Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 8: Chương 8: Điện hạ không thích sao?




Kỳ Văn ngẩn người: “...Cái gì?”

Hắn lấy đâu ra tự tin như vậy??

“Ta không nghĩ Kỳ tiểu thế tử lại ghen.” – Yến Dĩ Tuần lười nói nhiều với Kỳ Văn, hắn đặt cây chọc chim xuống, đi lướt qua Kỳ Văn: “Tới giờ dùng cơm trưa rồi.”

Sủng vật biết nghe theo chủ, con chim anh vũ liền chọn đúng từ trọng điểm nhại lại: “Ghen, ghen, ghen“. Nhại xong còn cười khanh khách, nhảy nhót qua lại ở trong lồng chim, giống như đang cười nhạo Kỳ Văn.

“Đừng kêu nữa!”

Thật oan ức!

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hiếm khi Kỳ Văn bị ấm ức như vậy, trong đầu nghĩ đủ mọi cách vặt trụi lông con vẹt này. Y nghẹn nửa ngày mới nện bước đuổi theo Yến Dĩ Tuần, không tính sổ hắn thì không nuốt trôi được!

__________

Kể từ lần “hành phòng” hôm đó, dường như không còn người nào tiếp tục quan sát Yến Dĩ Tuần và Kỳ Văn nữa. Vì thế hai người tách ra ngủ riêng, xem nhau như người lạ mà sống một thời gian.

Chớp mắt đã tới ngày Kỳ Văn báo tên vào học viện.

Đúng dịp thời tiết ấm áp khá thoải mái, Kỳ Văn thức dậy rất sớm. Y rửa mặt chải đầu, chuẩn bị xong xuôi liền muốn sang phòng Yến Dĩ Tuần nhấc hắn ra khỏi giường.

Đã là phu phu thì nên đi học viện cùng nhau chứ nhỉ?

Kỳ Văn bước vào trong phòng Yến Dĩ Tuần, tiểu cung nữ bên cạnh thấy y thì thấp giọng kêu: “Kỳ tiểu thế tử.”

“Suỵt”

Kỳ Văn khẽ gật đầu, ngón trỏ đặt trên môi ra hiệu cho cung nữ không cần lên tiếng. Y nhẹ nhàng vòng qua bình phong, đi đến bên cạnh mép giường của Yến Dĩ Tuần. Phu quân nhà ta quả thực đang chìm trong mộng đẹp nha.

Y rũ mắt nhìn thoáng qua Yến Dĩ Tuần, lồng ngực hắn phập phồng theo nhịp thở đều đều. Kỳ Văn nhất thời nổi hứng muốn trêu đùa hắn, y duỗi tay đến bên hông Yến Dĩ Tuần muốn cù hắn. Ai ngờ tay vừa mới chạm vào chăn bông đã bị Yến Dĩ Tuần đột ngột mở mắt ra bắt lấy, hắn nắm chặt cổ tay Kỳ Văn làm y không kịp rút lại.

“...Kỳ tiểu thế tử?”

Yến Dĩ Tuần nheo mắt nhìn người, hai tay buông lỏng, giọng nói khàn khàn vừa tỉnh ngủ. Tính cảnh giác thường ngày của người luyện võ rất cao nên Yến Dĩ Tuần không gỡ xuống phòng bị, hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi lén lút vào phòng ta làm gì?”

Kỳ Văn ngớ người, trong lòng thầm nghĩ hàng xóm với nhau sao gọi là lén lút được. Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ chứ y thấy không cần thiết nói ra. Kỳ Văn giãy dụa vài lần để rút tay ra, xoa xoa cổ tay đau đớn đỏ bừng, lại kêu một tiếng: “Điện hạ.”

“Đến giờ tắm rửa chải tóc để đi học viện báo tên rồi.”

Yến Dĩ Tuần cuối cùng cũng nhớ ra hôm nay là ngày Kỳ Văn đi báo tên, hắn nhìn trần nhà trầm mặc một lúc rồi nói: “Ngươi đi ra ngoài trước.”

Kỳ Văn nghĩ nghĩ: “Để thần hầu hạ Điện hạ thay quần áo.”

Mẫu thân vẫn thường làm những chuyện này cho cha vào sáng sớm.

“Đi ra ngoài.”

Kỳ Văn cho rằng Yến Dĩ Tuần xấu hổ: “Điện hạ đừng ngại, không cần khách khí với thần.”

“Đừng...”

Kỳ Văn nói xong liền muốn đỡ Yến Dĩ Tuần đứng dậy, ai ngờ vừa xốc chăn lên lại nhìn thấy dưới quần của hắn nhô lên một vòng cung.

Yến Dĩ Tuần:...

Tay xốc chăn bông dừng lại giữa không trung, Kỳ Văn lúng túng đặt nệm chăn về chỗ cũ.

Đều là nam tử, Kỳ Văn biết buổi sáng tràn đầy khí lực là chuyện tự nhiên. Tuy nói y đã thành thân nhưng dù sao cũng không coi là thân quen. Hai người lại đang trong loại quan hệ này, nên không tránh khỏi có chút ngượng ngùng với tình huống này.

“Cái kia...” – Kỳ Văn sờ sờ mũi, cười mỉa mai hai tiếng: “Điện hạ ngươi rất có tinh thần ha.”

Yến Dĩ Tuần nằm thẳng tắp ở trên giường, không nói lời nào mà liếc nhìn Kỳ Văn, mặt hắn tối sầm lại: “Ra ngoài.”

Kỳ Văn thức thời cảm nhận được ánh mắt chết người kia, lập tức ngoan ngoãn đáp: “Được rồi, biến ngay.” Nói xong y chạy đi, nhanh nhẹn xoay người đóng cửa lại.

Yến Dĩ Tuần thấy thế miễn cưỡng xoa xoa giữa chân mày, hắn nằm trên giường một lúc rồi mới đứng dậy, xuống giường mặc quần áo. Sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, Yến Dĩ Tuần đã thấy Kỳ Văn ở bên ngoài chờ hắn cùng ăn sáng.

Kỳ Văn nhìn thấy Yến Dĩ Tuần liền đánh giá từ trên xuống dưới một phen, y cong cong đuôi mắt tấm tắc khen ngợi: “Điện hạ hôm nay thật tuấn lãng, không biết sẽ làm mê đắm bao nhiêu thiếu nữ.”

Yến Dĩ Tuần lười biếng liếc xéo Kỳ Văn một cái: “Hoa ngôn xảo ngữ.”*

*Hoa ngôn xảo ngữ: Nịnh nọt

“Thần cái gì cũng không giỏi, chỉ có mỗi ưu điểm là nói hay.” – Kỳ Văn cười hai tiếng, vừa nói vừa mím môi dựa sát vào Yến Dĩ Tuần.

“Điện hạ người không thích sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.