Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 15: Chương 15: Yếu đuối




Sau khi rời khỏi nhà Lý Thi Bình, Tống Dư Hàng vẫy tay bắt một chiếc taxi, nói xong địa điểm muốn đến rồi thì nhắm mắt dưỡng thần.

“Tiểu thư, đã đến Bar Randy.”

“Được, cảm ơn.” Cô trả tiền taxi, đẩy cửa bước xuống xe, ngẩng đầu thoáng nhìn tấm bảng hiệu phóng đại trước tầm mắt, đứng bên vệ đường đã có thể nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

Có vài thanh niên tóc sặc sỡ đủ màu sắc đứng trước cửa hút thuốc, vừa nhìn thấy cô liền lập tức chạy tới chào mời: “Tiểu thư, muốn uống rượu sao? Hôm nay chỗ chúng tôi đặc biệt giảm giá 20%.”

Tống Dư Hàng từ trong túi xuất trình thẻ cảnh sát: “Cảnh sát, tôi đến tìm một người tên gọi Tiểu Chu.”

Vài người trong số họ có chút mất hứng, làm cái nghề này rất ngại cảnh sát ghé thăm, thật xúi quẩy.

Một thanh niên trẻ tuổi nhuộm tóc xanh ngao ngán đẩy cửa ra: “Tiểu Chu, có người tìm.”

Nam sinh đang đứng trong quầy Bar lau ly, vừa ngẩn đầu bắt gặp ánh mắt Tống Dư Hàng lại lập tức vùi đầu tiếp tục công việc.

Tống Dư Hàng biết hắn nhất định là người mình muốn tìm, cho nên đi tới gõ gõ quầy bar: “Cảnh sát, tìm cậu có chút chuyện.”

Tiểu Chu vẫn còn đi học cho nên không nhuộm tóc màu mè, làm việc ở Bar nhưng ăn mặc giản dị, là một nam sinh sạch sẽ tràn đầy sức sống.

Nhìn thấy thẻ cảnh sát, hắn trái lại không có chút thái độ gì: “Là chuyện của Đinh lão sư phải không?”

Không đợi Tống Dư Hàng mở miệng, cậu ta nói thêm: “Tôi không biết gì hết, tôi nghĩ cô tìm sai người rồi, đêm đó khi Đinh lão sư đưa tôi về ký túc xá, tôi vẫn luôn ở đấy nghỉ ngơi, bạn cùng phòng và bảo vệ ký túc xá đều có thể làm chứng.”

--- Tiểu tử này còn biết cái gì là chứng cứ không có mặt ở hiện trường.

Tống Dư Hàng không tỏ vẻ gì: “Trước mắt chúng tôi không khẳng định cậu giết cô ấy, hà tất kích động như vậy, hôm nay tôi đến đây chỉ muốn thu thập thêm thông tin, về mối quan hệ thường ngày giữa cậu và Đinh Tuyết, hoặc là có biết lúc còn sống cô ấy thường xuyên gần gũi với ai không....”

Cô vừa nói xong, một vị khách bắt đầu hối thúc: “Rượu của tôi đâu? Sao còn chưa có!”

Tiểu Chu bưng khay bước ra ngoài: “Xin nhường đường, tôi còn phải làm việc.”

Tống Dư Hàng giang tay chặn đường hắn, ý bảo chờ một lát: “Chẳng lẽ cậu không muốn biết là ai sát hại nàng?”

Nam sinh hơi sửng bước, thoáng chốc nhếch môi cười: “Tống cảnh sát, tôi năm nay còn chưa đủ 18, theo tôi được biết, đơn độc dò hỏi trẻ vị thành niên vẫn chưa hợp pháp hoá.”

--- Còn rất thông minh.

Tống Dư Hàng ngẩn người, hắn đã bưng khay thức uống xen lẫn vào đám đông.

“Ngại quá, khiến Ngài đợi lâu, Long Island Ice Tea, mời Ngài thưởng thức.”

Vừa lúc một tiếp viên nam lướt qua người cậu ta, Tiểu chu đưa khay cho hắn, tháo áo khoác giống như tạp dề, thấp giọng nói: “Có cảnh sát, cậu quan sát cửa ra vào dùm tôi, tôi đi ra cửa sau.”

Đúng là nam thanh niên tóc xanh vừa rồi, hắn gật đầu, hai người hoán đổi vị trí, Tiểu Chu biến mất giữa đám đông lắc lư náo nhiệt.

Bar thay đổi một điệu nhạc sôi động hơn, ánh đèn chớp nháy luân phiên đủ loại màu sắc, giống như kính vạn hoa khiến mắt thường khó mà nhìn rõ, hơn nữa người qua kẻ lại chen chúc chật kín, Tống Dư Hàng đuổi theo nhưng rồi bị bỏ xa mới phát hiện đã mất dấu mục tiêu.

Cô mỉm cười cảm thấy có chút thú vị, thẳng đến khi có người vỗ nhẹ lên vai mình.

Tống Dư Hàng theo quán tính chuẩn bị thủ thế vật ngã đối phương, vừa bắt được mu bàn tay của người nọ, cảm giác mềm mềm cứ như không xương cộng thêm mùi nước hoa thanh ngọt phảng phất nơi đầu mũi.

Lâm Yêm dán sát vào tai cô, cũng không biết nói gì, hơi thở nóng ấm vô tình vây quanh cổ, cô cảm giác có chút ngưa ngứa.

Tống Dư Hàng buông tay ra, lui về sau một bước đứng thẳng người: “Cô vừa nói gì vậy?”

Lâm Yên trên tay cầm một ly Mojito, đôi mắt biết cười, nhẹ nhàng liếc nhìn cô: “Tôi nói, vậy ra Tống đại cảnh sát cũng có lúc tính sai nước cờ a.”

Tống Dư Hàng mím môi, nghe thật rõ ràng: “Cô tới đây làm gì?”

“Tra án chứ làm gì, mấy người trẻ tuổi bây giờ không hứng thú dáng vẻ cổ hủ như cô đâu, xem lão nương ra tay mở mang tầm mắt.”

Lâm Yêm nhét ly rượu vào trong tay cô, xoã tóc hờ hững đầy mê hoặc, hơi kéo xuống chiếc váy áo trễ vai, lộ ra đường cong hút mắt.

Không đợi nàng chủ động rung chuông, lập tức mấy nhân viên phục vụ đã tranh nhau chạy tới mời chào.

Tóc xanh: “Tiểu thư, muốn dùng gì không?”

“.....”

Tống Dư Hàng không chút biểu cảm xoay mặt đi.

“Rượu nổi tiếng nhất ở đây, hơn nữa, còn muốn mấy thanh niên trẻ tuổi các cậu đến chơi đùa cùng tôi a.” Nàng giả vờ như uống say, bước chân lảo đảo, câu cổ thanh niên tóc xanh, được hắn dìu đỡ ngồi xuống ghế lô.

“Hai chai Louis XIII.” Tóc xanh phân phó tiếp viên, lại nghiêng đầu nhìn nàng, thiếu chút nữa bị da thịt nàng chọc đến hoa mắt.

Lâm Yêm từ trên ghế ngồi dậy, vòng tay ôm cổ hắn, không chút kiêng kỵ sử dụng mê hồn trận, đầu lưỡi uốn éo không xương: “Tôi nghe nói.... Nghe nói ở đây có cậu trai trẻ tên Tiểu Chu, đặc biệt soái....Tỷ đây có rất nhiều tiền.... bảo cậu ta ra đây bồi tôi uống rượu.... số tiền này liền thuộc về cậu.”

Nàng vừa nói vừa mở túi LV lấy ra một sấp tiền mặt nhét vào trong ngực hắn.

Tóc xanh nước dãi thiếu điều chảy ròng, nhưng nghĩ ngợi một lúc, thần sắc chợt có chút do dự: “Tỷ tỷ.... cậu ta hôm nay không đến làm, hay là.... tôi bảo người khác đến bồi Ngài, vừa biết săn sóc lại hiểu chuyện.”

Lâm Yêm tâm tư bách chuyển liên hồi, trên mặt câu ra nụ cười quyến rũ, kéo hắn lại gần: “Vậy thôi đi, tôi không cần ai khác, cậu cũng không tệ, chỉ cần khiến tỷ tỷ đây vui vẻ, tiền này đều là của cậu ~~”

Tống Dư Hàng chỉ cách nàng một lối nhỏ, nhìn nàng cùng đám thanh niên trẻ tuổi cụng rồi lại cạn, trên ghế chật kín hồng nam lục nữ, Lâm Yêm liên tục cười thích thú, hoa chi loạn chiến, cúi cùng không thắng được nồng rượu, vùi đầu vào ngực tên tóc xanh.

Giọng nói nàng khinh nhu, dáng vẻ nhu nhược không xương, sóng mắt khép hờ, tựa hồ có chút không vui: “Tiếc thật, tiểu đệ đệ kia không ở đây, tỷ tỷ còn muốn bao nuôi hắn nữa là, tôi thật thích mấy cún con mới lớn.”

Bị nàng quấn quýt ôm ôm, tóc xanh xương cốt như đờ ra, nơi nào còn để tâm đến việc khác: “Bao dưỡng? Tên tiểu tử kia gần đây không thiếu tiền a.”

Lâm Yêm nằm ngồi trên đùi hắn, từ từ chuốc rượu: “Hửm? Vậy à? Nếu không thiếu tiền sao lại đến đây làm công?”

Tóc xanh uống một ngụm lớn, há mồm nói: “Không biết dạo rày hắn đeo được đại gia nào, ngày hôm qua còn thấy hắn đeo trên tay đồng hồ hiệu Omega.”

Omega nhãn hiệu đồng hồ này tuy rằng chỉ nằm ở mức giá trung lưu, nhưng đối với học sinh mà nói cũng coi như xa xỉ.

Lâm Yêm hơi nhướng mày: “Ah? Mặc kệ nam nữ, dám đoạt người của tỷ tỷ mà không xem tỷ là ai mà....”

Tống Dư Hàng nghe đến nhập tâm, bưng lên ly rượu nhấp một ngụm, chợt cảm thấy có gì đó không đúng, ly này không phải Lâm Yêm vừa rồi mới dùng qua sao?”

Cô có chút nhíu mày, lập tức nhổ ra.

Mùi rượu còn vương lại thoang thoảng trong khoang miệng không tiêu tán.

Đám người phóng khoáng uống tới nửa đêm, đến khi Bar chuẩn bị đóng cửa, Lâm Yêm cũng đã tra được tin tức mình muốn, nàng đưa mắt thoáng liếc nhìn xung quanh, cái người kia vẫn còn nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, ly rượu trước mặt cô một ngụm cũng chưa vơi.

Lâm đại tiểu thư xiêu vẹo đứng dậy, bỏ lại sấp tiền trên bàn: “Được rồi, uống bấy nhiêu thôi, chơi cũng đủ rồi, đi đi.”

Nàng vừa dứt lời xoay người muốn đi, tóc xanh nhanh chóng đứng dậy đỡ nàng, hắn hướng vài người bên cạnh liếc mắt ra hiệu, bọn họ lập tức theo sau bước ra ngoài cửa.

Tống Dư Hàng mặc vào áo khoác hoodie, trùm mũ kín đầu, cũng rời khỏi đó.

“Ah, Tiểu thư, Tiểu thư chậm một chút, xe ở bên này.” Lâm Yêm bước chân không theo quy luật, ánh mắt mê mang, thỉnh thoảng khom người có chút khó chịu, gương mặt trắng bệch.

Khoảnh khắc khiến Tống Dư Hàng cũng phân không rõ được nàng là say thật hay giả say, chỉ biết dõi theo bọn họ.

Mắt thấy đám người mở ra cánh cửa xe nhưng không phải xe mình, Lâm Yêm trong lòng nhất thời cười lạnh.

--- Mịa nó! Muốn hốt xác à?

Tên tóc xanh bảo người mở cửa, chuẩn bị đỡ nàng vào bên trong, Lâm Yêm trông như đứng không vững ôm eo hắn, kỳ thật nhân cơ hội giơ lên tay phải mò tìm đốt xương sống thứ ba, vị trí này một khi chịu lực va đập mạnh, không chết thì cũng tàn phế.

Không chờ nàng kịp ra tay, khắp người trở nên nhẹ bẫng, tên tóc xanh đã bị người kéo ra, Lâm Yêm có chút tiếc nuối, vừa mới dồn lực vào tay lại phải buông lỏng, lợi dụng tình thế ôm eo người đang đứng trước mặt mình, tựa đầu vào vai cô.

“Thân ái, chị đến rồi, em thật khó chịu, mau đưa em về đi, có được không ~” Nàng cố tình dẻo miệng đến mức buồn nôn, đến bản thân còn nổi da gà.

Hai người đồng loạt giật cả mình.

Tống Dư Hàng không chút cảm xúc cúi đầu nhìn nàng.

Khoảnh khắc lúc ánh mắt hai người đối diện, trong lòng mỗi người đều nảy sinh ý nghĩ riêng.

Lâm Yêm chớp đôi mắt vô tội, vòng tay ôm chặt hơn, vô tình siết thật chặt quần áo Tống Dư Hàng, vùi đầu vào trong ngực cô.

Tống Dư Hàng đè nén xúc động muốn tóm cái người này đẩy ra, ôm vai nàng bước ra ngoài.

Đám người nhìn cô phá hoại chuyện tốt của họ, vẻ mặt trở nên khó coi, trong đó một kẻ ỷ vào men rượu chạy tới muốn đoạt người, Tống Dư Hàng xoay nàng từ vòng tay trái chuyển sang tay phải ôm thật chặt, trở tay bẻ khoá tay hắn, tấn công điểm yếu mệnh giữa hai chân, người nọ lui về phía sau ôm hạ bộ đau đến run người.

“Mẹ nó, trả người đây!”

Mấy thanh niên khác ba chân bốn cẳng xông vào, Tống Dư Hàng đẩy Lâm Yêm ra phía sau, không màn quay đầu hạ giọng: “Báo cảnh sát.”

“Sao giờ a, quên mang điện thoại theo rồi, Tống đội không phải một trong những hình cảnh nổi tiếng nhất Giang Thành sao? Còn báo cảnh sát làm gì.”

Dáng vẻ say khước vừa rồi trên mặt nàng hoá hư không, Lâm Yêm đứng thẳng người, nàng thiệt hận lúc này không có một khay hạt dưa để vừa nhâm nhi vừa xem truyền hình thực tế.

Nhìn thấy tên côn đồ kia ra quyền, Tống Dư Hàng nghiêng người tránh thoát, với kinh nghiệm thực chiến phong phú, cô rất nhanh dọn dẹp đám người đang cản đường trước mắt mình, thân thủ gọn gàng lưu loát.

Dư quang ánh mắt phát hiện có người ở phía sau đánh lén, cô nghiêng đầu bắt được cánh tay người nọ, dùng chiêu thức đô vật mà quăng ngã hắn xuống đường.

Có người cầm gậy bóng chày xông tới, Tống Dư Hàng một địch nhiều cũng không chút sợ hãi, vừa nhanh nhạy khéo léo lại không mất đi sự linh hoạt, chỉ kịp thấy cô dùng đầu gối hất văng tên tóc xanh bay ra ngoài, lại không để hắn có cơ hội chạy thoát, cô lập tức kéo cổ tay hắn bẻ ngoắc lại phía sau.

Tóc xanh đau đớn ngao ngao mấy tiếng, cậy mạnh muốn dùng thiết đầu công, Tống Dư Hàng trực tiếp cho hắn một đấm, đánh đến máu mũi văng tung toé. Xong xuôi mọi chuyện, cô đẩy hắn sang một bên, sức lực không thua gì mấy nam nhân cường tráng, trực tiếp ném hắn vào cửa xe, phát ra tiếng va đập thật lớn, thẳng đến khi tên tóc xanh đầu choáng mắt hoa. Tống Dư Hàng mới trở tay tước đoạt gậy bóng chày của hắn vứt đi, từ trong túi lấy ra còng tay khoá chặt hắn vào cửa xe.

Nhìn cây gậy bóng chày lăn đến dưới chân mình, Lâm Yêm cười không nổi nửa, tính toán muốn rời đi.

Xe cảnh sát còn chưa tới, đám tiểu lưu manh đã nằm rạp dưới đất khóc cha gọi mẹ.

Tống Dư Hàng xoay người lại nhìn nàng, ánh mắt có chút âm trầm: “Pháp y Lâm vừa rồi diễn xuất khá lắm, muốn đi đâu vậy?”

Lâm Yêm vừa định nói chuyện, dạ dày lập tức như sóng cuộn biển gầm, nhịn không được tay chống đỡ cây cột điện nôn khan một trận.

Nàng vốn định dùng mấy tiểu lưu manh thăm dò thân thủ của Tống Dư Hàng, Tống Dư Hàng cũng cố tình giết gà doạ khỉ, bằng không đối với đám dân chơi bụi đời này, cô khi nào ra tay hạ thủ mạnh như vậy?

Cô rõ ràng đang dùng hành động nói với nàng rằng: “Đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ.”

Tống Dư Hàng là một người thông minh, nàng vẫn còn nhớ những gì xảy ra ở phòng lưu trữ hồ sơ.

Sự nghi ngờ mà cô dành cho Lâm Yêm chưa từng vơi nhạt đi chút nào.

Lâm Yêm nghĩ nghĩ, lại nôn đến khó chịu hơn, khom lưng cố bám trụ cây cột điện, nàng lúc nãy xác thực uống rất nhiều, giờ mỗi lần nôn ra đều như muốn đòi mạng, nàng gần như đứng không vững được nữa, cổ trắng ngần bại lộ dưới ánh đèn đường, vừa tái nhợt lại gầy yếu.

Xe cảnh sát rốt cuộc đến, cô dời ánh mắt đặt trên người bóng dáng nữ nhân đứng dưới ánh đèn đường sang ánh sáng xanh đỏ phản chiếu trên người đám lưu manh, Tống Dư Hàng bảo người áp giải chúng lên xe, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi Phương Tân vài miếng khăn giấy.

“Đây.”

Nhìn trước mặt có người đưa khăn giấy đến cho mình, Lâm Yêm hơi ngẩng ra, khoé môi tàn lưu chút ít vệt bẩn, ngửa đầu lên, ánh mắt không hiểu sao nóng rực: “Không cần, tôi không say.”

Tống Dư Hàng cảm thấy tự mình chuốc xấu hổ, liền không nhiều lời, xoay người đi.

Một lúc lâu, nàng rốt cuộc đỡ hơn nhiều, tay vịnh vách tường bước ra đầu hẻm, lại không nghĩ tới đèn xe cảnh sát vẫn còn chớp nháy, Tống Dư Hàng vẫn đứng ở đó. . Đam Mỹ Hài

Cô thư thái đứng tựa người vào cửa xe, đôi tay cắm trong túi quần, mũ áo vẫn còn trùm kín đầu, chiếc áo màu xám đơn giản cùng quần đen dài, phong cách khoẻ khoắn lại ôn hoà.

Bộ dáng như trưởng bối đứng đợi nữ sinh tan học ra về, không phải là cái người vừa rồi ra tay đấu với đám nhóc lưu manh.

Lâm Yêm không hiểu sau trong đầu lại loé lên suy nghĩ này, nghĩ xong liền giật cả mình, đêm nay, lần thứ hai nàng bị suy nghĩ của chính mình doạ đến nổi gai ốc.

“Lạnh?” Nhìn thấy gương mặt nàng kông có chút huyết sắc, lại còn đánh rùng mình, Tống Dư Hàng nhìn bả vai cùng xương quai xanh của nàng loã lộ trong không khí, mười phần quan tâm đưa áo khoá mình qua cho nàng.

Lâm Yêm không có ý tiếp nhận: “Chị không tức giận?”

“Pháp y Lâm quỷ kế đa đoan, tôi nếu hở chuyện gì cũng sinh khí thì đã sớm chết vì tức lâu rồi.”

Một câu nói đã khiến nàng cắn chặt răng, nàng giơ tay giật mạnh đoạt chiếc áo khoác trên tay cô, quay đầu chui vào trong xe.”

“Chị vẫn là nên im miệng thì tốt hơn.”

Tống Dư Hàng cười cười cũng theo nàng vào trong; “Đoạn Thành, lái xe đi.”

Trên đường về, nàng rốt cuộc được nghỉ ngơi một chút, có lẽ bởi vì gần đây không có thời gian rảnh rỗi, hơn nữa dược rượu này khá mạnh, chỉ chốc lát đã ngủ mất rồi.

Trên người còn đắp áo khoác của Tống Dư Hàng, cô giống như chưa từng dùng nước hoa, cũng không trang điểm, nhưng quần áo lại toả ra một mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu.

Lâm Yêm nửa mê nửa tỉnh nghĩ ngợi, mùi hương giống như vào ngày đông đem chăn mền phơi trong cái nắng gắt buổi trưa vậy.

Nàng đã nhét mình trong cổ mùi hương này, hoàn toàn ngủ thiếp đi.

Con đường nhỏ chật hẹp, di chuyển thật khó khăn, đã vậy còn gặp ổ gà lồi lõm, lại thêm một trận xốc nảy, đầu của Lâm Yêm cũng theo nhịp rung của xe mà ngã tựa vào vai cô.

Cô đã định đỡ nàng ngồi thẳng lại, nhưng vô tình chạm phải hơi thở của nàng, nhiệt khí ấm nóng lã lướt qua đầu ngón tay.

Trong xe không bật đèn, nhưng nàng lại trắng đến kinh người, mắt nhắm nghiềng, hô hấp bình ổn, lại ngủ nữa rồi.

Hõm vai mỏng manh bại lộ dưới cái nhìn chăm chú của Tống Dư Hàng, cô xuất thân trong gia đình có truyền thống Quân đội, ba là cảnh sát, từ nhỏ không phải rèn luyện sức khoẻ theo hình thức thể thao thông thường mà theo cách huấn luyện của Quân đội, đến năm 7 - 8 tuổi cô đã vào trường huấn luyện chuyên môn của Tỉnh uỷ.

Ba mẹ không cho phép cô yếu đuối, cô cũng tâm cao khí ngạo một lòng muốn theo kịp anh trai mình, chậm rãi lớn lên, vóc dáng cũng dần cao hơn nhiều so với nữ nhân đồng trang lứa, khung xương rắn rỏi, trông khá gầy nhưng cứng cáp, các thớ cơ trên người đều là kết quả của nhiều năm tập luyện, khi cởi quần áo có thể sánh đồng cùng với mấy mỹ nữ huấn luyện viên trong phòng tập.

Cô cũng không biết cái gì gọi là 'Yếu đuối', hôm nay, lần đầu tiên cô nếm được hương vị ấy trên người Lâm Yêm.

Sau gáy nhợt nhạt, dường như cô chỉ cần dùng một chút sức lực thôi sẽ dễ dàng bẻ gãy cổ nàng.

Chẳng trách sao những thứ yếu đuối luôn khiến người ta nảy sinh dục vọng muốn huỷ diệt.

Đó là chân lý sau khi đấu tranh với hàng loạt tên tội phạm nguy hiểm mà cô lĩnh ngộ được.

Tống Dư Hàng cảm thấy cổ họng trở nên khô khốc kỳ lạ.

“Tống đội, đến rồi.” Đoạn Thành tắt máy xe, dừng trước cổng Cảnh Cục.

Lâm Yêm ngồi dậy, vẻ mặt ngáy ngủ, vô thức ngáp một cái, áo khoác từ trên người chảy xuống, nàng cúi đầu níu lại, Tống Dư Hàng đã bước xuống xe.

Áo khoác đắp trên người nàng cả buổi không khỏi tránh khỏi việc ám mùi rượu gay mũi, Lâm Yêm cũng bước xuống xe sau đó nhướng mày nhìn cô: “Cái này, tôi giặt sạch xong sẽ trả lại cho chị.”

Tống Dư Hàng gật đầu, không nói một lời nào đi vào trong, bước thật nhanh, Lâm Yêm còn chưa kịp định hình: “Aizzzz---- chị gấp cái gì vậy?”

Câu hỏi khiến đối phương hơi sửng người, Tống Dư Hàng cử động môi, cũng không quay lại nhìn nàng: “Thẩm vấn.”

Trông bề ngoài cô có vẻ bình tĩnh, nhưng sự thật chỉ có bản thân cô biết là vừa rồi trong đầu nảy sinh ý nghĩ ti tiện thế nào.

-----------------

-----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.