Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn

Chương 19: Chương 19: Bán đồng hồ




Hà Vân Trác nhìn Úc Tưởng.

Úc Tưởng nhìn Hà Vân Trác.

Một ý tưởng dần lóe lên trong đầu Hà Vân Trác.

Có khả năng, từ đầu tới cuối Úc Tưởng chưa từng động lòng dù chỉ một chút.

“Được rồi, đứng dưới đó làm gì? Còn không mau mời Hà thiếu ngồi?” Bác cả vừa đi xuống lầu vừa nói.

Ông ta không biết Úc Tưởng đã nói gì, nhưng nhìn thấy bầu không khí không được tốt lắm, cần có người đứng ra can thiệp vào.

Hà Vân Trác bỗng nhiên hoàn hồn, nói: “Cô nhắc nhở rất đúng, xác thật nếu chỉ dựa vào vệ sĩ sẽ không hữu dụng lắm. Vậy nếu tôi xuống tay trước thì sao?”

Úc Tưởng:...?

Diễn biến đã nhanh tới mức anh muốn hạ sát trước rồi sao?

Úc Tưởng: Mạch não của anh ta quả thật không bình thường.

Hệ thống: [Nếu không thì sao có thể là nam thứ? Người bình thường đều là kẻ qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh a!]

Úc Tưởng: Ồ, như vậy vấn đề tới rồi! Tôi có bị xem là người xúi giục không?

Hệ thống: [Chắc là... Không.]

Hà Vân Trác cười nhẹ: “Úc tiểu thư ở nhà chờ, ngày mai tôi sẽ tới đón cô. Tôi không quấy rầy các người dùng bữa tối nữa, nhìn thấy cô không sao thì tôi vui rồi.”

Nói xong, anh ta liền xoay người rời đi, hoàn toàn không để cho bác cả Úc gia chút mặt mũi nào, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có.

Bác cả nhìn Hà Vân Trác vội vội vàng vàng, tâm trạng không khỏi trùng xuống.

Xong rồi.

Chẳng lẽ ông ta đắc tội với Hà Vân Trác rồi sao?

Chỉ có Úc Tưởng là vẫn trầm tư.

Úc Tưởng: Ân, anh ta sẽ không muốn tìm cho ra tên tội phạm giết người vốn không tồn tại kia, sau đó bỏ số tiền thật lớn để thuê người giết đi chứ?

Hệ thống: [Rất có thể.]

Úc Tưởng: Vậy nếu anh ta phát hiện ra tôi lừa anh ta...

Hệ thống: [Không có việc gì a, chắc chỉ làm gì đó cực đoan một chút thôi.]

Úc Tưởng:... Bảo bối, anh thay đổi rồi!

“Tưởng Tưởng, này... Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Giọng Quan Kim Mỹ ở phía sau vang lên, đầy kinh ngạc.

Úc Tưởng lập tức giơ tay chỉ vào bác cả: “Là ông ta, kêu con đi xem mắt!”

Bác cả đổ mồ hôi lạnh, lời này nếu như nói trước mặt Trữ Lễ Hàn, vậy thì ông ta xong rồi.

“Cái đó chỉ là trước đây thôi... Hà tổng có chút ý tứ, muốn tìm một cô gái làm bạn với con trai ông ấy, giúp cậu ta mau chóng thích ứng với tình hình trong nước. Nếu có thể tiến tới hôn nhân thì càng tốt. Chuyện là như vậy. Ta cũng chỉ muốn Úc Tưởng có thêm bạn bè a.” Bác cả nhanh chóng giải thích.

Quan Kim Mỹ nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra là vậy, em thấy cậu trai kia cũng không tệ. Hà gia, là Hà gia kinh doanh bất động sản kia sao? Nhà họ hình như... Rất có tiền đúng không?”

Úc Gia Cương nghiêm mặt nói: “Đúng. Nhưng mà chúng ta sẽ không vì tiền mà bán Úc Tưởng ra ngoài... Có đúng không?”

Chú tư vội vàng chạy tới chào hỏi: “Đừng nói chuyện nữa, chúng ta ăn cơm trước đi. Úc Tưởng và anh chị hai chắc đã đói rồi.”

Nói xong còn ra vẻ thân thiết ôm lấy Úc Thành Tân khiến cha mẹ Úc Tưởng có chút thụ sủng nhược kinh.

Bữa trưa hôm đó, lúc vợ chồng Úc Thành Tân đề nghi muốn trở về Hải thị, Úc Gia Cương vô cùng đồng ý, tỏ vẻ sẽ phụ trách phía ông bà nội của Úc Tưởng.

Ăn xong một bữa cơm, trên dưới đều biết, Úc gia từ giờ trở đi thay đổi rồi.

Chờ cơm nước xong, chú tư cười nói: “Anh chị hai chắc cũng lâu rồi không được nghỉ ngơi, chi bằng hôm nay em xin nghỉ nửa ngày, cùng hai người đi dạo công viên một chút.”

Úc Thành Tân ngẩng người, gật đầu lên tiếng: “Được a.” Sau đó mới cùng Quan Kim Mỹ lên lầu thay đồ.

“Úc Tưởng, hay là con cũng...”

Úc Tưởng lười biếng nhướng mắt lên, trực tiếp cự tuyệt: “Không được, con phải ở nhà nghỉ ngơi.”

Chú tư cười gượng hai tiếng: “À, được, vậy con nghỉ ngơi cho tốt.”

Quan Kim Mỹ và Úc Thành Tân sau khi thay đồ xong liền nhìn nhau cảm thán, “Hôm nay đột nhiên phát hiện chú tư có chút giống người.”

“Đúng vậy a.”

Editor: Ding Ding

Nguồn Wattpad: annieannie17398

Úc Tưởng muốn ở nhà nghỉ ngơi, cũng không ai miễn cưỡng nữa. Lần này cô quang minh chính đại nằm vùi trên sô pha chơi game, ăn hoa quả của Úc gia, không thích còn có thể đổi món khác.

PS 5 của Úc Trung cũng bị cô chiếm.

Úc Trung từ trường học về nhìn thấy một màn như vậy lập tức gọi nữ giúp việc: “Chị ta chơi game, cha tôi cũng mặc kệ chị ta sao?”

Nếu đổi lại là cậu ta thì sớm đã bị mắng tới cẩu huyết lâm đầu rồi. Đương nhiên, mắng thì mắng, cậu ta chơi thì cứ chơi thôi.

Nữ giúp việc cười nói: “Tứ tiểu thư đang dưỡng bệnh, chơi game giải trí một chút có gì không tốt đâu a?”

Úc Trung: “Chị ta chỗ nào có bệnh?”

Cậu ta tức giận quay đầu nhìn Úc Tưởng, lại nhìn thấy Úc Tưởng cầm PS5 của mình, còn đang chơi trò “dọn dẹp phòng bếp” vô cùng thiểu năng thì càng phẫn nộ.

“Trả cho tôi!” Úc Trung đang muốn nhào tới, lập tức bị mấy người nữ giúp việc cùng nhau kéo lại.

Úc Tưởng tay cầm ly coca, vừa nhấp nháp vừa chậm rãi bước qua Úc Trung.

Kéo đủ thù hận.

“A a a chị đừng đắc ý! Chờ tới khi bọn họ không thích chị nữa. Tôi xem chị phải làm sao?” Úc Trung giận điên lên.

Úc Tưởng chậc lưỡi.

Trong lòng tự nhủ, yên tâm, bây giờ bọn họ cũng không thích tôi a.

Tôi cũng không dám nghĩ tới bọn họ mà thích tôi thì sẽ thế nào đâu.

Hệ thống: [Nhìn không ra cô cũng rất mang thù.]

Úc Tưởng: Như nhau thôi.

Sau khi trở về phòng, Úc Tưởng liền mở điện thoại ra chơi game, còn thuận tiện chia sẻ lên mạng rồi mới đi ngủ.

Hôm sau, Úc Tưởng bị chuông điện thoại đánh thức.

Là Thẩm tổng gọi tới.

Úc Tưởng:?

Chẳng lẽ kế hoạch nghỉ ngơi của cô lại ngâm nước nóng nữa rồi sao?

Cô chậm rãi nhận điện thoại: “Alo?”

Đầu kia vang lên giọng nói đầy cao hứng của Thẩm tổng: “Chúng ta nhận được khoản đầu tư rồi! Chúng ta thành công rồi!”

Úc Tưởng ở trong chăn trở mình: “Ồ.”

“Úc Tưởng, tối nay công ty mở tiệc ăn mừng...” Thẩm tổng dừng một chút, hỏi: “Cô xem có thời gian tới không?”

Úc Tưởng vốn muốn nói không rảnh, nhưng nghĩ tới cầm tiền của người ta, như vậy cũng quá vô trách nhiệm.

“Tôi sẽ nhín chút thời gian.” Úc Tưởng nói.

Thẩm tổng cũng không cảm thấy câu này có gì không đúng, vô cùng cao hứng cúp máy.

Thẩm tổng vừa mới tắt máy, điện thoại Úc Tưởng lại reo lên, cô nhanh chóng ấn nút nghe máy.

“Có phải vừa mới nhận điện thoại không?” Đầu kia truyền ra một giọng nam.

Có chút lãnh khốc, có chút quen tai.

Là Lăng Sâm Viễn.

Úc Tưởng không lên tiếng.

“Muốn cúp điện thoại?” Lăng Sâm Viễn lại lên tiếng.

Úc Tưởng: “...”

Hay lắm, để anh đoán trúng rồi.

Lăng Sâm Viễn thấp giọng nói: “Công ty cô nhận được hạng mục, là tôi thông qua.”

Úc Tưởng. “À.”

Lăng Sâm Viễn: “Tôi cũng không ngại để người ở công ty cô biết, tôi là vì cô.”

Đừng nói là cô gái trẻ tuổi, cho dù lớn tuổi cũng không chịu được cảm giác nể mặt này.

Tưởng tượng xem, sau này ở công ty ai cũng sẽ dùng ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ nhìn cô.

Điều kiện này còn không động lòng được sao?

Úc Tưởng: “À.”

Thanh âm của cô rất giống như chỉ trả lời cho có lệ.

Lăng Sâm Viễn: “...Cô không có gì muốn nói sao?”

Úc Tưởng: “Cũng không phải là không có.” Cô dừng một chút, lại hỏi: “Hạng mục này anh đầu tư mất bao nhiêu tiền?”

Lăng Sâm Viễn: “Khoảng ba mươi triệu.”

Úc Tưởng thở dài: “Trực tiếp đem số tiền này cho tôi thì tốt biết bao, đưa công ty tôi làm gì a?”

Lăng Sâm Viễn: “...”

Là anh đánh giá thấp lý lẽ hùng hồn cùng khả năng tham tiền của cô rồi.

Úc Tưởng: “Tôi đau lòng sẽ ăn không ngon, không nói nữa, tạm biệt Lăng tiên sinh.”

Sau đó Lăng Sâm Viễn liền bị cúp máy.

Lăng Sâm Viễn: “...”

Trong đầu anh bỗng dưng xẹt lên một ý nghĩ vớ vẩn. Dường như... Căn bản không có gì có thể đánh gãy được kịch bản của Úc Tưởng.

Lăng Sâm Viễn ánh mắt lóe lên, lại gọi tiếp hai lần nữa, đều bị dập máy.

Cô chắc không phải là đang vội chơi game chứ?

Lăng Sâm Viễn bị phỏng đoán của mình làm cho tức nghẹn rồi.

“Tiên sinh.” Thư ký bên cạnh lên tiếng.

Lăng Sâm Viễn lúc này mới kéo suy nghĩ về, “Nói.”

“Chỗ Ninh Ninh tiểu thư, hôm nay có muốn tới thăm không?” Thư ký hỏi.

Lăng Sâm Viễn: “Đương nhiên muốn.” Anh vừa nói vừa đứng lên.

Thư ký do dự lên tiếng: “Chỉ là hôm nay hình như có đồng nghiệp cô ấy ở đó.”

Lăng Sâm Viễn đành phải dừng bước.

Tình cảm của anh không thể để người khác nhìn thấy, trước khi có đủ năng lực, thích cô chỉ là hại cô mà thôi.

Lăng Sâm Viễn trầm mặc, chậm rãi ngồi trở về.

Lúc này tâm trạng anh vô cùng khó chịu, dứt khoát cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm tổng.

“Vui vẻ như vậy. Thẩm tổng hẳn là có tổ chức tiệc ăn mừng phải không?” Lăng Sâm Viễn thấp giọng hỏi.

Thẩm tổng vội vàng nói: “Đương nhiên, tôi đã nói với qua với Úc Tưởng rồi, định buổi tối 8 giờ...”

Lăng Sâm Viễn cắt ngang: “Lập tức nói với cô ấy, buổi sáng 11 giờ, Bạch Lộc Loan. Anh quyết định tổ chức party trên du thuyền để ăn mừng.”

Thẩm tổng đần ra: “Nhưng tôi không có...”

Lăng Sâm Viễn: “Tôi có du thuyền.”

Đã nói đến mức này, Thẩm tổng đương nhiên không có khả năng cự tuyệt. Anh đáp ứng một tiếng, sau đó mới cúp điện thoại.

Này, Úc Tưởng quá được hoan nghênh a...

Editor: Ding Ding

Nguồn Wattpad: annieannie17398

Thẩm tổng thở dài, lại gọi cho Úc Tưởng lần nữa. Lúc này cô vừa mới rửa mặt xong, một tay cầm máy chơi game, một tay cầm ly sữa, đang ngồi ở nhà ăn bữa sáng.

Lúc này nữ giúp việc chạy tới, nói: “Tiểu thư, Hà thiếu tới rồi.”

Úc Tưởng:?

Cô cận thận nhớ lại một chút, hình như hôm qua Hà Vân Trác có nói hôm nay sẽ tới...

Úc Tưởng quay sang hỏi nữ giúp việc: “Cô nhìn thấy anh ta thế nào, có cao hứng hay không?”

Nữ giúp việc che miệng cười nói: “Tiểu thư, rất cao hứng. Hà thiếu thật sự rất thích cô...”

Úc Tưởng trong tâm nói, như vậy không được a.

Bị anh ta thích không phải chuyện tốt.

Úc Tưởng lúc này mới ấn nút nghe điện thoại: “Alo?”

Làm sao, gọi thông báo thời gian, địa điểm à?

Thẩm tổng dựa theo lời của Lăng Sâm Viễn nói với Úc Tưởng. Cũng không biết là do không nhẫn tâm đến cùng hay sợ Úc Tưởng sẽ không đến, mà cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Đây là ý của quản lý Lăng.”

Úc Tưởng:???

Úc Tưởng: “Anh chờ một chút a.” Nói xong nhanh chóng đẩy ghế đứng dậy đi ra.

Trong phòng khách, Hà Vân Trác ngồi ngay ngắn, thấy cô đi ra còn nở nụ cười. Nhìn thấy màn này, Úc Tưởng chắc chắn anh ta vẫn chưa tiếng chuyện kia là cô bịa ra.

Hà Vân Trác thấp giọng nói: “Lúc tới đây nghe giúp việc nói cô đang dùng điểm tâm. Tôi không muốn quấy rầy nên đợi ở đây. Ăn xong rồi sao?”

Úc Tưởng hỏi anh ta: “Hà thiếu định mang tôi đi đâu?”

Đầu dây bên kia Thẩm tổng bắt đầu choáng váng.

Hà thiếu?

Sao còn có Hà thiếu nữa?

Anh rất nhanh đã kịp phản ứng, Úc Tưởng ở bên kia chắc là đang ở cùng với Hà Vân Trác.

Hỏng bét! Không phải chứ?

Nghe hình như, Hà Vân Trác cũng có hẹn với Úc Tưởng, hơn nữa còn tự mình tới nhà đón cô.

Hà Vân Trác: “Ý cô thế nào? Nếu cô đồng ý vậy hôm nay chúng ta liền tổ chức một cái hoạt động riêng cho cô. Còn nếu không thì mời vài tên phú nhị đại đi ăn cơm cũng được.”

Úc Tưởng hỏi: “Là mấy người lần trước ở câu lạc bộ sao?”

Hà Vân Trác gật đầu.

Anh ta đương nhiên biết bọn họ không thích Úc Tưởng, nhưng anh ta chính là muốn như vậy a.

Chỉ có để cô chịu đựng cảm giác bị xa lánh, lạnh nhạt, thì mới trân trọng sự bảo bọc của anh ta.

Huống chi, người anh thật sự thích là Ninh Nhạn. Bạn bè anh ta đương nhiên cũng chỉ có thể khách khí với một mình Ninh Nhạn.

Vào lúc suy nghĩ của Hà Vân Trác bay tán loạn, Úc Tưởng lại lên tiếng: “Ồ, chỉ có hai người là trông đẹp trai thôi.”

Hà Vân Trác:?

Đẹp trai hay không quan trọng sao? Thế nào, cô định một chân đạp hai thuyền?

Úc Tưởng nhanh chóng mở miệng: “Anh nói với Lăng tiên sinh, Hà thiếu chuẩn bị giúp tôi mời bằng hữu của anh ta đi ăn cơm.”

Hà Vân Trác nhíu mi tâm.

Rõ ràng, Úc Tưởng đang nói chuyện với người trong điện thoại.

Lăng tiên sinh? Là Lăng Sâm Viễn sao?

Úc Tưởng khẽ “ừm” với anh ta một cái, rồi lại nói: “Anh hỏi xem Lăng tiên sinh có mang theo bạn không? Có đẹp trai hơn mấy người kia không? Sau đó tôi sẽ xem xét xem bên nào tốt hơn a.”

Hà Vân Trác:?

Thẩm tổng:?!

Thẩm tổng trong lòng nói, tôi không rõ ân oán tình thù của kẻ lắm tiền các người.

Nhưng như vậy là đủ sốc rồi.

Thẩm tổng nghĩ xong liền hốt hoảng tắt máy.

Hà Vân Trác hỏi ngay lập tức: “Lăng Sâm Viễn cũng hẹn cô?”

Úc Tưởng: “Ừm, còn đánh tiếng với ông chủ tôi nữa, như vậy không phải là không tiện từ chối sao?”

Cho nên, hai người lại đánh nhau đi, ai thắng thì hẹn tôi. Lưỡng bại câu thương càng tốt.

Hà Vân Trác đáy lòng nổi lên chút tức giận nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ ngước mắt nhìn Úc Tưởng, cười nói: “Phải không? Cô sẽ từ chối sao?”

Úc Tưởng nghiêng đầu: “Hà thiếu có ý gì?”

Hà Vân Trác thản nhiên nói: “Tôi nghe nói Úc tiểu thư thích Lăng Sâm Viễn.”

Úc Tưởng: “Ai nói?”

Hà Vân Trác: “Chính miệng Lăng Sâm Viễn nói.”

Úc Tưởng: Ôi mẹ ơi! Nam chính cũng sẽ tự luyến như vậy sao?

Hệ thống: [Chắc chỉ đơn thuần là muốn làm khó cô thôi.]

Úc Tưởng:...

“Tại sao không nói chuyện? Xem ra cô thật sự thích Lăng Sâm Viễn a? Cho nên mới chần chừ không đồng ý tôi?” Hà Vân Trác đè xuống tức giận, cười nói.

Úc Tưởng: “Anh ta có người thích rồi, không phải tôi.”

Hà Vân Trác khựng lại. Một câu ngắn gọn lại có thể kéo tâm tình anh ta lên một chút.

Anh ta có người thích, không phải cô.

Nếu Lăng Sâm Viễn có người mình thích, tại sao còn hẹn với Úc Tưởng?

Lăng Sâm Viễn có mục đích riêng sao?

Hay là nói, Lăng Sâm Viễn thích cô, chỉ là cô không biết?

Trong đầu Hà Vân Trác nhất thời lóe lên không ít suy nghĩ, cuối cùng chốt lại một đáp án.

Người Lăng Sâm Viễn thích, chính là Úc Tưởng.

Nếu không phải, ai lại rảnh để ý đến người mình không thích chứ?

Hà Vân Trác thở hắt ra, hỏi: “Lăng Sâm Viễn hẹn cô ở đâu?”

“Bạch Lộc Loan.”

Hà Vân Trác đột nhiên nói: “Không bằng cùng đi đi.”

Úc Tưởng:???

Được... Cũng không phải không được.

Dù sao, hai người này chỉ cần gặp mặt là sẽ chiến vì Ninh Nhạn. Sau này lại vì nữ chính mà đối phó nhau.

Editor: Ding Ding

Nguồn Wattpad: annieannie17398

Hà Vân Trác vẫn lái chiếc Ferrari kia, lúc đi ngang cửa hàng trang sức, Úc Tưởng bỗng lên tiếng: “Chờ chút.”

Cô muốn mua trang sức sao? Hay là muốn anh mua cho cô?

Hà Vân Trác hơi ngẩng người, bất quá vẫn dừng xe lại.

Úc Tưởng xuống xe, lập tức đẩy cửa đi vào.

Nhân viên lễ tân liếc qua cô một cái, thấy cô ăn mặc bình thường, không mang gì nổi bật liền muốn tránh đi. Chỉ là sau đó lại nhìn thấy Hà Vân Trác.

“Xin chào tiên sinh, muốn mua quà tặng cho vị tiểu thư này sao? Ngài cần dây chuyền hay là nhẫn?” Nhân viên mỉm cười ân cần hỏi.

Hà Vân Trác chưa kịp nói gì, Úc Tưởng đã ngắt lời anh: “Không. Tôi muốn hỏi, chỗ các người có thu mua ngọc lục bảo không?”

Nhân viên bán hàng thầm mắng.

Không mua thì tới đây làm gì? Có đại gia bên cạnh, không biết bảo anh ta mua cho sao? Còn chạy tới đây bán ngọc lục bảo? Chị hai, ngọc lục bảo rất quý! Cô cho rằng tùy tiện tới Nghĩa Ô* mua một viên là có thể qua mặt được chúng tôi sao?

(*Nghĩa Ô là Trung tâm thương mại tiểu thương phẩm lớn nhất Trung Quốc, được Ngân hàng Thế Giới công nhận là khu chợ lớn nhất thế giới – Nguồn dathangnhanh.net)

Úc Tưởng lấy ra một cái hộp, mở nắp. Bên trong chính là măng sét của Trữ Lễ Hàn.

Cô đưa tới trước mặt nhân viên bán hàng: “Chỗ các người không mua loại này sao? Không có thì thôi vậy. Tôi đi hỏi chỗ khác.”

Nhân viên bán hàng ngây người, sau đó hô lớn: “Chờ một chút!”

Úc Tưởng: “Ân?”

Nhân viên mau chóng lấy iPad từ quầy hàng ra, mở một tấm ảnh, sau đó phóng lớn rồi cẩn thận so sánh.

Cái này, không phải là ở trên lệnh xuống, một khi thấy có người tới bán liền...

Một bụng tức giận mau chóng biến mất, cô ta không dám tự làm chủ nên lập tức đi thông báo với cấp trên.

Không lâu sau, quản lý trực tiếp tới chào đón Úc Tưởng: “Là Úc tiểu thư phải không?”

Hả?

Ông ta biết cô?

Quản lý nói: “Dựa theo giá thị trường, viên ngọc lục bảo cô đem tới là Bahia, giá 5 triệu đô la.”

Úc Tưởng gật đầu: “Ừ, chỉ là từng dùng qua rồi, tôi định sẽ bớt một chút cho các người.”

Nhân viên đứng ở quầy nghe xong lập tức muốn ngất.

Mẹ nó!

Cô ta biết ngọc lục bảo rất quý! Nhưng không hề biết nó quý tới vậy!

Ngay cả Hà Vân Trác cũng không khỏi bị kinh ngạc.

Úc Tưởng làm thế nào có được viên ngọc quý giá như vậy?

Theo những gì anh ta biết, Úc gia chắc chắn không đào ra được món đồ này.

Lúc này giọng của quản lý vang lên, liên tục nói: “Không, không, ý tôi không phải như vậy Úc tiểu thư. Tôi có thể trả cô sáu triệu đô la, tương đương hơn ba mươi tám triệu tệ...”

Nhân viên nghe xong con số này liền trở nên khó thở.

Nhưng Úc Tưởng:?

Hà Vân Trác:?

Chưa từng thấy ai mua đồ lại mặc cả giá như vậy a.

Tôi nói tôi muốn cho các người chút tiện nghi, mà các người lại một mực từ chối, còn cho thêm một triệu đô la. Đô la là dưa muối sao? Nói cho liền cho?

“Cô thấy thế nào?” Quản lý cúi người, lễ phép hỏi.

Hệ thống: [Tôi cảm thấy tôi không hiểu nhân loại...]

Úc Tưởng: Tôi hình như cũng không hiểu lắm a... Ai lại ngại nhiều tiền đâu?

Úc Tưởng cười nhẹ: “Tất nhiên là được.”

“Vậy phiền Úc tiểu thư cung cấp số tài khoản.” Quản lý nói.

Úc Tưởng lấy thẻ của mình ra, quản lý sau khi ghi lại số thẻ lập tức sai người đi soạn hợp đồng.

Sau khi nhân viên được phái đi, quản lý lại mỉm cười nhìn Úc Tưởng: “Kỳ thật chỗ chúng tôi còn thu mua một số món đồ khác.”

Úc Tưởng nghi hoặc nhìn ông ta.

Quản lý cười nói: “Ví như đồng hồ cao cấp a, xe sang trọng a, chúng tôi đều thu mua hàng second – hand.”

Úc Tưởng chậm rãi chớp mắt, từ trong túi lấy ra chiếc đồng hồ của Lăng Sâm Viễn.

“Cái này ông cũng mua?”

Quản lý: “Đương nhiên! Đương nhiên mua!”

Ông ta nhận lấy, sau đó lật đi lật lại trong tay, tiếc nuối nói: “Nhưng cái này không bằng viên ngọc vừa rồi. Cô biết đó, đá quý ở hội đấu giá, luôn luôn tăng. Cái này không giống... Tôi ra giá hai triệu đô la, Úc tiểu thư thấy thế nào?”

Úc Tưởng:?

Cô nhớ không lầm thì Lăng Sâm Viễn nói, đồng hồ này trị giá bốn triệu đô la nha.

Úc Tưởng dừng một chút: “Hai triệu rưỡi?”

“Thật sự chỉ có thể hai triệu!”

Úc Tưởng: “Tôi đi chỗ khác hỏi...”

“Ôi, ôi, đừng. Hai triệu ba, thế nào? Đây là đồng hồ second – hand, giá cả thật sự không giống nhau. Cô yên tâm, chúng tôi làm việc vô cùng thỏa đáng, sẽ không khiến Úc tiểu thư phiền phức a.”

Nhân viên lần nữa khiếp sợ.

Thứ này cũng quý như vậy sao? Hơn nữa chỗ bọn họ có thu mua đồng hồ cũ lúc nào vậy?

Úc Tưởng: “Hai triệu bốn?”

“Được... Thành giao!” Quản lý sảng khoái nói.

Hà Vân Trác: “...”

Đồng hồ này lại từ đâu có vậy?

Anh ta còn chưa từng thấy ai thương lượng giá thẳng thắn như vậy, trước sau chưa đầy mười phút? Cửa hàng này điên rồi sao? Không sợ ông chủ bọn họ mất tiền à?

Hợp đồng rất nhanh đã chuẩn bị xong.

“Chờ một chút, tôi xem hợp đồng có vấn đề gì không.” Hà Vân Trác nói, sau đó cầm hợp đồng lên xem qua mấy lần.

Sạch sẽ, điều khoản rõ ràng, xác thật không có hố.

Vậy thì càng kỳ quái...

Hà Vân Trác nghĩ không ra.

Bên này di động Úc Tưởng run lên.

Cô nhìn xuống, bà nội nó!

“Thẻ **** số dư của bạn hiện tại là 54.176.640 nhân dân tệ, vào lúc 10:43 ngày 19 tháng 10.”

Trực tiếp phát tài rồi?! Quản lý kia nói không sai, quy trình đơn giản, không hề phiền toái.

Úc Tưởng vui sướng ký hợp đồng, sau đó đem ngọc lục bảo và đồng hồ giao cho đối phương.

Quản lý cũng rất vui sướng, đưa cô ra tận cửa.

Chỉ có nhân viên bán hàng vừa nãy và Hà Vân Trác vẫn đang hoảng hốt.

Nhân viên không nhịn được hỏi: “Quản lý, chúng ta thật sự có lời sao? Rõ ràng có thể giảm giá, tại sao phải ra giá cao hơn thị trường để mua vào?”

Bất quá cô ta biết, người phụ nữ vừa rồi thật sự kiếm lời a, còn là lời to!

“Cô biết cái gì? Quên cuộc điện thoại gọi tới hai ngày trước rồi à?”

Cô ta đương nhiên biết.

Điện thoại kia là cấp trên gọi tới, cụ thể là chức lớn cỡ nào thì cô ta không rõ, bởi vì bối phận người kia quá cao, cô ta không với tới, cũng chưa được gặp.

Nhưng quản lý biết.

Bởi vì cuộc gọi kia là tổng giám đốc kêu quản lý đi nhận. Cùng nghe chỉ thị còn có quản lý ở cửa hàng khác.

Đầu dây bên kia là một người đàn ông, gọi là Trữ đại thiếu.

Trữ đại thiếu thanh âm như ngọc, từ trong điện thoại chậm rãi nói: “Sắp tới sẽ có một vị Úc tiểu thư tới bán một chiếc măng sét làm từ ngọc lục bảo. Là của tôi. Các người không được ép giá cô ấy, hiểu chưa?”

“Nếu có thể, tốt nhất là từ chỗ vị tiểu thư đó mua một chiếc đồng hồ Meterois. Tôi hy vọng lúc thương lượng, các người có thể ép giá xuống càng thấp càng tốt.”

Trữ đại thiếu đó, hy vọng đồ của mình, cho dù là second – hand, lúc bán đi cũng phải với giá cao, không được bán đổ bán tháo.

Không thể làm mất thân phận của anh.

Quản lý trong lòng tự nhủ, tôi hiểu!

Ông ta thu mua chiếc đồng hồ, trừ đi một triệu đô la bị lỗ do viên ngọc lục bảo, vẫn còn lời sáu mươi vạn...

Dù sao đồng hồ này cũng đâu chỉ có giá 2,4 triệu? Hai năm trước đã không sản xuất nữa rồi a.

Không lỗ, không lỗ.

Hà Vân Trác sau khi lên xe liền trầm mặc, bởi vì anh ta phát hiện, bản thân hình như vẫn chưa thể ra tay hào phóng như vậy, tùy tiện tặng cho Úc Tưởng món đồ quý giá như thế.

Mấy thứ đó rốt cuộc là Úc Tưởng lấy ở đâu ra?

Anh ta tới giờ vẫn chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ vì theo đuổi ai đó mà bỏ cái giá lớn như vậy.

Nửa giờ sau.

Xe cuối cùng cũng tới Bạch Lộc Loan.

Lúc Úc Tưởng đến nơi, mọi người trong công ty đều đã có mặt.

Phía xa có một chiếc du thuyền sang trọng đang đậu ở bờ biển, trên thuyền viết: Tối đã 18 người.

Bên trong thuyền có người đi ra, là Lăng Sâm Viễn. Anh mặc quần đùi màu đen, kính râm phi công, thân hình cao lớn, không chút che giấu lộ ra cơ bụng tám múi.

Anh ta đứng trên boong tàu, nhìn xuống Úc Tưởng, thấp giọng nói: “Thật đáng tiếc, không có soái ca cho cô rồi.”

Thẩm tổng vội vàng giải thích: “Đúng a, đúng a. Là do nhiều người quá thuyền chở không hết.”

Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn ánh mắt chạm nhau, rất nhanh liền lạnh lùng dời đi.

Thẩm tổng cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Mọi người lên thuyền trước đi.”

Úc Tưởng đi trước, cô thở dài nói: “Quên đi, miễn cưỡng có hai soái ca cũng được.”

Lăng Sâm Viễn: “...”

Anh thậm chí không biết, mình có được tính vào một trong số đó hay không nữa.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp, Úc Tưởng hào phóng đi vào boong tàu, gió thổi làm mái tóc dài của cô có chút loạn.

Úc Tưởng bỗng dưng ngừng bước: “Tôi hình như... Nhìn thấy Trữ Lễ Hàn?”

Cách cô không xa, còn có một chiếc du thuyền xa hoa khác đang rời bến đi về phía xa xa.

Phía trên du thuyền.

Một người đàn ông dáng người cao thẳng trong bộ vest cùng giày da, tay cầm ly rượu, vô cùng lịch lãm và quý phái. Bên cạnh còn có hai người đàn ông trung niên đang ra vẻ lấy lòng.

Hệ thống trầm xuống, sau đó sửa lời: [Không chỉ có vậy.]

Hệ thống: [Phát hiện nhân vật trọng yếu, Ninh Nhạn.]

Úc Tưởng:?

Úc Tưởng: Chị gái nữ chính cũng ở trên chiếc thuyền đó sao?

Hệ thống: [Nếu như hệ thống kiểm tra của tôi không sai, thì là vậy.]

Úc Tưởng:... Con mẹ nó hay lắm! Còn thiếu nữ chính nữa thôi là có thể lập nhóm chơi board game** luôn được rồi.

(**Trò chơi với bàn cờ (Board game) là một trò chơi trên bàn, gồm các quân trên bàn được cho di chuyển hoặc đặt trên một bề mặt phẳng hay bảng được đánh dấu sẵn và thường bao gồm các yếu tố của trò chơi trên bàn, thẻ bài,nhập vai và trò chơi thu nhỏ. – Nguồn Wikipedia.)

Hệ thống:?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.