Sủng Thê Tối Thượng: Tổng Tài Lão Công Mất Kiểm Soát

Chương 7: Chương 7: Huỷ hợp đồng




Editor: Bé Nee

“Không có là tốt.” Quý Duy Dật đầy ẩn ý: “Không giấu gì Lục tổng, tôi chuẩn bị ký hợp đồng với cô ấy vào công ty, cho cô ấy thù lao hậu hĩnh nhất, nhưng có một điều kiện là cô ấy không được yêu đương.”

Lục Thanh Nghiêu đứng dậy: “Anh muốn thế nào, đó là chuyện của anh.”

Nói xong, hắn đi ra ngoài.

Quý Duy Dật vẻ mặt thâm trầm, hắn không biết Lương Dĩ Mạt có đồng ý điều kiện này hay không.

Nhưng hắn muốn thử một lần.

Có điều Quý Duy Dật chưa kịp liên lạc cho Lương Dĩ Mạt, trợ lý đã đi vào.

“Sư phụ, ông chủ bảo tôi nói với anh một tiếng, tập đoàn Lục thị vừa rót năm trăm triệu vào công ty. Nếu sư phụ ký hợp đồng với Lương tiểu thư, về mặt thù lao không cần quá keo kiệt, có thể để cô ấy tự ra giá.” Trợ lý khẽ nói.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Quý Duy Dật hiện lên một tia kinh ngạc, hắn cau mày: “Sau khi Lục Thanh Nghiêu đi khỏi chỗ tôi, hắn đã đi tìm Tiêu Độc?”

Tiêu Độc là tổng tài của Hối Thanh, Quý Quy Dật và hắn ta cùng nhau hợp tác mở công ty thu âm này.

Tiêu Độc chiếm 51% cổ phần và phụ trách quản lý hoạt động, còn Quý Duy Dật nắm 49% phụ trách sản xuất album, hai người phân chia công việc rõ ràng.

“Đúng vậy.” Trợ lý gật đầu.

Quý Duy Dật sờ sờ cằm, lộ vẻ nghiền ngẫm.

Thật sự là Lục Thanh Nghiêu bị Lương Dĩ Mạt nắm nhược điểm trong tay?

“Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài trước đi.” Quý Duy Dật nhàn nhạt nói.

“Vâng.” Trợ lý rời đi.

Quý Duy Dật gọi điện thoại cho Lương Dĩ Mạt.

Lương Dĩ Mạt còn chưa ngủ tỉnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Xin chào?”

“Tôi đã bảo trợ lý chuẩn bị hợp đồng.” Quý Duy Dật cong môi: “Lợi nhuận chúng ta chia đôi, cô thấy sao?”

“Chia bảy ba tôi cũng đồng ý.” Lương Dĩ Mạt lười biếng nói.

“Còn có một việc, cô có muốn ký hợp đồng với tôi và trở thành người soạn nhạc của Hối Thanh không?” Quý Duy Dật thâm trầm nói: “Nếu cô trở thành người của Hối Thanh, công ty có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ danh dự của cô.”

“Như vậy cũng rất tốt, có điều...” Lương Dĩ Mạt chậm rãi nói.

“Bản quyền thuộc về cô.” Quý Duy Dật biết cô quan tâm điều gì.

“Biết điều như vậy?” Lương Dĩ Mạt cười nhạt: “Thù lao thì sao?”

“Một năm hai ngàn vạn, có thể trả tiền trước.” Quý Duy Dật rất hào phóng.

“Được, tôi đồng ý.” Lương Dĩ Mạt sảng khoái đáp ứng.

Dù sao cô cũng cần một nơi để ở.

“Nhưng tôi có một yêu cầu.” Quý Duy Dật lạnh lùng nói: “Trong thời gian hợp đồng, cô không thể yêu đương, tình yêu làm cô phân tâm cũng sẽ ảnh hưởng đến vận khí của cô.”

“Tình yêu là cái gì? Ngoài việc làm con người ta tiết ra một chút dopamine*, có thể biến thành tiền sao?” Lương Dĩ Mạt khinh thường nói: “Chỉ có tiền mới có thể làm tôi vui vẻ.”

*Dopamine: là một trong những hormone quan trọng trong não bộ mang lại nhiều tác dụng cho con người. Nó liên quan đến cảm giác hạnh phúc, động lực, trí nhớ, khả năng tập trung và điều chỉnh các chuyển động của cơ thể.

Nói cách khác, cô ấy đã đồng ý.

Quý Duy Dật hài lòng cong môi: “Được, tôi cho người đưa hai bản hợp đồng kia qua cho cô.”

“Không cần, tôi sẽ đi qua.” Lương Dĩ Mạt đã hoàn toàn tỉnh táo: “Nhân tiện tôi muốn trả lại bộ lễ phục mượn hôm qua.”

Cô nghèo đến mức không mua nổi một bộ lê phục, nói ra chắc không có ai tin.

“Nếu cô thích, tôi có thể cho người mua đem tới.” Quý Duy Dật rất ôn nhu.

“Quý tiên sinh, đừng đối tốt với tôi như vậy nha, ta không có quen.” Lương Dĩ Mạt lạnh nhạt nói.

Quý Duy Dật hiểu ý cô: “Cô có thể coi đó là sự quan tâm của tôi dành cho một cô gái tài năng mà tôi tình cờ gặp được, không có ý gì khác. Tôi không muốn tài năng của cô bị ảnh hưởng bởi bất cứ yếu tố nào, sau này cô gặp khó khăn, người khác không giúp được thì cô có thể tìm tôi.”

“Được.” Lương Dĩ Mạt gật đầu một cái, sau đó cúp điện thoại.

Cô buông di động, ôm chăn lăn lộn mấy vòng.

Bây giờ cô có hai ngàn vạn!

Cuối cùng đã có thể trở mình rồi.

___

Thời điểm Lương Dĩ Mạt ra cửa, trời lại bắt đầu đổ mưa.

Cô mặc một cái đầm màu trắng trơn, bên ngoài khoác áo cái khoác màu đen, chân đi một đôi giày vải trắng. Vừa xinh đẹp lại thời thượng, sau đó mở ô rời đi.

Cô bắt một chiếc xe, đi tới tiếng công ty thu âm Hối Thanh.

Vừa đến cửa thang máy, cô đã nhìn thấy Giang Vân Yên đang đứng bên trong.

Giang Vân Yên sửng sốt: “Lương Dĩ Mạt?”

Lương Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, nhưng vãn là đi vào.

“Cô tới đây làm gì?!” Giang Vân Yên ngơ ngẩn hỏi.

“Tới ký hợp đồng, Hối Thanh muốn mời tôi làm người soạn nhạc của công ty, tất cả bài nhạc trong album của cô đều là do tôi viết.” Lương Dĩ Mạt lạnh nhạt nói với cô ta: “Có vấn đề gì sao?”

“Sao có thể?!” Giang Vân Yên không thể tin được.

“Không có gì là không thể.” Lương Dĩ Mạt liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Hy vọng cô có thể hát thật tốt, đừng lãng phí nhạc của tôi, nếu không tôi sẽ bán bản quyền lại cho người khác hát. Nếu như lại hát tốt hơn cô, thì chính là ai kia hát kém, ai kia bị xấu hổ.”

Sắc mặt Giang Vân Yên khó coi.

Cô thật vất vả mới đuổi được Lương Dĩ Mạt ra khỏi giới giải trí, không ngờ cô ta lại quay trở lại.

Thang máy dừng ở tầng tám.

Lương Dĩ Mạt đi ra ngoài.

Giang Vân Yên không cam lòng, vừa ra ngoài liền lập tức gọi điện thoại cho Yến Bắc Thần.

Cô muốn ngăn cản chuyện này.

Lương Dĩ Mạt đi vào văn phòng Quý Duy Dật.

Quý Duy Dật nhìn thấy đôi môi cô cong lên một đường vòng cung nữ tính: “Cô đến rồi, mời ngồi.”

Lương Dĩ Mạt ngồi xuống.

“Đây là hợp đồng.” Quý Duy Dật đẩy hai bản hợp đồng đến trước mặt cô: “Cô xem trước đi, nếu cảm thấy ổn thì ký hợp đồng, tiền sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản của cô.”

Lương Dĩ Mạt cười đầy ẩn ý, cô cầm hợp đồng lên: “Tôi thiếu tiền đến mức làm Quý tiên sinh hiểu lầm như vậy sao?”

“Hôm qua là ai nói bản thân mình rất thiếu tiền?” Quý Duy Dật nói đầy ẩn ý: “Tôi nhìn trúng cô, đương nhiên muốn giải quyết những chuyện vụn vặt này cho cô.”

“Chắc hẳn anh biết, tôi không chỉ muốn trở thành một người soạn nhạc.” Lương Dĩ Mạt bỏ hợp đồng xuống, cầm một bản khác lên tiếp tục xem: “Đây chỉ là bước đầu tiên để tôi trở mình.”

“Tôi cũng không quan tâm.” Quý Duy Dật nhẹ nhàn nói: “Cô đã chọn tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô.”

Lương Dĩ Mạt mỉm cười, cô cầm bút lên: “Quý tiên sinh có thành ý như vậy, tôi ký.”

Lời còn chưa dứt, di động Quý Duy Dật đã đổ chuông.

Hắn ý bảo Lương Dĩ Mạt có thể ký tên.

Nhưng Lương Dĩ Mạt lại không phản ứng.

Quý Duy Dật tiếp điện thoại, sắc mặt trầm xuống: “Ồ, tập đoàn Yến thị có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của Hối Thanh?”

“Không phải nhúng tay, là Yến thị có quyền can thiệp với tư cách là nhà đầu tư, hơn nữa chuyện này có liên quan đến sự phát triển sau này của Vân Yên.” Vẻ mặt Yến Bắc Thần lạnh lùng cương ngạnh.

“Tôi không nghĩ việc mua nhạc của Lương Dĩ Mạt sẽ ảnh hưởng đến Giang Vân Yên.” Giọng nói Quý Duy Dật lãnh khốc: “Yến tổng, Lục tổng cũng biết chuyện này, nhưng anh biết Lục tổng làm gì không? Hắn đầu tư vào Hối Thanh năm trăm triệu.”

Yến Bắc Thần nhíu mày, Lục Thanh Nghiêu đầu tư vào Hối Thanh năm trăm triệu?

Lương Dĩ Mạt cũng cả kinh.

Lục Thanh Nghiêu chơi lớn thật nha, vì Giang Vân Yên vung tiền như rác.

Nếu bản thân mình vẫn là đọc giả, nhất định sẽ hâm mộ đến chết.

Đáng tiếc, cô lại là nữ phụ độc ác trong sách, chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt.

“Nếu Yến tổng cảm thấy không được, có thể rút vốn, tôi sẽ tự mình bù vào.” Quý Duy Dật tức giận, Yến Bắc Thần thật là càng ngày càng quản rộng.

Yến Bắc Thần âm trầm nói: “Nếu Vân Yên huỷ hợp đồng, anh biết hậu quả rồi đấy..”

“Nếu Giang tiểu thư muốn huỷ hợp đồng cũng sao, đúng lúc tôi cảm thấy những bài này, cô ta có hát rách cả họng cũng không thể hát ra được.” Quý Duy Dật lạnh lùng nói: “Tôi có thể để Lương Dĩ Mạt hát, tôi có thể làm cô ấy thành công một lần nữa! Yến tổng, tôi nhắc anh một câu, ở trong mắt anh là bảo vật nhưng trong mắt người khác nó có thể không là gì cả.”

Nói xong, Quý Duy Dật cúp điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.