Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng

Chương 16: Chương 16






Lại tới giờ đi ngủ, bây giờ Quý Hành mới biết căn phòng này cách âm tệ cỡ nào, thỉnh thoảng có tiếng đi lại và nói chuyện với ngoài cửa, mặc dù cậu không thể nghe thấy họ đang nói gì.

  

Manh Manh nói lời chúc ngủ ngon với mọi người, rồi lăn ra ngủ gần như cùng lúc với khi cổ ngã người xuống giường. Quý Hành cầm một góc chăn bông, thầm nghĩ phó bản hình như là mùa hè, sao trời lại lạnh thế.

  

Khi sắp ngủ thì Quý Hành chợt nhớ ra mình chưa hỏi danh tính thực sự của Mr.Mask

  

Nhưng trên thực tế, cậu đã sinh ra một loại suy đoán phi thực tế nào đó, bản thân cậu cũng cho rằng mình điên rồi.

  

Cậu khẽ thở dài trong bóng tối, bỗng giọng nói của người đối diện vang lên: "Đừng thất vọng, bất kể vấn đề gì chỉ cần em ngủ dậy anh đều sẽ trả lời em."

  

"..." Anh ấy biết đọc suy nghĩ hay gì?

  

Quý Hành nằm thẳng trên giường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

  

Lần này ngủ rất ngo giúp thể chất và tinh thần của Quý Hành trở nên thoải mái, hôm nay cậu ấy dậy muộn nhất nên có hơi ngượng ngùng, vội đứng dậy thu dọn sàn nhà cất vào tủ. Trong lòng Quý Hành thoải mái hơn bình thường, hôm nay là ngày cuối rồi.

  

Manh Manh và những người khác có thể đang tìm kiếm manh mối một lần nữa. Quý Hành không thấy ai ở trong phòng nhưng ngay khi cậu lấy đồ ăn ra thì cửa lại mở.

Mr.Mask đang đưa tay ra sau đầu thì dừng lại khi thấy Quý Hành bên trong, anh thoải mái cười, "Tóc anh rối quá, em có thể chải nó không? Ý anh là... loại tóc dài này?" "

  

Anh ấy nói như thể phải tóc của anh ấy vậy. Một người tóc dài hỏi người tóc ngắn, em có thể giúp anh chải mái tóc dài được không?

  

Quý Hành ngập ngừng: "Em chỉ tạo kiểu cho cây cỏ thôi."

  

"Vậy cũng tốt hơn anh rồi," Mr. Mask kéo ghế ra và ngồi xuống trước bàn trang điểm. "Anh chỉ biể thắt nút ruột thôi."

Quý Hành: "... "Nếu cậu không biết rằng nghề của ảnh là bác sĩ thì nghe y như truyện kinh dị.

  

Quý Hành đi phía sau và đưa tay chạm vào tóc của anh ấy. Cậu thề rằng cậu thực sự chỉ chạm vào nó, nhưng mái tóc dài của Mr. Mask, nó... dường như sắp rụng ra?

  

Rụng ra?! Quý Hành đứng phía sau thất thần nhìn mái tóc trắng lộ ra trên da đầu, và đột nhiên... nó lộ ra.

  

Tóc bạc trắng, lực lượng xuất chúng, đơn độc, bác sĩ chuyên nghiệp...

  

Và những gì anh ấy nói ngày hôm đó, "Em có thể gọi anh là Phó Bằng Lan.."

  

Quý Hành hét ầm lên trong đầu, nhưng đối tượng làm cậu đau tim lại dường như không biết gì hết, tuỳ ý đem tóc giả lấy xuống, quay đầu lại nhìn Quý Hành:" Anh nghĩ em đã sớm đoán được từ lâu mới đúng."

  

Nghe này, giọng điệu này, cậu tôi bây giờ mới biết sao?

  

Quý Hành đưa tay cầm bộ tóc giả bị rơi ra, nhìn nó trong lòng bàn tay, tay kia vẫn đang đặt trên vai người kia, lúc này việc rút ra hay tiếp tục để tay cũng hơi khó xử.

" Đáng lẽ anh nên nói với em sớm hơn., Anh là đồ thành thật".

Biểu cảm trên mặt Phó Bằng Lan đã bị mặt nạ che khuất, gương chỉ phản chiếu lại được đôi mắt cùng khoé miệng đang cong lên của anh:" Vấn đề là.. nếu em biết anh từ sớm, vậy hôm trước không cần phải giữ khoảng cách vào buổi tối đúng không..?"

  

Anh vừa nói ra cậu cũng nghĩ đến vând đề này, mặc dù hai người có hôn ước nhưng thực sự chưa có cơ hội trực tiếp...

  

Nếu cậu biết rằng anh ấy là Phó Bằng Lan thì lúc chia chỗ ngủ chắc chắn cậu sẽ là người gặp rắc rối. Nếu không tách thì cậu có vẻ thoải mái quá, còn nếu tách thì hai người lại xa lạ quá. Trẻ em thì dễ, nhưng người lớn thì 7749 vấn đề.

  

"Xem đi," Phó Bằng Lan nhìn rõ biểu cảm của Quý Hành qua gương, "em sẽ xấu hổ, mà anh sẽ cảm thấy mất mát vì sự xấu hổ của em. Có vẻ như bạn chưa sẵn sàng...cùng anh chung chăn chung gối?"

  

(=)) hôm qua tui nghi ổng vô sỉ mà, tui edit chương nào mới đọc chương đó nên chỉ đọc sớm hơn mấy cô 1-2 tiếng thôi=))).

  

Quý Hành: "..." Chờ đã, chuyện của họ không nên tự mình chủ động đúng không? Người này sao đeo mặt nạ lên lại biến thành một người khác vậy?, "Em đề nghị anh nên thêm một bài kiểm tra ngôn ngữ trong bài kiểm tra của bệnh viện. Lời nói của anh như thế này..." Cả gan làm loạn.

 

Quý Hành sửa lại lời: "Em không phải là không muốn cùng anh..." Cậu thật sự không thể nói ra bốn chữ đó, chỉ nghĩ đến đây, khuôn mặt cậu liền đỏ lên, máu trong người dường như sắp sôi rồi "Chỉ là có hơi khó xử, tại quan hệ của chúng ta mới là..."

  

"Ừ," Phó Bằng Lan rất hiểu caiaj, "dù sao thì chúng ta cũng chỉ là hôn phu."

  

Quý Hành lại nhìn anh: "... Anh hơi khác so với những gì em tưởng tượng. "

  

" Lý do là chiếc mặt nạ ",Phó Bằng Lan khiêm tốn nói," đeo chiếc mặt nạ này, anh cảm thấy tâm hồn mình tự do, không ai quan tâm đến khuôn mặt, vinh dự của anh, quá khứ của anh... và nó không chỉ là một chiếc mặt nạ. "

  

Quý Hành nhìn chiếc mặt nạ một hồi thì giảm bớt cảm giác khó xử ban đầu. Tốt hơn là đeo mặt nạ, như thế an toàn hơn. Với mái tóc này, Quý Hành bắt tay vào làm, nhanh chóng đội lại bộ tóc giả cho anh ấy. "Tóc của anh dài quá, anh không thấy nó bị rối à?"

  

"Ban đầu nó dài hơn, nhưng anh đã cắt vài lần, có điều làm cỡ nào nó cũng xấu nên anh để vậy luôn ", Phó Bằng Lan nói trong bất lực," Anh đã nghĩ nếu dùng dao phẫu thuật giỏi thì loại dao nào cũng chơi được."

  

Quý Hành lấy kéo sửa lại và kết luận:" Không phải là dao anh có dùng được không mà do thẩm mỹ của anh thuộc loại thẳng nam."

  

Hai người rơi vào trạng thái không nói nên lời một lúc. Quý Hành thở dài trong lòng, sự thật đến quá đột ngột, nếu không phải tóc giả của anh ấy rơi ra, cậu sẽ cần thêm manh mối để xác nhận anh ấy, bây giờ...

  

Phó Bằng Lan vẫn ngồi ở chỗ của mình, và lấy ra cuốn nhật ký của ngày hôm qua.

  

Quý Hành đưa tay ra đón lấy, "Không phải nói là trả về rồi sao?"

  

Phó Bằng Lan giọng điệu bình thường: "Anh vừa đi ngang qua, lại nhặt được nó."

  

Quý Hành không thể không cười, rất muốn nói với anh rằng từ "nhặt" không được sử dụng theo cách này. Phó Bằng Lan nghiêm túc nhìn vào đôi môi đang mỉm cười của Quý Hành, rồi lại sờ vào mặt nạ của mình. Cũng chỉ có lúc đeo mặt nạ, anh mới cảm thấy mình cũng có một mặt hài hước.

  

Nhật ký hôm qua đã đọc hết, nhưng Phó Bằng Lan sẽ không bao giờ làm bất kỳ việc gì vô ích, vì vậy Quý Hành lại mở ra đọc và tìm thấy tờ nhật ký mới nhất, theo ngày tháng bên trong có lẽ nó được viết vào ngày hôm qua.

  

Ngày 7 tháng 5.

Còn một ngày nữa là tới yến tiệc hoàng cung, tôi có thể gặp được cô ấy rồi. Liệu tôi có thể đem hoa hồng kịp tặng cho cô ấy không?

Đợt phân bón này hình như không tốt lắm, tôi đã cẩn thận lắm rồi mà vẫn không có hiệu quả, tác dụng kém xa trước kia, không được, tôi phải nhanh lên. Vẫn còn mười một cái phân bón. Mong là sẽ có có phép màu xảy ra...

  

Có thể nhìn ra Thuỵ Mộng đã mất kiên nhẫn đến nỗi không thèm viết cả thời tiết. Đúng như họ nghĩ, "phân bón" chính là các người chơi. Quý Hành nghĩ đến điều này liền hỏi Phó Bằng Lan, "Có phải hôm qua có người đã gặp nạn đúng không? "

  

" Đúng vậy, "Phó Bằng Lan đứng dậy vỗ bụi trên quần áo, cất cuốn nhật ký đi và lần này anh không cần phải trả lại." Hai người chết ở cửa. "

  

" Hai trong bốn người chết?Tại sao?" Quý Hành không thể hiểu.

  

"Cái bồn thù du trong phòng chúng ta là do hai người kia đào lên, vậy nên.." Phó Bằng Lan ngập ngừng.

  

Quý Hành hiểu:" Vậy nếu muốn diệt toàn bộ đám thù du, chúng ta phải chuẩn bị kỹ."

  

 "Đừng sợ, dù sao đêm nay chúng ta cũng không ngủ ở đây," Phó Bằng Lan nói, "Anh không cần phải phân chỗ ngủ với em nữa.."

  

Quý Hành: "..." cậu cảm thấy rằng câu cuối cùng được nhấn mạnh.

  

Mùi thức ăn bốc ra từ nhà bếp ở tầng dưới. Đó là sự cám dỗ chết người đối với những người không có thức ăn ngon và đã lâu không nếm được thịt. Nhưng nhìn vào những nồi thịt lớn đang bốc khói, Quý Hành lại nhớ đến những người chết hôm qua. Cậu nghĩ đến tối thấy đám xương trắng, sáng lại có thịt... không có liên quan đánh chết cậu cũng không tin.

  

Nhưng hình như ai đó đang rất hào hứng ngồi xuống ghế trong bếp, "Đây là loại thịt gì, sao tôi có cảm giác tôi chưa từng ăn qua". Nói xong hắn hào hứng định ăn thì bị đồng bọn đánh vào tay.

  

"Không biết thịt gì cũng dám ăn, không sợ ăn xong chết à?"

  

LĐã là ngày cuối cùng, nếu không qua ải cũng sẽ bị hắn giết chết. Thà làm ma no không làm quỷ đói, huống hồ tôi đã lâu không được ăn thịt", Anh ta nói xong nhìn chằm chằm một cách thèm thuồng vào miếng thịt ở những nơi khác trong chậu. Đột nhiên anh ta không biết đã nhìn thấy gì mà mở to đôi mắt, chưa ăn gì đã nôn ra.

  

Anh ta lại nhìn miếng thịt trong dĩa mình mà hoảng sợ, lúc này không cần bạn nhắc nữa mà anh ta đã quăng nó ra rồi trốn qua 1 bên.

  

Phản ứng của anh ta chắc chắn đã khẳng định suy đoán của mọi người. Phòng bếp có vẻ bẩn, lúc này trên thớt vẫn còn vết máu do Thuỵ Mộng băm thịt xong để lại trên thớt. Thật không thể tin được, những người chết đó trong thân thể rõ ràng nhìn như không còn máu, xem ra cũng không phải không còn giọt nào.

  

Những nơi khác đều được xử lý rất sạch sẽ. Dường như cậu ta đã quen với việc làm những việc này rồi. Ai cũng tưởng tượng đến một đứa nhóc vừa băm thịt vừa cười, biểu cảm ai cũng một lời khó nói hết, nổi da gà cả người.

Điều kỳ lạ là ngay cả khi Thuỵ Mộng chặt xương cũng không ai nghe thấy tiếng động, mà máu từ trên thớt chảy xuống dường như đã nói cho mọi người cái gì rồi.

  

Quý Hành và Phó Bằng Lan vào phòng tắm một lần nữa, và đúng như dự đoán, những chiếc xương mới xuất hiện sau lưng họ, có thể nhìn thấy dấu vết của thịt và máu trên đó.

  

Quý Hành nói thầm trong lòng, thật may là bữa ăn đã kết thúc.







Nhắc tới tóc bạc, xanh lại nhớ bạn V. Công nhận đẹp dã man

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.