao lại có thể đánh Tuyết Vũ Ma bị thương đơn giản như thế?

"Chuyện gì xảy ra?"

Hàn Tề hỏi nhỏ.

"Ta cũng không biết."

Trong lòng Hà Trận cũng rất phiền não, liếc mắt nhìn tới Yêu Nhãn Độc Thú của Hàn Tề, nhỏ giọng nói:

"Tại sao ngươi còn không giải quyết nó đi ?"

Khóe miệng Hàn Tề co rút mấy lượt, cái tên kia có năng lực Đoạn Chi Trọng Sinh quá mức khó chơi. Hễ đánh nó trọng thương, vài giây sau lại khôi phục y như cũ, nhìn vào bộ dạng hoàn hảo giống như chưa hề bị thương tích chút nào.

Hàn Tề đã triệu hồi ra đầu Hồn sủng thứ hai, dần dần Yêu Nhãn Độc Thú không phải là đối thủ Chiến Dã. Phải có hai đầu Hồn sủng phối hợp mới ngăn cản nổi thế công của đối phương.

Nếu như Hàn Tề triệu hoán Hồn sủng thứ hai sớm hơn sẽ áp chế Chiến Dã rất lớn, Chiến Dã không có cách nào từ từ thông qua Dũng Triết Chi Tâm tăng cường lực lượng. Đáng tiếc là Hàn Tề đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, Chiến Dã trải qua ba lần lột xác đã có thể ngạnh kháng trực diện.

Thời điểm Chiến Dã tiến hành Đoạn Chi Trọng Sinh lần thứ tư, Hàn Tề rốt cuộc ý thức được sự tình không bình thường.

Hiệu quả Cổ Lực Phục Tô xuất hiện một lần nữa, kèm theo là năng lực Dũng Triết Chi Tâm, thực lực Chiến Dã tăng cường một mảng lớn vượt qua vô địch chúa tể một cấp bậc.

Thực lực mạnh một cấp bậc ý nghĩa là có thể lấy một địch hai, mà lúc này đây trên người Chiến Dã còn có lực lượng ma văn cổ xưa trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ma văn cổ xưa và thú hồn cổ xưa là hai loại lực lượng chủng tộc khác biệt, một khi tập trung vào móng vuốt Chiến Dã bộc phát ra lực lượng dư sức đánh cho Hồn sủng vô địch chúa tể trọng thương gần chết.

"Xẹt !"

Một trảo hoa lệ lướt ngang không gian, Phù Sơn bị cắt mất một góc, mục tiêu kỹ năng chính là Độc Ngô ở phía xa xa.

Độc Ngô là sinh vật Trùng hệ, năng lực khôi phục hiển nhiên là cường đại. Lúc ban đầu Chiến Dã đánh nó bị thương không có tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng.

Chiến Dã một mực tìm cơ hội giải quyết nó, đối phó sinh vật Trùng hệ phải một kích tất sát, nếu không sẽ bị dây dưa không dứt, thể lực từ từ tiêu hao rồi dẫn tới vô lực phản kháng.

Chiến Dã hoàn thành Đoạn Chi Trọng Sinh lần thứ tư đã mạnh hơn đối phương rất nhiều, Độc Ngô có chạy cũng trốn không thoát. Mặc dù Hàn Tề chỉ huy hai đầu Hồn sủng vô địch đế hoàng can thiệp cũng không thể ngăn cản.

Thân thể Độc Ngô biến thành hai khúc giống như Phù Sơn, máu dịch xanh lè tuôn trào như suối, trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi kinh khủng.

Thi thể Độc Ngô rơi xuống chiến trường tung lên một trận khói bụi mù mịt, toàn trường thấy vậy cũng phải cả kinh thất sắc.

Từ lúc ban đầu Chiến Dã chỉ mạnh hơn Độc Ngô một chút, cho đến bây giờ tất sát Độc Ngô chỉ bằng một chiêu. Thực lực tăng cường to lớn như thế, người nào cũng thấy rõ ràng trong mắt.

Hơn nữa, từ khí thế đã có thể nhìn ra được cho dù Hàn Tề triệu hồi thêm hai đầu Hồn sủng vô địch chúa tể cũng chưa chắc giành được thắng lợi.

"Còn Hồn sủng nào khác không? Cùng nhau triệu hoán một lần luôn đi !"

Sở Mộ đứng ở xa nhìn vào Hàn Tề, ánh mắt bắn ra một tia đùa cợt.

Hai đầu Hồn sủng vô địch chúa tể đã không thể thỏa mãn nhu cầu hiện tại của Chiến Dã, về phần những người khiêu chiến đã bị Chiến Dã lựa chọn không nhìn rồi. Hồn sủng chúa tể đỉnh phong cũng có thể một kích tất sát, những đầu cao đẳng chúa tể và trung đẳng chúa tể vốn không còn ý nghĩa tồn tại. Cho dù mười mấy đầu hợp lực buông thả kỹ năng tạo thành thương tổn, lấy sinh mệnh lực ương ngạnh của Chiến Dã chỉ là gió thoảng bên tai mà thôi. Nhưng một khi chúng nó có gan làm như vậy, Chiến Dã sẽ không ngần ngại bỏ chút thời gian thu hoạch tính mạng.

Chỉ tiếc là đám người khiêu chiến đã bị những đầu Hồn sủng vô địch chúa tể trấn trụ rồi, bọn họ nhỏ yếu đến mức không còn bất kỳ tác dụng gì, ngu ngốc nhào lên chỉ bồi vào tính mạng của mình một cách vô ích, không hề đáng giá.

"Nếu như chiến thú Mặc Dã của ngươi chỉ có nhiêu đó bổn sự, vậy thì nó đã cách thời điểm tử vong không xa."

Hàn Tề tức giận đầy mặt, mở miệng cười gằn.

Hàn Tề được gia tộc huấn luyện từ nhỏ, bởi vì thiên phú dị bẩm mới được thế tộc ưu ái cần gì có nấy. Hắn ghét nhất là bị người khác coi rẻ và cười nhạo.

Sở Mộ im lặng nhìn Hàn Tề tiếp tục niệm chú ngữ, ngược lại trên mặt nở nụ cười khinh miệt.

Cách cái chết không xa sao?

Chiến Dã vẫn luôn kề cận cái chết, nhưng mà mỗi lần tử thần quanh quẩn ở thời điểm nó hấp hối. Chỉ chốc lát sau kỹ năng bộc phát, hắn lại phải thở dài tiếc nuối rời đi.

Chiến Dã còn có hai lần Đoạn Chi Trọng Sinh, chính bản thân Sở Mộ cũng không có cách nào đoán chừng thực lực Chiến Dã sẽ tăng cường đến trình độ nào.

Thời điểm không thể suy đoán một vấn đề, tự nhiên là phải thông qua kẻ địch để cân nhắc. Nói thật ra Sở Mộ rất sợ Hàn Tề chỉ có một chút năng lực, bây giờ nhìn thấy hắn còn có thể triệu hoán Hồn sủng, hơn nữa bộ dạng tự tin như thế, trong lòng Sở Mộ nhất thời yên tâm rất nhiều.

Xem ra Phù Sơn đúng là võ đài cực kỳ thích hợp Chiến Dã, thôi thì để nó đánh một trận cho tận hứng đi…

Chú ngữ nhanh chóng hoàn thành, có thể thấy phía trước Hàn Tề xuất hiện một trận đồ Thi hệ xanh đậm tỏa ra thi khí tràn ngập.

Mùi thi thể hủ thực cấp tốc lan tràn ra ngoài, có thể thấy được một cái đầu quỷ dị như ẩn như hiện ở bên trong đó.

Một cặp mắt hung tàn lập lòe ánh sáng lạnh ngó chừng Chiến Dã gắt gao. Bỗng nhiên Cuồng Thi nhảy thẳng ra ngoài, cánh tay chắp lại tựa như một thanh đao nhọn chém về phía Chiến Dã.

"Chiến Dã, né tránh."

Sở Mộ ý thức được Cuồng Thi lực công kích cực kỳ đáng sợ, vội vàng ra lệnh cho Chiến Dã.

Lần này Chiến Dã không có lựa chọn ngạnh kháng, nhưng mà Hàn Tề lại chỉ huy hai con Hồn sủng khác phân ra một trái một phải phong kín con đường chạy trốn của Chiến Dã.

Chiến Dã bị đối thủ giáp công chật vật chuyển hướng, khó khăn lắm mới tìm được một khe hở nhỏ tránh né Thi hệ Thủ Nhận. Chẳng qua là khôi giáp của nó vẫn bị chém một đường thật dài, thi độc nhanh chóng thẩm thấu vào trong cơ thể.

Sở Mộ nhìn thoáng qua thương thế trên người Chiến Dã, sinh vật Thi hệ công kích đều bổ sung độc tính, loại độc chất này có tính hủ thực nghiêm trọng đối với da thịt, mạch máu, xương cốt … Dưới tình huống này, năng lực hồi phục của Chiến Dã nhất định suy giảm đáng kể.

Có thể nói Thi hệ Hồn sủng khắc chế Trùng hệ vô cùng rõ ràng, mặc dù không đến nổi khắc chế ác liệt như Băng hệ đối với Hỏa hệ, Quang hệ đối với Ám hệ. Nhưng nó cũng triệt tiêu năng lực mạnh nhất của sinh vật Trùng hệ.

Khó trách Hàn Tề biểu hiện tự tin như vậy, nói rằng Chiến Dã đã cách cái chết không xa.

Chiến Dã mất đi năng lực tự lành đúng là bị hạn chế thực lực một mảng lớn. Thế nhưng điều này không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần năng lực Đoạn Chi Trọng Sinh vẫn còn hiệu quả là được rồi.

Vết thương kia không coi là gì đối với Chiến Dã, nó không cận chiến với Độc Nha Thi Quân, mà chuyển hướng mục tiêu sang Hàn Tề - Yêu Nhãn Độc Thú.

Yêu Nhãn Độc Thú buông thả độc tố càng lúc càng mạnh, Chiến Dã phải mau chóng giải quyết nó. Nếu không, nó sẽ liên thủ với Độc Nha Thi Quân tạo thành đả kích trí mạng.

Yêu Nhãn Độc Thú đã bị trọng thương trong đợt giao phong trước, bây giờ nó chỉ có thể đứng ở xa xa buông thả Độc Thứ hoặc Độc Nhân, không ngừng quấy nhiễu động tác của Chiến Dã.

Chiến Dã bỏ rơi Độc Nha Thi Quân, tốc độ tên này thua kém Chiến Dã quá nhiều, chỉ biết gầm thét vô lực ở phía sau lưng.

"Rống rống rống !"

Chiến Dã biến thành một đạo sao băng đen nhánh lướt đi như bay, trong quá trình đó thân thể nó ma sát với không khí bắn ra từng đóa hoa lửa rực rỡ.

“Ầm !”

Đoạn núi Phù Sơn ở giữa Chiến Dã và Yêu Nhãn Độc Thú bị trực tiếp công phá hóa thành vô số mảnh vụn bắn ra tứ phía.

Yêu Nhãn Độc Thú vội vàng xoay người đạp không chạy trốn, Chiến Dã kiên quyết đuổi theo, ý muốn chém chết Yêu Nhãn Độc Thú càng sớm càng tốt.

Độc Nha Thi Quân vẫn ra sức chạy theo sau lưng Chiến Dã, cánh tay Liêm Đao chém ngang một đường bay tới Chiến Dã.

Chiến Dã không thể nào né tránh công kích này, bởi vì né tránh sẽ làm chậm trễ tốc độ để cho Yêu Nhãn Độc Thú chạy thoát.

"Rống !"

Chiến Dã gào thét một tiếng, trên người lại xuất hiện hồn ảnh.

Hồn ảnh không có hóa thành khải giáp bảo vệ Chiến Dã, mà lại hội tụ xuống hai chi trước của nó.

"Xẹt !"

"Xẹt !"

Liêm Đao của Độc Nha Thi Quân chém thẳng vào lưng Chiến Dã, đồng thời trảo nhận Chiến Dã cũng trực tiếp xé rách thân thể Yêu Nhãn Độc Thú.

Yêu Nhãn Độc Thú kêu rên thống khổ, máu tươi tuôn trào như mưa sa ướt đẫm mặt đất.

Hàn Tề bị một màn này trấn trụ thần hồn, cuống quít niệm chú ngữ muốn thu hồi Yêu Nhãn Độc Thú vào trong không gian Hồn sủng.

"Rống rống !"

Chiến Dã chịu đựng đau đớn sau lưng, một kích tiếp theo lại đánh tới muốn kích sát Yêu Nhãn Độc Thú.

Chiến Dã chạy tới đâu máu tươi phun ra tới đó, chung quanh thân thể nó tạo thành một tầng huyết vụ quỷ dị che kín cả người Chiến Dã.

“Thị Huyết Cuồng Hóa.”

Mặc kệ máu tươi chảy xuôi từ miệng vết thương, mặc kệ kẻ địch công kích sau lưng, Chiến Dã bị mùi máu tanh kích thích bộc phát ra tiềm năng chiến đấu.

Sau khi Thị Huyết Cuồng Hóa, tốc độ Chiến Dã bộc phát trên diện rộng. Thân thể nó thả ra lực lượng cường đại phá khai không gian, lấy tốc độ cực nhanh đánh tới Yêu Nhãn Độc Thú.

Vầng ánh sáng hồn ước lượn lờ trên người Yêu Nhãn Độc Thú, Hàn Tề thấy Chiến Dã nổi điên xông tới Hồn sủng của mình thì tim đập loạn liên hồi, tốc độ niệm chú ngữ tăng nhanh vài phần.

Ánh sáng hồn ước lóe lên, Yêu Nhãn Độc Thú hư không tiêu thất.

“Ầm !”

Cùng lúc đó, Chiến Dã biến thành thanh đao tử vong xẹt qua, lực lượng Thú hệ nổ tung chấn động cả một vùng núi rộng lớn.

Đám khán giả ở trên đài cao thấy một màn như vậy không nhịn được hít vào một hơi lạnh giá. Bọn họ không biết lúc nãy Chiến Dã công kích đã chém đứt thân thể Yêu Nhãn Độc Thú, hay là Hàn Tề thu hồi Yêu Nhãn Độc Thú vào trong không gian Hồn sủng?

Ánh mắt tất cả mọi người vào giờ khắc này đều rơi vào trên mặt Hàn Tề, bởi vì ai nấy đều biết ở thời điểm nguy trong sớm tối Yêu Nhãn Độc Thú rất khó sống sót nếu bị trúng đòn của Chiến Dã.

Hàn Tề đứng trên đỉnh núi Phù Sơn, im lặng không nói tiếng nào. Yêu Nhãn Độc Thú đã được hắn thu hồi trở về không gian Hồn sủng. Điều này làm cho hắn an tâm rất nhiều, lúc nãy chỉ thiếu chút nữa Yêu Nhãn Độc Thú đã bỏ mạng rồi.

Nhưng mà lực lượng tinh thần xung kích đột nhiên đánh tới khiến cho Hàn Tề ứng phó không kịp, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

“Làm sao có thể?”

Hàn Tề đưa tay che ngực mình, linh hồn thương tổn mang đến cảm giác thống khổ cùng cực, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt trán.

"Ta... ta đã thu hồi… thu hồi rồi mà ?"

Ánh mắt Hàn Tề tràn đầy sợ hãi, khi hắn đem hồn niệm thăm dò không gian hồn ước thứ mười, trong giây lát liền phát hiện Yêu Nhãn Độc Thú nằm trong vũng máu, đỉnh đầu lăn lông lốc trong một góc không gian.

Hàn Tề cả người ngây dại, hắn nhớ rõ ràng trong nháy mắt đó mình đã thành công thu hồi Hồn sủng, tại sao Yêu Nhãn Độc Thú vẫn bị giết chết?

"Hàn Tề, chuyện gì xảy ra? Hình như hắn bị thương…"

Nhóm đệ tử Thần Tông kinh ngạc hỏi.

"Yêu Nhãn Độc Thú đã chết. Nhất định là Yêu Nhãn Độc Thú đã chết."

Sắc mặt Hàn Tề trắng bệch không thể là giả dối, mà đó là biểu tượng của linh hồn bị thương.

Hàn Tề chính là nhân vật nổi danh tại Tranh Minh chủ thành, trong cuộc thi nhân tài kiệt xuất cũng là đại biểu xuất chúng rất có khả năng tiến vào trận chung kết. Chỉ có điều ở vòng thứ hai xui xẻo gặp phải đối thủ Tân Tín, vì thế mới chán nản nhận thua.

Tuy rằng như thế, tất cả mọi người đều biết thực lực Hàn Tề nằm trong khoảng trước tám ở đại hội này.

Thế mà bây giờ chủ sủng của hắn đã bị giết chết tại chỗ này. Mặc dù mọi người nhìn không thấy tử trạng Yêu Nhãn Độc Thú, nhưng không khó tưởng tượng cảm xúc của hắn thê thảm tới mức nào.

Hàn Tề đứng yên lặng trên đỉnh Phù Sơn, bởi vì tức giận quá độ mặt mày hắn trở nên âm lãnh đáng sợ.

"Cái tên Sở Mộ này lá gan cũng lớn thật, ngay cả Hồn sủng của Hàn Tề cũng dám giết."

Đám khán giả nhỏ giọng nghị luận.

"Có cái gì mà không dám? Năng lực không bằng thua là đúng, Hàn Tề có thể nói gì chứ ?"

Một gã Hồn sủng sư trẻ tuổi cười nhạt nói.

Gã Hồn sủng sư này là thành viên Tân Nguyệt cung điện, hắn hiệu lực Tân Nguyệt Địa đã được hai ba năm.

Khi hắn còn trẻ thực lực rất xuất chúng, thiên phú cũng tốt. Vốn là cảm thấy địa phương nho nhỏ như Tân Nguyệt Địa chưa chắc chứa nổi mình, nhưng mà dần dần hắn đã thay đổi quan niệm này. Cho tới bây giờ, hắn tận mắt nhìn thấy vương giả Tân Nguyệt Địa thần long kiến thủ bất kiến vĩ này, nội tâm hắn cực kỳ rung động.

Vị vương giả này thực lực cường đại không thể nghi ngờ, nhưng mà hắn rung động nhất chính là khí phách bá đạo và cỗ huyết tính kinh người kia.

Biết rõ đó là một cái bẫy nhưng vẫn bình tĩnh tiến vào, dùng lực lượng tuyệt đối phá tan rào cản, đánh cho kẻ địch vô lực ứng phó. Điều này tuyệt đối không chỉ cần dũng khí, mà trí tuệ là một thứ không thể thiếu.

"Hàn Tề, ngươi sao rồi ?"

Hà Trận bay đến trước mặt Hàn Tề, mở miệng hỏi.

Sắc mặt Hàn Tề lạnh tới cực điểm, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Sở Mộ.

"Ta nhất định sẽ giết sạch Hồn sủng của hắn."

Hàn Tề tức giận nói.

Độc Nha Thi Quân thả ra thi khí nồng đậm từ từ tiến vào trạng thái điên cuồng giống như tức giận trong lòng chủ nhân. Chiến Dã đã bị thương không nhẹ, nó phải phanh thây cái tên đáng hận này thành trăm mảnh mới hả giận.

Hàn Tề chỉ huy một đầu Hồn sủng vô địch chúa tể khác phát động công kích, hai con Hồn sủng liên thủ không cho Chiến Dã có cơ hội né tránh. Song phương giằng co hồi lâu, Chiến Dã bất chấp thương thế tăng nặng, vận lực đánh văng hai con Hồn sủng ra ngoài xa.

"Sợ rằng con quỷ này còn có Đoạn Chi Trọng Sinh, đừng cho nó cơ hội khôi phục."

Hà Trận nhắc nhở Hàn Tề một câu.

Hàn Tề dĩ nhiên không muốn Chiến Dã hoàn thành Đoạn Chi Trọng Sinh lần nữa, Độc Nha Thi Quân thô bạo biến chuyển cánh tay thành móc câu bổ xuống đỉnh đầu Chiến Dã.

Đầu bị cắt đứt thì làm sao Đoạn Chi Trọng Sinh?

Thân thể Chiến Dã đạp không ở giữa không trung, hoàn toàn dựa vào bản năng nhanh chóng tránh qua một kích trí mạng của Độc Nha Thi Quân.

"Rống !"

Chiến Dã gầm thét một tiếng, sau khi tránh né một kích kia đã tranh thủ được một đoạn thời gian quý giá. Đối phương không thể nào tiếp tục quấy nhiễu nó Đoạn Chi Trọng Sinh, vết thương trên người Chiến Dã nhanh chóng tràn ra trùng dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.