Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung

Chương 51: Chương 51: Chương 48




Edit: Cám ❤.

“Hóa ra là Thần Chu đạo hữu.” Đinh Tuyển bày ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, dường như đối với tên này đã từng nghe qua.

Không phải đệ tử thuộc ngũ phái giống như tưởng tượng khiến Đinh Tuyển có chút thất vọng, vì nó đồng nghĩa với gia thế “con mồi” co rút lại một ít, nhưng Tán Tu Minh tốt xấu gì cũng coi như thế lực không nhỏ, tuy rằng mười mấy năm trước vì đắc tội đại năng Thái Diễn Tông mà đại thương nguyên khí, nhưng trong hai năm qua Minh hội đã xuất hiện thêm một vị tu sĩ Hợp Thể a.

Tu sĩ Hợp Thể gia nhập sẽ không thể làm cho Tán Tu Minh khôi phục vinh quang như xưa trong một sớm một chiều được, dù sao bọn họ tổn hại nghiêm trọng nhất cũng là đệ tử trung tầng, nhưng họ đã không còn sa sút suy tàn như xưa, trong các cuộc cạnh tranh với những thế lực lân cận cũng dần dành được thắng lợi.

Đinh Tuyển giỏi về suy đoán nhân tâm, biết được đệ tử tông môn thích nghe nhất là cái gì, vì thế chấp tay cười nói: “Sớm đã nghe qua đại danh đạo hữu, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền, chờ ngày đạo hữu tiến nhập Kim Đan, nhất định sẽ có được một vị trí nhỏ trong “chính đạo thập tử“.”

Không phải tất cả các tu sĩ tu luyện cả ngày chỉ để phi thăng, nhiều người đã sớm nhận ra bản thân không có hy vọng với đại đạo, tu luyện bất quá chỉ để kéo dài mạng sống mà thôi, tuổi thọ càng dài, dĩ nhiên sẽ có nhiều thời gian theo đuổi những thứ khác.

Chẳng hạn như quyền thế, tiền tài, mỹ nhân cùng danh vọng.

“Chính đạo thập tử” thuộc về một loại cuối cùng, nó được Thiên Cơ Các bình chọn ra, chính là mười người có chiến lực lợi hại nhất trong Kim Đan kỳ.

Thiên Cơ Các giỏi bói toán, môn hạ đệ tử tu vi không nhất thiết phải cao, nhưng công phu bảo mệnh là hạng nhất, ngoài ra bọn họ chính là người hiểu biết nhất Tu Chân giới, thường thường đẩy ra các loại bảng đơn này nọ.

Bảng đơn đa dạng nhiều loại, bao gồm mười người lợi hại nhất Tu Chân giới từ Kim Đan đến Hợp Thể, cũng có bảng xếp hạng trăm vị nữ tử đẹp nhất Tu Chân giới, thậm chí còn có xếp hạng các loại pháp bảo, xếp hạng thiên tài địa bảo, xếp hạng yêu thú, xếp hạng đan dược v.v....

Các bảng đơn này đã tồn tại ngàn năm, không ai có thể nghi ngờ uy quyền của nó.

Theo suy nghĩ của Đinh Tuyển, loại thế lực này tuy không phải lớn nhất, nhưng tu sĩ ai lại không có tâm cao khí ngạo, thích được người ta nịnh hót.

Thường thì sau khi nghe hắn nói những lời này, mười thì có đến tám người lập tức xem hắn là tri kỷ, hai người còn lại bất quá chỉ khách khí khiêm tốn cho có, chờ hắn tiếp tục tâng bốc mà thôi.

Đinh Tuyển đã tính sẵn phương án trả lời cho cả hai trường hợp, nhưng ai ngờ lần này thất thủ, tu sĩ đối diện căn bản không làm theo những gì hắn dự đoán.

Hắn nói hết lời, chỉ thấy tu sĩ đối diện gật đầu lạnh lùng nói: “Quá khen.”

Biểu tình một chút cũng không đổi.

Y Chu lớn như vậy, tổng cộng ra ngoài chỉ có hai lần, hai lần đều là hành động tập thể, không có khả năng tiếp xúc với mấy thứ rối loạn lung tung này nọ, mà đệ tử Thái Diễn Tông phần lớn đều có chút ngạo khí, càng sẽ không bàn luận đến mấy thứ linh tinh không liên quan đến pháp thuật trong lúc luận bàn.

Đối với “chính đạo thập tử” hắn nghe cũng chưa từng nghe tới, vừa rồi nhắc đến giải thưởng vậy hẳn là thứ tốt đi.

Đinh Tuyển tự xưng là hiểu rõ lòng người, nhưng bản thân hắn lại không khác gì những tu sĩ tầm thường.

Nam Đẩu Tông là một tiểu tông phái, rất nhiều người đều chưa từng nghe qua, Đinh Tuyển là đệ tử chưởng môn Nam Đẩu Tông, mà chưởng môn cũng chính là cha ruột hắn, hắn từ nhỏ trong tông nói một không nói không, về sau ra ngoài lại vì tông môn mà bị khinh thường, dưới tình huống này liền dưỡng hắn thành lại người vừa tự phụ lại tự ti.

Loại thái độ này của Y Chu trong mắt Đinh Tuyển chính là khinh thường tông môn hắn, hắn trong lòng thầm hận, suy nghĩ rất nhiều biện pháp tra tấn người này, mới có thể duy trì được tươi cười trên mặt.

“Không biết đạo hữu có dự định đi nơi nào chưa?” Hắn mở miệng hỏi.

Thu Thiệu bí cảnh trăm năm mở ra một lần, không ít địa phương đều được tu sĩ tìm hiểu rõ ràng, nhiều tu sĩ lúc ở bên ngoài đã xác định đồ vật muốn có, sau khi tiến vào liền hướng tới mục tiêu của mình mà đi thôi.

Y Chu tiến vào để rèn luyện, đối với những thứ khác không xem trọng lắm, hắn lắc đầu, nói không có.

Đinh Tuyển cười nói: “Hai ta chuẩn bị đến Định Ba Hồ, nơi này sản sinh La Ách Liên, nếu đạo hữu không có mục tiêu, chi bằng cùng nhau đồng hành có được không?”

Tu sĩ đối diện hơi do dự, sau đó gật đầu.

Thấy hắn đáp ứng, trong lòng Đinh Tuyển lại dâng lên một cổ tự đắc quỷ dị.

Hắn vốn tưởng rằng tu sĩ gọi Thần Chu này không thích nịn hót, hiện tại nghĩ lại, người này bất quá chưa biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Bằng không cần gì phải đi cùng đường với bọn họ.

“Vậy được, thời gian không còn sớm, chúng ta xuất phát thôi.” Với sự phấn kích đó, Đinh Tuyển lấy ra bản đồ, trên đó vẽ một đường: “Buổi tối đi lại trong bí cảnh rất nguy hiểm, cho nên chỉ có thể lên đường ban ngày. Từ chỗ chúng ta đến Định Ba Hồ, nhanh thì chỉ cần mất hai ngày đường, chúng ta hiện tại xuất phát.....”

Hắn đang nói thì bị người cắt ngang.

“Chờ một chút.”

Đinh Tuyển không vui, nhưng khi ngẩng đầu vẻ mặt ôn hòa như cũ: “Đạo hữu có chuyện gì sao?”

Y Chu kéo yêu thú đến bên cạnh, nói: “Ăn trước rồi đi.”

Đinh Tuyển:.....

Nụ cười trên mặt hắn cơ hồ khó giữ được.

Hắn nói: “Chúng ta đều đã là Trúc Cơ, theo lí nên tích cốc mới phải.”

Tu sĩ đối diện hắn ừ một tiếng, vẻ mặt như cũ không chút biến hóa, nhưng lời nói ra thiếu điều làm người tức chết.

“Ta muốn ăn.”

Y Chu nói xong mặc kệ họ, chính mình ngồi xổm xuống, xử lí nguyên liệu nấu ăn.

Thời điểm hắn vừa ngồi xuống, biểu tình trên mặt Đinh Tuyển bỗng trở nên dữ tợn, Trương Sinh ở một bên nhìn thấy liền kinh hồn táng đảm, lại không dám nói một câu.

Mới vừa dùng Lãm Nguyệt lột xong da yêu thú, vẻ mặt Đinh Tuyển bên kia cũng đã khôi phục tự nhiên, bắt đầu ngồi xuống.

Hắn nói: “Mặc dù chậm trễ chút thời gian, nhưng từ khi tiến vào Trúc Cơ, ta cũng lâu rồi chưa từng ăn qua đồ ăn, đúng là có chút tưởng niệm, không bằng để ta cùng giúp đạo hữu đi.”

Y Chu ngẩng đầu, người đối diện tươi cười ôn nhu, không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào.

Trong lòng đối với người này cảnh giác càng cao, Y Chu cũng không cự tuyệt, hắn gật đầu, sau đó đem yêu thú lật lại.

Tựa hồ là không cẩn thận, lúc quay chuyển yêu thú khiến phần óc lộ ta trên đầu bay trúng vào quần áo Đinh Tuyển.

Người nọ lập tức đen mặt, lộ rõ vẻ chán ghét, nhưng lúc Y Chu quay đầu nhìn sang hắn ta lại tỏ vẻ rộng lượng xua tay: “Không đáng ngại, không đáng ngại, pháp y không bị bẩn.”

Y Chu nhìn thoáng qua, ừ một tiếng, cúi đầu khẽ nhếch miệng.

Người này thật sự có thể nhẫn a!

Đinh Tuyển không chỉ có thể nhẫn nhịn, hắn còn giỏi kết giao, sau bữa cơm, Y Chu từ trong miệng hắn liền từ đạo hữu biến thành Thần lão đệ.

Cách gọi này có chút thô tục nhưng nghe lại phá lệ thân thiết, tựa như bạn bè quen biết nhiều năm.

Ăn xong mọi người tiếp tục lên đường đến Định Ba Hồ, nơi đó thuộc khu vực đồi núi, đường không dễ đi, nếu không chú ý sẽ xông vào địa bàn yêu thú, nhất định sẽ nảy sinh một màn đại chiến.

Đối với Y Chu mà nói, hắn rất thích loại tình huống này, mỗi lần có yêu thú xuất hiện, Đinh Tuyển còn chưa mở miệng, hắn đã dẫn đầu rút kiếm nghênh đón.

Đinh Tuyển bắt đầu vui mừng vì hành động của đồng bạn mình, nhưng chờ khi Y Chu long tóc vô thương giải quyết xong một con yêu thú, loại vui sướng này liền biến thành ghen tị.

Hắn ta lòng dạ hẹp hòi lại tự nhận mình thiên phú bất phàm, bình sinh hận nhất chính là có người giỏi hơn mình.

Cũng may.... Đinh Tuyển mơ hồ liếc thiếu niên một cái.

Người này rất nhanh sẽ phải biến mất.

Y Chu giải quyết xong yêu thú, hơi thở có chút dồn dập, có kinh nghiệm trước đó, thời gian hắn giao đấu cùng yêu thú càng lúc càng ngắn, đồng thời vận dụng kiếm pháp “mưa thuận gió hòa” cũng càng lúc tự nhiên hơn.

Yêu thú này cực kì xấu, giống như cóc ghẻ phiên bản phóng to, các khối u trên cơ thể nó còn có thể phun ra chất độc.

Mặc dù không bị văng đến mặt nhưng quần áo trên người lại dính không ít nọc độc, pháp y lấm tấm vết xanh lục trong cực kì ghê tởm.

“Thần lão đệ vất vả rồi, phong thái vừa rồi của lão đệ khiến chúng ta nhìn đến ngẩn người luôn a.”

Đinh Tuyển ở bên cạnh lải nhải nịnh nọt, Y Chu làm lơ hắn bắt đầu cởi quần áo, từ trong túi trữ vật lấy ra một bộ khác mặc vào.

Mà bộ quần áo dính độc hắn cởi ra bị hắn dùng một mồi lửa thiêu cháy.

“Thần đạo, đạo, đạo hữu, ngươi cứ vậy đốt a!” Trương Sinh trợn mắt há mồm, quần áo này vừa nhìn liền biến giá trị xa xỉ, vẫn chưa hư hao, cứ vậy mà đốt rồi....

Hắn nhìn đống lửa vẫn cháy dưới đất, vẻ mặt tiếc nuối.

Quần áo tốt a, cứ thế hỏng rồi.

Trương Sinh bất quá là có chút nói không nên lời, Đinh Tuyển nhìn động tác của Y Chu ngược lại suy nghĩ miên man.

Là con trai độc nhất của Nguyên Anh đại năng, Đinh Tuyển từ nhỏ không thiếu tài nguyên tu luyện, tầm nhìn cũng xa hơn Trương Sinh rất nhiều.

Pháp y trên người Y Chu đoán chừng từ thủ công đến pháp trận đều là loại tốt nhất, một kiện ít nhất cũng mấy ngàn linh thạch, đây cũng là nguyên nhân vì sao từ lần gặp mặt đầu tiên Đinh Tuyển cảm thấy đối phương là đệ tử đại tông môn.

Sau lại biết không phải hắn còn có chút thất vọng, cảm thấy vốn là con cá lớn lại biến thành tôm, bây giờ nhìn thấy đối phương thay đổi một bộ pháp bào đỉnh cấp khác, trong lòng Đinh Tuyển bắt đầu suy đoán gia cảnh người này.

Giàu thì tốt, giàu thì tốt, hắn thích nhất là những tu sĩ có tiền xa xỉ.

Không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt Đinh Tuyển lại lộ ra nụ cười quỷ dị, biểu tình vừa lộ hắn chợt giật mình thu liễm lại, thấy Y Chu không để ý đến mình mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa tươi cười ôn nhu hái lấy linh thảo được yêu thú che chở, đưa cho Y Chu.

“Giết xong yêu thu, đồ cũng đã thu, chúng ta tiếp tục lên đường thôi.” Hắn nhìn chằm chằm động tác Y Chu bỏ đồ vào túi trữ vật, mở miệng nói.

Đường do Đinh Tuyển dẫn, không biết là xui xẻo hay vì sao mà trên đường luôn gặp phải rất nhiều yêu thú.

Nhưng yêu thú này hình dáng bất đồng, năng lực khác nhau, điểm chung duy nhất chính là cực kì khó đối phó, sau vài trận chiến, trên người Y Chu cũng không tránh khỏi nhiều thêm vài vết thương.

Đinh Tuyển tựa như không cảm giác được, tiếp tục dẫn hai người đi về trước, vừa đi không bao lâu lại không cẩn thận rơi vào địa bàn của yêu thú.

Một đạo tiếng gió truyền tới, Đinh Tuyển vội vàng tránh ra, đồng thời hô lớn: “Thần lão đệ!”

Loại tình huống này, nếu là trước đó, hắn vừa mở miệng kiếm tu trẻ tuổi nọ sẽ xông lên quyết chiến với yêu thú.

Nhưng lần này sau khi hô xong, người bên cạnh không có bất kì phản ứng gì, yêu thú không ai ngăn cản tự nhiên sẽ tiếp tục công kích người xâm lược.

Đinh Tuyển chật vật chạy trốn, nhưng hắn vẫn có chút tài năng, sau khi trốn thoát hai lần trên tay liền xuất hiện một pháp bảo hình quạt.

Hắn vung quạt phất tay về trước, yêu thú liền bị cuồng phong cuốn bay đi.

Đinh Tuyển lúc này mới có thời gian chú ý bốn phía, hắn xoay người, nhìn thấy kiếm tu trẻ tuổi bộ dáng nhàn nhã đang đứng phía sau mình.

“Thần lão đệ.” Đinh Tuyển hô một tiếng: “Yêu thú này tạm thời bị ta đánh lui, chỉ sợ rất nhanh sẽ lại đuổi đến.”

Khi hắn nói chuyện, yêu thú bị quạt bay quả nhiên đã trở lại, Đinh Tuyển vừa lui vừa nói: “Yêu thú này lợi hại, lão đệ phải cẩn thận a.”

Hắn vốn muốn lùi lại phía sau Y Chu, nhưng dù vận chuyển công pháp thế nào cũng không thể kéo gần khoảng cách với người nọ.

Yêu thú đã đến gần, trong mắt cũng chỉ thấy mỗi địch nhân là hắn, Đinh Tuyển chỉ đành bất đắc dĩ ứng chiến.

Ngay lúc hắn đối đầu với yêu thú, giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến: “Yêu thú lợi hại, Đinh huynh cẩn thận một chút.”

Đây là đem lời hắn vừa nói trả trở về a.

______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.