Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 4: Chương 4: Tâm Như Xà Hạt




- - Không được! Vương thiếu, cái này vạn vạn không được! - Thôn trưởng tức giận đến run người, chắn trước mặt nông phu què chân.

Một tên chó săn đang chuẩn bị đánh thôn trưởng thì phát hiện đám thôn dân đã vây lại, nhìn sơ qua có không dưới trăm người.

Thấy trận thế trước mắt, hắn cũng bị dọa sợ.

- Các ngươi muốn làm gì? Tạo phản à? Không muốn trồng trọt nữa, muốn làm lưu dân?

Một tên chó săn tức giận quát.

Nhưng đám thôn dân vẫn không lui bước, thậm chí có không ít người đã lấy ra nông cụ, một bộ “lão tử liều mạng với ngươi”.

Thời điểm cục diện rơi vào bế tắc, phụ thân của Trần Trầm - Trần Sơn đột nhiên bước lên, trầm giọng nói:

- Vương thiếu, ngươi đi hỏi phụ thân ngươi, chẳng lẽ thật sự không niệm tình cũ ở Long Hành sơn sao?

Nghe thế, Vương Phong biến sắc.

Vương gia bọn họ vốn chỉ là cái tiểu địa chủ, về sau sở dĩ có thể trở thành đại địa chỉ là vì phụ thân hắn - Vương Hổ đã từng tham gia quân ngũ lập được chiến công, cho nên được trong huyện ban thưởng không ít đất đai.

Mà công lao của phụ thân hắn đại đa số đều lập ở Long Hành sơn.

Hôm nay nghe mấy lời đám dân quê này nói, dường như có chút liên quan gì đó?

Bất quá, dù có thế nào đi nữa, chuyện hôm nay hắn muốn ắt không thành, đám dân quê này tuy là tiện mệnh, thế nhưng cũng vì tiện mệnh nên chúng nào có sợ chết.

Nếu thật nháo lớn, hắn góp cái mạng nhỏ ở đây, vậy chẳng phải lỗ lớn sao?

Nghĩ đến đây, hắn hừ lạnh một tiếng:

- Hôm nay coi như xong! Ba ngày sau, sẽ có người đến thu điền tô! Nếu các ngươi không giao ra, vậy thì chớ trách ta vô tình, việc này vốn là Vương gia ta chiếm lý!

- Chúng ta đi!

Dứt lời, hắn tham lam liếc nhìn nữ hài kia một cái, sau đó mới nghênh ngang dẫn theo đám chó săn rời đi.

Bảy tám tên chó săn đuổi theo sau, trước khi đi vẫn không quên phun một ngụm nước bọt.

...

Một lát sau, đám đông tán đi, mọi người quay về nhà nghĩ biện pháp gom góp điền tô.

Trần Sơn và Tần Nhu cũng quay về nhà, thấy Trần Trầm đã bình an trở về, cả hai như trút được gánh nặng.

Tần Nhu tóm lấy tai Trần Trầm, oán giận nói:

- May là ngươi nhanh chân đấy! Lần sau chớ có chạy lung tung, biết không hả? Dưới gầm trời này có rất nhiều người xấu.

Nhìn thấy Vương Phong háo sắc như vậy, đột nhiên nàng cảm thấy nhi tử nhà mình một mình ra ngoài rất nguy hiểm, dù sao nhi tử lớn lên vốn là mi thanh mục tú…

Trần Trầm né tránh tay mẫu thân, vẻ mặt ngượng ngụng:

- Ta biết rồi, bất quá ta cũng xoay được tiền!

- Cái gì?

Hai người Trần Sơn cùng Tần Nhu kinh hô một tiếng, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. Bất quá, không đợi bọn họ hỏi tiếp, Trần Trầm đã chủ động chuyển chủ đề.

- Lão cha, hôm nay ngươi nói mấy lời kia với Vương Phong là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi có tình cũ với Vương gia?

Nghe Trần Trầm hỏi, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Trần Sơn thoáng qua một tia buồn bã, lẩm bẩm nói:

- Hai mươi năm trước, ta cùng Vương Phong sâm quân…

- Lão cha, các ngươi là chiến hữu à? - Trần Trầm lộ vẻ kinh ngạc, hắn chưa từng nghe Trần Sơn nói đến chuyện này.

Nghe vậy, Trần Sơn bật cười tự giễu, nói:

- Lúc trước Vương lão gia lo lắng an nguy của nhi tử, bức bách mấy tên tá điền chúng ta đi theo Vương Hổ tòng quân, bảo hộ hắn.

Trận chiến ở Long Hành sơn vô cùng thảm thiết, con cái của mấy tá điền khác vì bảo hộ an nguy của Vương Hổ mà bỏ mình, còn hắn ta thì lại làm rùa đen rụt đầu.

Sau trận chiến hắn còn giành lấy công trận của ta, nhận được đại lượng ban thưởng.

- Cái gì? Còn có việc này? - Trần Trầm chợt cao giọng, trong mắt tràn đầy khó tin.

Tuy hắn đến thế giới này không được bao nhiêu năm, cơ hội tiếp xúc ngoại giới cũng ít, nhưng hắn biết mạo nhận công trạng là tội lớn bực nào, vậy mà Vương Hổ kia lại dám làm như vậy?

Nhìn ta nghi vấn của Trần Trầm, Trần Sơn thở dài nói:

- Năm đó phụ mẫu chúng ta đều bị Vương lão gia khống chế, bằng không thì chúng ta cần gì liều chết bảo hộ nhi tử của hắn?

- Nếu ta để lộ chuyện mạo nhận công trạng, chỉ sợ gia gia nãi nãi ngươi ở quê đã sớm quy thiên, không còn cơ hội thấy mặt ngươi rồi.

Nghe thế, Trần Trầm im lặng thật lâu.

Gia gia nãi nãi qua đời lúc hắn 3 tuổi, là một người xuyên việt, hắn đương nhiên nhớ rất rõ hai vị lão nhân.

- Đợi gia gia, nãi nãi ngươi qua đời, Vương gia đã là đại gia tộc người người đều biết, lời một tên tá điền như ta có bao nhiêu phân lượng? Lại nói, mẫu tử các ngươi còn cần ta dưỡng, nên mấy cái quân công kia… Tá đã hoàn toàn ném ra sau đầu, chỉ cầu một cuộc sống bình an.

- Hôm nay nếu không phải Vương thiếu kia quá phận… Ta cũng sẽ không nhắc chuyện cũ. Ngươi không biết, năm đó, phụ thân cùng thân ca ca của Tiểu Đóa là vì bảo vệ Vương Hổ mà tử trận.

Trong phòng nhất thời rơi vào trầm mặc.

Tần Nhu giúp trượng phu chỉnh lại đầu tóc có hơi rối, trong mắt tràn đầy nhu tình.

Trượng phu vì an nguy của mẫu tử bọn họ mà tình nguyệt nuốt cơn giận này, nàng quả thực rất cảm động.

Trần Trầm cũng không biết phải nói sao.

Chuyện Vương gia mạo nhận quân công thì thôi đi, vậy mà hôm nay còn muốn khi dễ thân nhân của những tá điền chết trận lúc trước…

Cái này cũng không khỏi quá mức!

...

Trên đường về, Vương Phong càng nghĩ càng giận, đường đường Vương đại thiếu gia hắn lại bị một đám dân quê làm xấu mặt, chuyện này hắn sao có thể nhẫn?

Nghĩ đến tiểu nữ hài đáng yêu kia, lòng hắn như có trăm trảo cong tâm, bất tri bất giác tăng nhanh cước bộ.

Đến đại trạch Vương gia, còn chưa thấy phụ thân Vương Hổ, hắn đã cao giọng hô:

- Cha! Hôm nay ta bị sỉ nhục ở Thạch Đầu thôn, đúng rồi, còn có thôn dân nhắc đến tình cũ ở Long Hành Sơn, chuyện này là như thế nào?

Vừa dứt lời, hậu trạch liền có một nam nhân trung niên vọt ra, không nói hai lời đã tát thẳng vào mặt hắn.

- Nghịch tử, ngươi gào cái quỷ gì?

Đánh Vương Phong xong, Vương Hổ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, tên nghịch tử miệng rộng này, cứ như vậy gào lên chuyện ở Long Hành sơn, thật sự là thiếu đòn mà.

- Cha! Ngươi lại đánh ta! - Vương Phong ôm mặt, một bộ không dám tin.

- Đánh, chính là đánh tên nghịch tử nhà ngươi đấy! - Vương Hổ giơ tay lên muốn đánh tiếp, không biết từ lúc nào, bên cạnh hắn xuất hiện một tiểu cô nương. Nàng vội vàng ngăn hắn lại.

- Cha, đừng đánh ca nữa, chuyện gì khiến ngài nổi giận như vậy?

Nhìn nữ nhi Tố Cầm nhà mình, lửa giận trong lòng Vương Hổ dịu đi hơn phân nửa.

Nữ nhi này của hắn cũng không phải thứ phế vật như Vương Phong, không chỉ có thiên phú luyện võ cực cao, theo như lời Huyện lệnh, dường như nàng còn có tư chất tu tiên, tiền đồ bất khả hạn lượng.

Cho nên, vừa nhìn thấy nàng, Vương Hổ liền cao hứng.

- Không có gì lớn, là tại tên tiểu tử này nhắc tới mấy chuyện không nên nhắc.

- Chuyện gì không nên nhắc? Không biết ngài đã bao nhiêu lần khoe khoa với ta chiến công ở Long Hành sơn rồi! - Vương Phong vẫn không phục.

Thấy vậy, Vương Hổ lại muốn đánh hắn, nhưng lại bị nữ nhi cản lại.

- Cha, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ah! - Vương Tố Cầm hiếu kỳ hỏi.

Vương Hổ có hơi ngượng ngùng, sau đó lôi nhi nữ vào trong, một năm một mười kể hết chuyện năm đó.

- Tố Cầm, một đám dân quê mà thôi, bọn họ lập công chẳng phải ta lập à? Nếu không phải theo ta tòng quân thì bọn họ làm gì có cơ hội lập công?

Vương Hổ vẻ mặt đương nhiên, không chút để ý đến những tá điền chết trận vì hắn.

Bởi vì trong mắt hắn, đó là chuyện hiển nhiên, dù sao thân phận hắn vốn rất tôn quý.

Nghe xong, Vương Tố Cầm chau mày, trầm giọng nói:

- Cha, việc này ngươi làm không đúng.

Nghe nữ nhi nói vậy, mặt hắn thoáng cái đỏ bừng lên, đang định tranh luận, nói một chút đạo lý tôn ti với nàng thì Vương Tố Cầm đã nói tiếp:

- Việc này nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự Vương gia ta, sao ngươi không trảm thảo trừ căn?

- Nếu danh dự Vương gia bị hao tổn, ta làm sao bước vào tiên môn?

- Sống chết của mấy tên dân đen chẳng lẽ còn hơn danh dự Vương gia, hơn cả tiền đồ của ta? Cha, ngươi già nên hồ đồ mất rồi!

Nghe nói thế, ánh mắt Vương Hổ đờ ra, một lát sau, vẻ mặt chợt trở nên hung ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.