Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 16: Chương 16: Dĩ Bỉ Chi Đạo, Hoàn Thi Bỉ Thân




Một lát sau, tro bụi tán đi, phía trước bia đá là một đống hỗn độn.

Mấy tên gia đinh không may trực tiếp bị ngựa phía sau giẫm chết, số còn lại có không ít tên bị trọng thương, nằm trên đất rên rỉ, không đến một nửa mờ mịt ngồi dưới đất, trong lúc nhất thời còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trần Trầm nhìn xuống đám người, tựa như lúc nãy bọn họ nhìn xuống hắn.

- Hệ thống, trong phạm vi 15m, người mạnh nhất là ai?

- Là Kí chủ không thể nghi ngờ.

Trong đầu vang lên âm thanh kiên định của hệ thống, Trần Trầm mỉm cười.

Đám thôn dân thì hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hay là ở bia đá trước Thạch Đầu thôn có một bức tường vô hình? Bằng không thì sao gia đinh Vương gia lại ngã thành như vậy?

Thời điểm mọi người còn chưa hiểu mô tê gì, Trần Trầm chậm rãi bước lên trước, lạnh nhạt nói:

- Các ngươi nói đạo lý với ta, ta sẽ nói đạo lý với các ngươi.

- Còn các ngươi đã muốn dùng nắm đấm, vậy thì ta cũng chỉ có thể không khách khí.

Tràng diện rơi vào yên tĩnh, Vương Tố Cầm không tham gia công kích, vất vả lắm mới trấn an được hãn mã dưới người. Nghe được mấy lời kia, trong mắt nàng lóe lên một tia kinh nghi bất định.

Chuyện ngoài ý muốn vừa nãy đều do tên tiểu tử này gây ra?

Thế nhưng hắn ta xuất thân từ nông hộ quê mùa, sao có thể có được loại năng lực này?

Nàng không hề nghĩ đến phướng hướng tu tiên.

Tu tiên chình là mộng tưởng cả đời nàng, cho nên trong tiềm thức nàng không muốn tin con của một tên tá điền vậy mà đã sớm đạt thành nguyện vọng đời mình.

- Dân đèn! Chết!

Gia đinh cầm đầu lúc trước đột nhiên nhảy dựng lên, đao trong tay hung hăng bổ về phía Trần Trầm.

Trần Trầm không thèm liếc nhìn hắn, giơ chân đạp một cược vào bụng hắn.

Một cước này nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, trong đó ẩn chứa lực lượng kinh người.

Phanh!

Một âm thanh trầm đục vang lên, gia đinh kia đã trực tiếp bị đá bay ra ngoài.

Là bay thật sự, bay thẳng đến hơn mười thước mới rơi xuống mặt đất, sau đó còn lăn thêm bảy, tám mét.

Trúng một kích nghiêm trọng như vậy, kết cục gia đinh kia khỏi phải bàn, thời điểm ở giữa không trung đã hoàn toàn đoạn khí.

Nhìn thi thể nằm xa xa kia chẳng khác nào cái bao tải rách, hiện trường một mảnh yên tĩnh.

Ngay cả đám gia đinh vốn đang rên rỉ vì đau cũng nín thinh.

Một lát sau.

Nông cụ trong tay chúng thôn dân bắt đầu “loảng xoảng loảng xoảng” rơi trên mặt đất.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng thiếu niên, thần sắc kinh ngạc đến tột đỉnh.

Hài tử Trần Trầm này là bọn họ nhìn lớn lên đấy, ngày thường cả người lẫn vật đều vô hại, hôm nay sao lại đá người như đá cầu vậy chứ?

- Hắn… Hắn là Tiên Nhân!

Trong đám gia đinh không biết ai đột nhiên thê lương hô lên một tiếng, hoàn toàn phá vỡ hiện trường yên tĩnh.

Lời cùa hắn tựa như một khối thiên thạch rơi tõm vào đại dương tĩnh lặng, nhấc lên một con sóng dữ.

- Tiên... Tiên Nhân!

- Tại sao có thể như vậy... Hắn là Tiên Nhân!

Mấy tên gia đinh còn lại dùng cả tay chân mà chạy, đồng thời không ngừng rên rỉ.

Ở cái thế giới này, Tiên Nhân vi tôn!

Vô số địa phương đều lưu truyền truyền thuyết về Tiên Nhân.

“Bài sơn hải đảo, bất khả chiến bại”

Đây là dùng chỉ Tiên Nhân, cũng là ấn tượng về Tiên Nhân trong lòng đại bộ phận phàm nhân.

Mà thiếu niên trước mắt này lại mơ hồ là Tiên Nhân, bọn họ sao dám công kích?

Lúc này, Vương Tố Cầm cũng lộ vẻ kinh sợ, ngoại trừ có tu vi trên người, nàng thật sự không nghĩ ra thiếu niên trước mặt sao có thể chấn nhiếp hãn mã, đồng thời có thể dùng một cước đá bay người.

Thế nhưng… Nếu hắn ta thật sự có tu vi, Vương gia há chẳng phải…?

Nghĩ đến đây, Vương Tố Cầm không dám nghĩ tiếp, mắt đột nhiên đỏ bừng, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào Trần Trầm, quát khẽ:

- Hắn chỉ vừa nhập tiên lộ, tu vi không cao! Chúng ta đồng loạt lên, có hi vọng giết được hắn!

Nhưng không có gia đinh nào nghe theo lệnh nàng.

Giờ phút này, bọn chúng đã bị dọa cho bẻ mật, chân run đến mức đứng không nổi nữa, cả đám hận không thể mọc thêm hai cái đùi, mau chóng chạy trốn. Còn hơi sức đâu mà nghĩ dốc sức liều mạng?

- Một đám phế vật!

Vương Tố Cầm giận dữ, lập tức nhảy xuống ngựa, dùng một kiếm chém bay đầu tên gia nhân mưu toan chạy trốn.

Máy tươi tung tóe nhanh chóng nhuộm đỏ y phục của nàng, phối hợp với vẻ mặt vặn vẹo kia, khiến nàng trông dữ tợn hệt như ác quỷ bò lên từ địa ngục.

- Ai dám chạy! Ta giết cả nhà kẻ đó!

Nhưng hôm nay, nếu người nào giết được nghiệt chủng này, ta liền gả cho hắn! Vì hắn sinh con dưỡng cái! Từ nay về sau hưởng hết vinh hoa phú quý của Vương gia ta.

Lời này của nàng khiến không ít gia đinh do dự.

Nhị tiểu thư không chỉ xuất thân phú hào, lớn lên còn rất đẹp mắt, hơn nữa thiên phú võ công cực cao, trong mắt bọn họ vẫn luôn tồn tại như Nữ Thần.

Trong mộng, bọn họ đã sớm chà đạp nữ nhân này vô số lần.

Hôm nay nghe được lời hứa hẹn kia… Không động tâm mới là lạ.

- Dù sao cũng phải chết! Liều mạng!

Một tên gia đinh không bị thương đột nhiên rống lên, vung đao vọt về phía Trần Trầm, trong mắt tràn đầy điên cuồng.

Đám gia đinh còn lại thấy vậy cũng nhặt đao lên, chuẩn bị công kích.

Nhưng đúng lúc này, Trần Trầm nhặt một khối đá lớn cỡ bàn tay, bắn ra, trực tiếp bắn nổ đầu tên gia đinh điên cuồng kia.

Nhớ lại lúc nãy Vương Tố Cầm dùng điền tô châm ngòi ly gian thôn dân Thạch Đầu thôn, Trần Trầm đột nhiên nở nụ cười tà ác.

Hắn nhìn về phía đám gia đinh bị dọa gần bể mật, nói:

- Giết nàng, ta có thể tha cho các ngươi một mạng, đương nhiên, nếu các ngươi có thể bắt sống nàng, vậy thì tùy nghi xử trí, chỉ cần cuối cùng giết chết là được.

Về phần Vương gia trả thù, các ngươi không cần lo, ta tất diệt Vương gia.

Các ngươi cần phải hiểu, đối đầu với Tiên Nhân như ta hay đối đầu với nữ nhân phàm tục kia có tỷ lệ sống sót lớn hơn?

Lời Trần Trầm tựa như ma quỷ quanh quẩn bên tai.

Vương Tố Cầm lộ vẻ hoảng sợ, nàng không thể tin những lời vừa rồi phát ra từ miệng một thiếu niên chỉ mới 16, 17 tuổi.

Đám gia đinh nghe thế dừng bước, cả đám cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, Trần Trầm bổ sung một câu.

- Thân là Tiên Nhân, ta không cần phải lừa các ngươi.

Rốt cuộc….

Bắt đầu có gia đinh quay đầu lại.

Thời gian dần qua, toàn bộ gia đinh đều quay đầu, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Vương Tố Cầm đang cầm trường kiếm đứng cách đó không xa, đao trong tay lóe lên hàn quang.

- Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi chính là cẩu của Vương gia ta! - Vương Tố Cầm sợ hãi quát.

- Đúng vậy, Vương gia chưa bao giờ xem các ngươi là người, vừa nãy chặt bỏ đầu gia đinh, nữ nhân kia chẳng có một chút do dự. Đã như vậy, ngươi cần gì phải niệm tình Vương gia?

Trần Trầm đứng trước bia đá, sâu kín nói.

Luận đùa bỡn nhân tâm, người sống hai kiếp như hắn, từng trải qua xã hội hiện đại hun đúc há có thể thua nhóc tì mới lớn như Vương Tố Cầm.

Quả nhiên, nghe được những lời này, chúng gia đinh rốt cuộc cũng hạ ngoan tâm, vọt về phía Vương Tố Cầm.

- Tiện nữ nhân! Chết đi!

- Lão tử hôm nay muốn giết chết ngươi!

...

Binh binh pằng pằng...

Trong chốc lát, đám gia đinh đã vây công Vương Tố Cầm, nhất thời, âm thanh binh khí va chạm vang lên không dứt.

Thôn dân Thạch Đầu thôn nhìn một màn thay đổi bất ngờ này, đều có cảm giác như đang nằm mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.