Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 20: Chương 20: : Đối thủ




Lâm Yêm vừa hút xong điếu thuốc, xe cũng vừa tới, nàng kéo kính cửa xe nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy một chiếc xe cách đó không xa cũng nổ máy.

“Tiểu thư, đi nơi nào?”

Lâm Yêm thắt chặt đai an toàn: “Tạm thời chưa nghĩ ra, cứ việc chạy đi.”

Sau khi vòng mấy vòng thành phố, chiếc xe phía sau vẫn bám theo sát dí, cách hắn ta theo dõi nàng thực xảo diệu, khoảng cách rất xa, nhưng hễ mỗi khi nàng sắp biến khỏi tầm mắt hắn lập tức xuất hiện phía sau đuôi.

Lâm Yêm khoé môi nhấc câu: --- Rất có ý tứ.

“Đến Cục cảnh sát.”

Trời còn chưa sáng, trước cửa Cục cảnh sát đã tụ tập rất nhiều phóng viên, từ khoảnh khắc nàng bước xuống xe đã bị họ vây lấy, đủ loại trường thương đoản pháo tập kích trước mặt nàng.

“Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư, nghe nói vụ án lần này đích thân cô giám định.”

“Lâm tiểu thư, hung thủ là chồng của nạn nhân hay là một kẻ nào khác?”

“Nghe nói cuộc sống sinh hoạt của nạn nhân rất hỗn loạn, có mối quan hệ mờ ám với Hiệu trưởng trường Trung học Giang Thành, đấy có phải lý do khiến hung thủ ra tay sát hại nạn nhân?”

Nàng không nói một lời nào, giang tay đẩy đám người ngán trước mắt mình tạo thành một lối hẹp, nhưng vẫn có người ở phía sau bám riết không tha: “Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư, nói một chút về vụ án lần này đi....”

Lúc đuổi tới tiền sảnh, phóng viên đã bị cảnh sát chặn ngoài cửa, nàng thành công thoát thân, Trương Kim Hải đang tiếp đón mấy người bên viện kiểm sát, bọn họ nhìn thấy nàng trở lại, lập tức nhướng lông mày hào hứng, nhiệt tình chào hỏi.

“Ah, Pháp y Lâm trở lại, vụ án thế nào rồi?”

Lâm Yêm không mặn nhạt đáp lời: “Chắc không có tiến triển gì.”

Trương Kim Hải vỗ đùi đứng dậy, mặt mài ủ dột: “Tôi nói rồi, tiếp tục theo đuổi làm gì? Cho dù tìm được chứng cứ cũng chưa chắc....”

Ở trước mặt kiểm sát viên, hắn chỉ đành nuốt nửa câu sau trở vào, nhìn thấy sắc mặt Lâm Yêm có chút không tốt, hắn vội xum xoe: “Trở về là tốt rồi, Pháp y Lâm lần này cũng vất vả nhiều, nên sớm nghỉ ngơi mới tốt.”

Nàng chờ chính là câu nói này của hắn.

Lâm Yêm gật đầu: “Đương nhiên, tôi đi ngủ một lát, hôm nay có vụ án gì thì giao cho Pháp y khác làm đi.”

Chờ nàng đi rồi, Trương Kim Hải lại ngồi xuống đỉnh đạc nói với mấy kiểm sát viên: “Đó là Lâm Yêm, Pháp y vừa được mời đến Cảnh cục của chúng tôi, tôi thấy cô ấy không giống như ngoại giới đồn đãi không có tình người....”

Quần áo trên người ẩm ướt rất khó chịu, Lâm Yêm vừa đi vừa cởi áo khoác vắt trên tay, thỉnh thoảng vô tình liếc nhìn lại phía sau.

Cái đuôi nhỏ theo dõi nàng rốt cuộc biến mất.

Hành lang Cảnh cục người đến người đi.

Nàng đẩy cửa phòng trực ban đi vào, ném áo khoác lên sôfa, ngã xuống nệm mềm đặt trên chiếc giường sắt, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phòng trực ban lục đục có mấy người ra vào mấy đồ, Lâm Yêm ngủ thật trầm, có vẻ như nàng mệt mỏi thật sự, đã lâu rồi nàng chưa phải đối mặt với cường độ công việc cao như vậy.

Thẳng đến tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua bức màn cửa chiếu lên trên giường, Lâm Yêm mở mắt, bộ dáng ủ rũ trở về hư không, được thay thế bởi vẻ tinh anh chuyên nghiệp.

“Về vụ án nữ giáo viên trường Trung học Giang Thành bị sát hại, hôm qua chồng của nạn nhân là Tôn Hướng Minh đã bị bắt giữ, luật sư cũng đã nộp đơn kháng cáo, do không đủ chứng cứ nên đã được phóng thích, Phóng viên đài truyền hình Thành phố Giang Thành ở hiện trường đưa tin.”

Trong phòng không kéo rèm, vẫn ám trầm một mảnh, TV bật mở, nữ MC miệng mồm lải nhải, hình ảnh vừa chuyển sang Tôn Hướng Minh được ba mẹ hắn cùng Luật sư hộ tống bước ra, còn hướng phóng viên cúi đầu vái chào.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi hiểu công việc cùng chức trách của cảnh sát, dù sao thì mọi người cũng chỉ muốn phá án, trả công đạo cho vợ tôi.”

Hắn nói tới đây hốc mắt đỏ lên, đứng trước mặt bao nhiêu người giơ tay chấm nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, một câu cũng không nói ra được, đành phải xua tay bảo truyền thông không nên chụp thêm nữa.

Theo sau, ba mẹ hắn cũng bước lên taxi, biến mắt khỏi tầm mắt công chúng.

Phanh.... một tiếng, remote phóng thẳng tới màn hình TV, tiếng ồn ào náo loạn, thế giới khôi phục tĩnh mịch.

Người ngồi trước TV nghiến răng nghiến lợi, tay vò đầu bứt tóc, từ trong yết hầu phát ra tiếng gào rống, gương mặt thanh tú trước giờ dần trở nên nhăn nhó vặn vẹo.

Sáng sớm chính là thời điểm Thị Cục bận rộn nhất, nhân viên công tác liên tục đi qua lại, cảnh sát bước chân vội vàng, cùng người thường hối hả đi làm.

Lại thêm chuyện của Tôn Hướng Minh, việc ứng phó với truyền thông, ứng phó viện kiểm sát càng sứt đầu mẻ trán.

Phùng cục trong văn phòng đi qua đi lại: “Vẫn phái thêm vài người theo dõi hắn, tuyệt đối không cho phép hắn rời khỏi Giang Thành nửa bước, dư luận muốn can thiệp vào luật pháp, thật nực cười!”

Ông nói lời này khó tránh việc người khác nhớ tới truyền thuyết được truyền thông truyền miệng nhiều năm trước.

“Vai sắt gánh đạo nghĩa, lòng trung thành là linh hồn của cảnh sát.” Đây là lời răng dạy của Triệu Tuấn Phong dành cho hắn lúc hắn nhậm chức Cục trưởng cục cảnh sát Giang Thành.

Đừng nhìn hắn lớn tuổi, dáng người mập mạp, thân thủ không còn được như xưa. Lúc còn trẻ, ông đã từng triệt phá đường dây ma tuý, chặt đứt cầu nối biên giới, chớp mắt trong sinh tử giải cứu thành công con tin, triệt tiêu sào huyệt bào chế ma tuý, kể cả khi bị bắn một phát đạn vào đùi, ông vẫn bám riết tên đầu xỏ đến khi quân chi viện tiếp ứng.

Phùng Kiến Quốc chỉ một trận đánh thanh danh vang dội, sau đó từng bước thăng chức.

Đã nhiều năm ông không còn xung phong chiến tuyến, tính tình cũng dần thu liễm, nhưng khí tràng lúc hạ lệnh không giận tự uy cũng đủ khiến đám cảnh sát chấn động, lập tức kính lễ, trung khí mười phần hô lớn: “Vâng! Cục trưởng, nhất định hoàn thành nhiệm vụ, không để Tôn Hướng Minh rời khỏi tầm mắt chúng tôi một bước!”

Hắn xoay người muốn đi, Phùng cục lại hỏi: “Tống Dư Hàng đâu?”

Tiểu cảnh sát sửng sốt một chút, đáp lời: “Chắc là đang trên đường trở về.”

Nhìn sắc mặt Phùng cục, tiểu cảnh sát đóng cửa văn phòng, nghĩ ngợi: --- Tống đội lần này ăn phải tai vạ rồi, nhẹ nhất cũng bị kỷ luật đi.

Hắn suy nghĩ nhập thần, không cẩn thận đụng vào nhân viên vệ sinh (NVVS) đang làm việc trên hành lang, cây chổi rơi xuống đất.

Hắn cúi đầu nhặt lên nhận lỗi: “Ngại quá.”

NVVS đội mũ đeo khẩu trang, cúi người góc 90 độ, trông đã lớn tuổi, giọng nói cũng hết sức khàn đục.

“Không sao.” Nói xong lại cắm cúi dọn dẹp tro bụi trên hành lang lát gạch men sứ.

Cảnh sát ôm tài liệu tiếp tục đi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, công nhân vệ sinh này rất lạ mặt, vừa mới tới làm hay sao?

Hắn nghĩ xong xoay người nhìn lại, hành lang không có lấy một bóng người, toàn thân lập tức nổi da gà, thầm mắng một câu: --- Mẹ nó, ban ngày ban mặt cũng gặp quỷ.



Tống Dư Hàng tựa vào cửa xe, máu theo đầu ngón tay chảy xuống, ngón tay cô bị mảnh thuỷ tinh cắt trúng trong lúc mò tìm tan vật, huyết nhục mơ hồ, Phương Tân cầm khăn giấy muốn lau vết thương cho cô.

Tống Dư Hàng không dấu vết tránh đi: “Không sao, vết thương nhỏ thôi, nói với các anh em kết thúc công việc.”

Mưa đã tắt hạt, nhưng sắc trời vẫn tối tăm mù mịt, mây mù đang kéo đến ùng ục, dấu hiệu cho thấy sắp chào đón cơn bão khác ập đến.

Một đêm không ngủ, Tống Dư Hàng tròng mắt hiện rõ tơ máu, tóc tai rối tung lộn xộn, quần áo trên người đều ám mùi rác thải, những người khác cũng không khá hơn cô bao nhiêu, vừa lên xe liền ngã người nằm liệt ra không ai muốn nói chuyện, bầu không khí lắng đọng trầm thấp, chỉ chốc lát, tiếng ngáy ngủ lần lượt nổi lên.

Đoạn Thành ngáp mấy hơi, cố gắng vực dậy tinh thần lái xe, Tống Dư Hàng tựa vào lưng ghế, môi căng chặt dần thả lỏng, sắc mặt tái nhợt vì thức cả đêm, rốt cuộc cô cũng không phải mình đồng da sắt, lúc này mới hiện rõ tia mệt mỏi.

Những người trên xe tinh thần gần như kiệt quệ, cô cũng không ngoại lệ, thế cho nên thỉnh thoảng cô cũng hoảng hốt với suy nghĩ của chính mình.

Lát hiện lên gương mặt Đinh Tuyết.

Hồi lại là nụ cười sởn gai óc đằng sau khung sắt của Tôn Hướng Minh.

Cảnh tượng chuyển động liên hồi, đồi núi trắng xoá, cô tựa như lạc vào đám cỏ lau, ngón tay nhẹ nhàng phất qua hoa lau, trời cao gió thổi quanh quẩn đuôi lông mày.

Cô dường như nghe thấy có người chậm rãi nói: “Anh ta không mua nổi nhẫn kim cương, tôi thì có thể a.”

Một giọng nữ quen thuộc khác: “Không cần, Pháp y Lâm, tôi hoàn toàn không nghĩ muốn.”

Trong lúc mơ ngủ cô khẽ nhíu mày, nương theo giọng nói tiến lại gần, rồi lại ngã vào vũng lầy lạnh băng.

Các nàng như dã thú gầm grừ, hận không thể nhào tới vặn gãy cổ đối phương.

“Nếu thế giới khuôn phép vô vị, tôi đây sẽ thay trời hành đạo, có gì không được?”

--- Thay trời hành đạo.

--- Vậy thì thay ai, và hành như thế nào?

Tống Dư Hàng nhấm nuốt mấy chữ này, trực giác ùa đến như tia chớp cắt ngang mớ hỗn độn, cô đột nhiên ngồi dậy, áo khoác từ trên người chảy xuống, thần sắc mạc danh biến ảo.

“Đoạn Thành, đổi hướng, lập tức đến nhà Tôn Hướng Minh!”

Đoạn Thành mí mắt trên dưới sắp đấu đá nhau, bị giọng nói của cô khiến cho hồn bay phách lạc, lắp bắp: “Sao.... sao vậy Tống đội?”

“Án này còn chưa kết thúc, nhanh lên, nếu chậm trễ sẽ không kịp.”

Tống Dư Hàng gấp vội đưa tay vào túi lấy điện thoại di động, lập tức gọi cho cảnh sát canh giữ bên ngoài nhà của Tôn Hướng Minh.

Lúc được trao quyền, cô đã suy ngẫm rất nhiều chuyện.

Lần đầu cùng Lâm Yêm đến Trường học tìm manh mối, Lý Thi Bình hỏi Lâm Yêm nguyên nhân cái chết của Đinh Tuyết, căn bản không phải xuất phát từ tò mò, mà là từ sự quan tâm của một người đối với một người khác.

Cô lại nghĩ đến hôm đó đến Lý gia, trên tường nhà cô ấy treo rất nhiều giấy khen, tất cả đều khen thưởng thi đua dạy học hạng nhất.

Tống Dư Hàng thuận miệng hỏi: “Cô là lão sư hoá học?”

Lý Thi Bình nhấp một ngụm cà phê: “Đúng vậy, từ lúc còn học sơ trung tôi rất hứng thú với môn hoá, vốn dĩ muốn trở thành nhà khoa học nghiên cứu, không biết trời xui đất khiến thế nào lại trở thành giáo viên.”

Một lão sư dạy hoá vì sao trong văn phòng lại có nhiều nguyên tác tiếng Anh đến như vậy?

Đáp án không cần nói cũng biết.

Còn có, bức ảnh chụp trưng trong tủ kính quá mức sạch sẽ.

Cùng chiếc nhẫn chữ S có thể là 'Tống', có thể là 'Tôn', đương nhiên cũng có thể là 'Thi'!

Lâm Yêm để ý đến chi tiết cô hồ như không lưu ý đến này, đến tột cùng cô đã bị thứ gì che mắt vậy?

Là không muốn tin rằng trên đời này có thứ tình cảm như vậy tồn tại, hay là....

Nghĩ đến đây, cô cảm nhận được một cổ bí ẩn sợ hãi thoáng thượng khắp toàn thân.

Tống Dư Hàng cắn môi rướm máu, đầu lưỡi nếm được vị ngọt rỉ sét, đột nhiên vuốt tóc, vén toàn bộ tóc mái về phía sau, hai mắt đỏ ngầu.

“Đoạn Thành, nhanh lên!”

--- Sắp không kịp rồi.



“Chào ngài, cơm đến rồi.” Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tôn Hướng Minh vừa tắm xong bước ra, một bên xoa tóc, đi đến thoáng nhìn qua mắt mèo.

Là quán ăn ở dưới lầu hắn hay gọi, nhân viên vẫn còn mặc đòng phục giao hàng, giơ túi thức ăn lên phía trước, chuẩn bị gọi điện thoại.

“Tới đây.” Hắn vứt khăn lông ở kệ tủ huyền quan, mở hé cửa đưa tay ra ngoài nhận lấy.

Người bên ngoài thế nhưng không gấp đưa cho hắn, nói: “Tiên sinh, ngài có thể đánh giá giúp tôi được không, chỉ viết vài chữ tốt về thức ăn hay giao hàng gì đó cũng được, ông chủ yêu cầu chúng tôi, mong ngài giúp đỡ một chút!”

Đang mùa hè, người trước mặt mặc quần áo nhân viên, đội mũ lưỡi trai có in logo của cửa tiệm, vì bảo đảm vệ sinh còn đeo thêm một cái khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, ẩn nhẫn đưa ra lời thỉnh cầu, nơi thái dương bắt đầu tuôn một màng mồ hôi mỏng.

Tôn Hướng Minh mất kiên nhẫn tiếp nhận tờ giấy của hắn, viết viết: “Lần trước cải xào hương vị không tồi, nhưng rau cải còn chưa rửa sạch lắm, vẫn còn chút ít bùn đất, cô trở về nói với ông chủ....”

Hắn còn chưa nói xong, người bên ngoài đã cúi đầu khom lưng: “Vâng, vâng, ngài nói phải.”

Cổ tay áo người nọ rộng thùng thình lộ ra tia sáng mờ nhạt, Tôn Hướng Minh đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, hắn ngước mắt nhìn thẳng vào mắt người giao hàng, đối phương vẫn mỉm cười nhìn lại.

Không hiểu sao, hắn cảm thấy người này có chút quen mặt, da đầu bắt đầu tê dại.

Viết đến một nửa hắn không chịu viết thêm, đem giấy bút nhét trở lại tay người nọ, lấy thức ăn chuẩn bị đóng cửa, trong nháy mắt, Lý Thi Bình hành động.

Không biết sức lực từ đâu, nàng ta dùng lực nắm chặt cổ tay hắn, nắm tay nắm cửa kẹp chặt cánh tay hắn.

Xương cốt Tôn Hướng Minh gần như bị cánh cửa dập nát, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu la tê tâm phế liệt.

Một người mặc đồ đen (HYN) từ giếng trời tầng 4 nhảy xuống, thoát đi bằng cửa Exit, cánh cửa sắt dày nặng bị đẩy ra, phát hiện một nam nhân mềm ngoặt ngã tựa vào vách tường (Nhân viên giao cơm).

Quần áo trên người hắn ngoại trừ đồ lót đều bị lột sạch sẽ, đầu ngón tay HYN chạm vào động mạch ở cổ hắn, vẫn còn đập.

Trên cổ có một lỗ kim nhỏ xíu, hẳn là bị đánh thuốc mê.

HYN không chậm trễ thêm, dọc theo cửa thoát hiểm chạy về trước, lúc chuẩn bị đẩy ra cánh cửa lên lầu 5 thì nhìn thấy một nam nhân cao lớn bước ra từ cánh cửa bên cạnh toilet, trên tai đeo thiết bị liên lạc.

Thường phục!

Người nọ nhìn thấy HYN trong lòng kinh hãi, bất chợt, trong mắt bỗng dưng tràn ra sự lãnh khốc.

.....

Cả hai xô xác đẩy vào bên trong, đụng ngã kệ tủ ở huyền quan, cơm hộp rơi đầy đất, Tôn Hướng Minh muốn nói gì đó, nữ nhân thuận tay cầm khăn lông rớt trên đất bịt miệng hắn lại.

Rốt cuộc nam với nữ sức lực chênh lệch, Tôn Hướng Minh hoàn hồn, bóp chặt cổ nàng đem người đá văng, sau đó phản công ấn nàng xuống đất, ghìm chặt yết hầu.

Ống tiêm trong tay áo rơi ra.

Lý Thi Bình sắc mặt dần tái xanh, nàng tốn công phí sức giãy dụa, cố bẻ ngón tay hắn ra, đầu dần nghiêng sang một bên, lúc nhìn thấy ống tiêm, trong mắt đột nhiên bắn ra cổ hận ý.

Chính sức mạnh đó thúc đẩy, nàng giang tay tóm lấy ống tiêm, trong nháy mắt khó tránh khỏi nhớ tới cảnh tượng đầu tiên lúc gặp mặt Đinh Tuyết.

Nàng nhận thức Đinh Tuyết còn sớm hơn Tôn Hướng Minh.

Khí đó nàng là lão sư, còn Đinh Tuyết là học sinh.

Hôm nọ, cũng là lúc nàng cùng lão công trực ở trường.

“Lý lão sư, sớm.”

“Sớm.”

“Sớm.”

.....

Học sinh hối hả vào lớp, thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa tung tăng nhảy nhót đi vào trường, lúc đó cảnh xuân rực rỡ, trong không khí lơ lửng cát hạt bụi nhỏ.

Nhìn thấy sắp muộn rồi, trên tay nàng cầm một bó hoa nhỏ, cánh hoa bay trong không trung.

Cô nhăn mày, nhìn thấy người nọ đứng trước quầy hàng của ông bán bánh rán: “Còn không nhanh lên, bị muộn giờ học có biết không?”

Đinh Tuyết quay đầu, không tình nguyện sờ bụng, vẫn là bỏ tiền vào hộp sắt của ông bán bánh rán: “Gia gia, giữ dùm con, mai con tới lấy bánh nha.”

Ông chú cười ha hả: “Được rồi cô nhóc, mau vào lớp đi, coi chừng muộn.”

Nàng đeo túi cặp sách trên lưng chạy vào trường, lúc lướt ngang qua người Lý Thi Binh chợt dừng lại, đem đoá hoa vừa hái đưa tới trước mặt cô.

Ánh mắt thiếu nữ sáng long lanh, giọng điệu lanh lảnh: “Lão sư, mắt người hơi đỏ, đừng không vui, em cam đoan ngày mai không đến muộn! Đoá hoa này tặng cô, cô cười lên nha.”

Một thiếu nữ ngây thơ tươi đẹp như vậy, ai lại không yêu thích.

Đinh Tuyết cứ như vậy xông vào nhân sinh cuộc đời cô, một lần chính là mấy mươi năm.

“Cô có biết điều khiến tôi hối hận nhất là gì không?” Lý Thi Bình đem số thuốc còn lại trong ống tiêm toàn bộ đẩy thẳng vào mạch máu của hắn.

Cô rất bình tĩnh nói ra, rồi lại không khống chế run rẩy, lúc ống tiêm rơi xuống, cũng là lúc cô bất lực bụm mặt khóc.

“Là tôi, là tôi khuyên cô ấy kết hôn, là tôi, là tôi.... đã hại nàng. Nếu lúc đó dũng cảm một chút, cô ấy sẽ không gặp phải tên cặn bã Tôn Hướng Minh, cũng sẽ không có kết cục như hôm nay.”

HYN đứng trong góc tối môi khẽ động, cuối cùng không hé một câu.

Tôn Hướng Minh lẳng lặng nằm trên sàn, miệng sùi bọt, tắt thở.

Hắn đã chết.

Đinh Tuyết đã chết.

Lý Thi Bình cũng chết lặng.

Cô trong bóng tối nuốt nước bọt, nuốt xuống viên thuốc đặt sẵn trong miệng, sau đó từ trong túi lấy ra điện thoại, mật mã là ngày sinh của Đinh Tuyết, cô muốn nhìn nàng thêm một chút, nhưng trước mắt dần trở nên mơ hồ, cô nghĩ là nước mắt, nhưng thứ bắn lên di động lại là máu.

Cô giơ tay lau sạch vết máu trên màn hình, lộ ra nụ cười ấm áp của nữ hài.

Đó là năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp Đinh Tuyết dạy học ở Trường trung học Giang Thành, ở hồ sen trong công viên, thanh phong êm dịu từng trận thổi qua, nàng đã thổ lộ cùng người mà mình yêu thầm mấy năm.

Cô còn nhớ rõ buổi tối hôm đó gió thổi tung bay mái tóc nàng, gương mặt ửng đỏ cùng đôi mắt thẹn thùng đó, rõ ràng đều đã trưởng thành rồi, nhưng lại khẩn trương vô thố như vậy.

Lý Thi Bình cúi đầu muốn hôn nàng, nàng cũng không cự tuyệt, trên thực tế, nàng đã khẩn trương đến mức nắm chặt góc áo.

Lý Thi Bình cười đến rạng rỡ, máu tiếp tục văng ướt màn hình, cô hoảng loạn chùi điện thoại lên trước ngực áo, lau rồi lại lau, cuối cùng dùng chính đôi môi đầy máu hôn lên đó, ôm chặt điện thoại vào trong ngực, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Lý Thi Bình!” Bóng HYN bước ra ôm bả vai cô, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Dưới lầu truyền đến tiếng còi hú xe cảnh sát, Tống Dư Hàng bước xuống xe, súng lên đạn: “Tổ một dẫn người bao vây dưới lầu, không để bất cứ ai chạy thoát, tổ hai theo tôi phá cửa bắt người, nếu chống trả lập tức nổ súng.”

Phảng phất có thể nghe thấy tiếng bước chân, HYN vẫn không nhanh không chậm đặt Lý Thi Bình nằm thẳng xuống đất, từ trong túi lấy ra bao tay, dùng khăn lông lau vệt máu dính trên người mình, bao gồm cả vân tay, vết máu cùng dấu chân, thậm chí là then cửa.

Nhanh chóng tẩy sạch hết mọi dấu vết, thậm chí còn lấy đi một lọn tóc của Lý Thi Bình sau đó cẩn thận thối lui đằng sau cánh cửa, bật mở điều hoà 16 độ, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Trong nháy mắt xoay người, Tống Dư Hàng đã lên đến cầu thang, trực tiếp rút súng: “Đứng lại, cảnh sát, đừng động đậy, bằng không tôi sẽ nổ súng.”

Khoảng cách mấy chục mét, HYN chạy đi, viên đoạn sượt qua cẳng chân, để lại hai dấu vết dưới sàn.

Tống Dư Hàng giống như con báo đốm đuổi theo, đồng thời không quên phân phó các huynh đệ: “Phát hiện mục tiêu, báo cho bảo vệ chặn lại tất cả các cửa ra vào.”

Hình cảnh lập tức từ các cửa thoát hiểm phóng ra, quyền cước công phu lập tức triển khai, HYN không chút nào tham chiến, khom lưng tránh thoát, nháy mắt phóng vọt tới ban công.

Tay vừa kịp chống đỡ trên lan can, trên eo đã truyền đến cổ đau nhức, lại trực tiếp bị người đạp xuống, HYN chật vật lăn ra tại chỗ, tránh được một cước của Tống Dư Hàng, lộn người đứng dậy, mỗi lần ra tay đều rất tinh chuẩn.

Từng cú đấm va chạm nhau, hai bên đều lui một bước, Tống Dư Hàng tay hạ xuống lại phất lên, trong chớp nhoáng đã mấy chiêu, không phân biệt cao thấp, mỗi lần ra tay đều muốn gỡ bịt mặt của đối phương, nhưng lại bị người nọ chặn lại, hai người đánh đến kịch tính. Dư quang nhìn thấy ống nước đặt nổi sau bức tường, Tống Dư Hàng dụng lực dưới bàn chân, đôi tay như gọng kềm siết chặt bả vai hắn đẩy vào bức tường.

Phanh một tiếng, lớp vôi của bức tường cũng rớt ra.

Tiếng huỳnh huỳnh vang lên, người bình thường có thể đã bị tác động này đánh cho hôn mê, nhưng người nọ kinh nghiệm tác chiến so với Tống Dư Hàng cũng không thua kém, liều mạng dùng sức nắm lấy ống nước nhô lên, mượn lực giẫm lên nhảy về phía trước.

Kỹ năng dùng chân của HYN rất lão luyện, lần này cô bất cẩn không kịp phòng bị, thắt lưng đón một cú đá trời giáng, Tống Dư Hàng ngón tay thoát lực, bị đá bay ra ngoài đụng phải vách tường đối diện, phun ra một ngụm máu.

Mấy cảnh sát phía sau thấy hai người tách ra lập tức gài súng, HYN cũng không thích dây dưa, tay vịnh lan can ban công, từ giếng trời lầu 5 nhảy xuống.

Tống Dư Hàng phóng tới, hơn nửa người thò ra, nhưng chỉ kịp xé một góc áo.

Chỉ thấy người nọ giống như một con diều đứt dây rơi tự do giữa khoảng không, chuẩn xác, ầm một tiếng cây gậy màu đen chặt chẽ gài ở lan can lầu 2, giữa không trung trụ vững thân mình đu lên, nhảy vào hành lang, nghiêng ngã lảo đảo mất hút.

Tống Dư Hàng đấm một quyền thật mạnh vào lan can: “Khốn khiếp, đuổi theo!”

-----------------

-----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.