Tam Khí Công Tử

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa

Chương 1.2

Editor: Miklinh

Thẩm Uyển thấy hắn đến gần vội ngẩng đầu nói với hắn: “Ngươi thả nàng đi, ta ở lại.” Nàng thân mang võ nghệ, trước tiên lưu lại bình ổn Diệp Dung Chi, đợi Yên Chi đi xa, nghĩ cách đào tẩu là chuyện dễ dàng.

Nàng(YC) vội vàng kéo Thẩm Uyển, cố hết sức nói: “Không được...” Đoạn đường bôn ba vừa rồi đã sớm khiến nàng kiệt lực, lại lo lắng Thẩm Uyển, nàng ấy không hiểu hắn là loại người gì, tâm tư của hắn dành cho nàng ấy rõ ràng như vậy, nàng ở lại hắn còn có thể nhượng bộ vì nàng là phu tử, trừ việc kê đơn, hắn chưa từng bạc đãi nàng. Nhưng Thẩm Uyển thì khác, giờ nàng chỉ lo lắng nàng ấy chạy không xong.

Hắn ánh mắt lướt qua Thẩm Uyển rồi dừng lại trên người nàng, chậm rãi nói rõ từng chữ: “Phu tử, đêm đã khuya, nên trở về phủ.” Thanh âm như châu như ngọc xen lẫn tiếng mưa rơi xuống đất xuyên vào tai nàng.

Thẩm Uyển thấy hắn như thế, vốn dĩ cảm thấy hắn tâm hoài bất quỹ, hắn rõ ràng là có tư tâm bất luân với Yên Chi. Nàng hoảng sợ nói: “Diệp Dung Chi, nàng là phu tử của ngươi, là trường bối của ngươi, ngươi cất giấu tâm tư xấu xa như vậy, là muốn khiến nàng cùng ngươi bị người đời nhạo báng sao?!”

Yên Chi vắt hết óc tìm cách làm thế nào để Thẩm Uyển bình yên rời khỏi, lại đột nhiên nghe Thẩm Uyển một lanh mồm lanh miệng, liền ngăn trở không kịp; tức giận đến nỗi suýt phun một búng máu, lại thấy Diệp Dung Chi nhìn Thẩm Uyển với vẻ mặt bí hiểm.

Nàng vội vàng kéo Thẩm Uyển, đem nàng kéo vào phía sau, “Ngươi đừng làm khó nàng.” Thấy hắn chưa nói tiếp, lại khẩn thiết nói: “A Dung, ta chưa cầu ngươi điều gì, chỉ cầu ngươi lúc này, coi như vì ta từng dạy ngươi, để nàng đi, được không?”

“Yên Chi!” Thẩm Uyển vội la lên, nàng nghĩ hắn không phải hạ dược lên thân thể nàng ấy, mà là hạ dược vào mắt mới phải. Mắt đúng là mù rồi mới không nhận ra tâm tư đệ tử của mình!

Mưa to tầm tã, từng giọt to như trân châu thi nhau rơi xuống, Yên Chi đã lạnh đến phát run, răng nanh run lên, từ lúc rời xa bãi tha ma, nàng mỗi ngày một yếu, đến chút mưa này cũng không chịu được.

Diệp Dung Chi một tay cầm ô, tay kia vươn về phía Yên Chi, đốt ngón tay thon dài trắng nõn, mưa rơi xuống tay hắn, theo đầu ngón tay nhỏ xuống từng giọt từng giọt.

Yên Chi thấy hắn như vậy, liền biết được chấp thuận, vội vàng nắm tay hắn, dùng sức nhưng lại không thể đứng lên.

Diệp Dung Chi ném chiếc ô trúc, hai tay kéo nàng vào lòng, bế ngang nàng.

Thẩm Uyển vội vàng đứng lên, muốn ngăn cản Diệp Dung Chi, lại bị người quỷ mị bên cạnh cản lại. Nàng đi phía trái, hắn đi phía trái; nàng hướng phải, hắn liền hướng theo, giống như tường đồng vách sắt chặn ở phía trước, khiến nàng một bước cũng không gần được Diệp Dung Chi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mang người đi. Thẩm Uyển tức giận: “Ngươi làm vậy sẽ bị trời phạt!”

Diệp Dung Chi một bước chưa ngừng, sắc mặt bình tĩnh nói: “Treo lên.”

Thẩm Uyển sửng sốt, một lát sau đã bị kia người kia bắt lại, lôi về phía cây đại thụ. Thẩm Uyển giật mình, nhưng không giãy được, tức giận đến mức chửi ầm lên.

Yên Chi nghe vậy vội vàng giãy dụa, lại bị hắn ôm chặt trong ngực, không thể động đậy. Trong cơn mưa đêm, một chiếc xe ngựa xa xa chạy đến, xe chạy đến chỗ hai người, mã phu mặc áo mưa bằng rơm nhảy xuống, cung kính vén rèm.

Diệp Dung Chi ôm nàng lên xe ngựa, rèm buông xuống ngăn hết âm thanh mưa gió bên ngoài, bên trong tối đen, không thể thấy gì; ngược lại giác quan khác càng thêm rõ ràng, thậm chí nàng có thể nghe thấy tiếng Diệp Dung Chi hít thở bên tai nàng.

Mưa không tạt vào xe ngựa nhưng cảm giác ướt đẫm người của Yên Chi vẫn còn đó. Nàng khó chịu, thoáng rùng mình.

Diệp Dung Chi đột nhiên cúi người, hỏi: “Phu tử, lạnh không?“. Có lẽ trong xe ngựa quá tối khiến hắn không nắm chắc khoảng cách nên dịch lại quá gần, hơi thở lành lạnh của nam tử phả vào mặt nàng, hình như nàng còn đụng phải lông mi hắn.

Nàng vội vã nghiêng mình: “Ngươi vừa mới đồng ý, sẽ không làm khó nàng“. Yên Chi càng lúc càng cảm thấy hắn khó hiểu, hắn rõ ràng mến Thẩm Uyển, vì sao bây giờ lại làm như vậy?

Diệp Dung Chi nghe vậy ngồi thẳng người, không để ý nói: “Đây đã là làm khó rồi?” lại duỗi tay, mở một cái rương trong xe ngựa, lấy ra một bộ xiêm y, nói tiếp: “Phu tử thay y phục trước đi, đừng để bị cảm“.

Yên Chi toàn thân bị y phục ẩm ướt dính vào người, thật sự rất lạnh; nhưng dù khó chịu thế nào nàng cũng không thể thay y phục trước mặt đệ tử được. Nàng cố gắng thuyết phục: “Ngươi thả nàng đi, nàng từ trước đều nói chuyện như vậy.”

“Phu tử, nếu nói như nàng, hai người chúng ta đang làm trái luân thường.” Diệp Dung Chi hơi thâm ý nói.

Dầm mưa một đêm, nàng đã rất suy yếu, lại còn phải cùng hắn giải thích, thật khó chịu. Xe ngựa lại luôn xóc nảy, Yên Chi choáng váng nói: “Nàng chỉ hiếu lầm”, nói xong, vì quá yếu mà ngã người ra sau.

Diệp Dung Chi lấy thân đỡ nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực; cúi đầu ghé vào bên tai nàng, môi hơi đụng vào tai nàng, rồi nhẹ nhàng lướt theo vành tai nhỏ xinh của nàng, khàn khàn hỏi: “Phu tử, nếu như nàng không hề hiểu lầm?”

Yên Chi giận phát run, nghiệp chướng này thế mà dám làm nhục mình như vậy. Nàng muốn nâng tay chặn, lại bị bàn tay thon dài ấm nóng của hắn bắt lấy, nhẹ nhàng đem nó vòng ra phía sau.

Yên Chi khí huyết dâng trào rồi lâm vào mơ hồ, nàng nhớ lại, trước đây sao nàng lại đụng phải nghiệp chướng này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.