Thần Đạo Đế Tôn

Chương 10: Chương 10: Bất khả tư nghị




Trong sát na, linh khí trong thân thể hắn điên cuồng khởi động, tụ tập ở mặt ngoài thân thể.

Tầng tầng linh khí kia ngưng tụ, chỉ nháy mắt, khí thế lại còn kinh khủng hơn Lăng Côn.

Rống...

Trong khoảnh khắc, trước người Tần Trần linh khí lăn lộn, một cái bóng mờ ngưng tụ ra, dần dần ngưng thật.

Đó là một thân ảnh giao long, dài hơn mười thuớc, phẩm chất giống như thùng nước, trên đầu có hai sừng, nhưng còn chưa triệt để ngưng tụ thành hình.

Chỉ là giao long kia tản mát ra khí thế cực kỳ kinh khủng.

- Đây là... linh khí phóng ra ngoài!

- Không chỉ phóng ra ngoài, còn linh khí hóa hình!

- Làm sao có thể? Tần Trần chỉ là Thương Môn cảnh, làm sao có thể linh khí phóng ra ngoài, còn hóa hình?

- Linh khí phóng ra ngoài, là tiêu chí của ngũ môn Đỗ Môn cảnh, linh khí hóa hình, phải lục môn cảnh mới có thể hoàn thành, hắn là làm sao làm được...

Trong nháy mắt, trước cửa Tần phủ, tất cả mọi người triệt để ngây ngốc.

Lúc này Tần Thương Sinh bởi vì quá kích động, trực tiếp nắm lấy cánh tay của nhị đệ Tần Viễn Sơn.

- Đại ca, ngươi... ngươi làm ta đau!

Tần Viễn Sơn cười khổ nói:

- Trần nhi... thật... khó tin!

Một màn này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Ngũ môn cảnh, có thể linh khí phóng ra ngoài.

Lục môn cảnh, có thể linh khí hóa hình.

Nhưng Tần Trần ở tứ môn cảnh, lại làm đến bước này.

Nói ra ai tin?

Thế nhưng một màn này, hiện tại lại phát sinh ở trước mặt mọi người.

- Ta nói ngươi thật rất bình thường...

Tần Trần nói xong, giao long vờn quanh người gào thét, sau đó lao về phía Lăng Côn.

Chỉ là giao long kia không vọt tới trước người Lăng Côn, ngược lại vòng ra sau, há miệng cắn xé.

Tần Trần đã quan sát nửa ngày, Lăng Côn tu luyện ra Tử Môn, là ở sau cổ.

Mới vừa rồi nhường nhịn, là vì Tần Trần muốn cam đoan nhất kích tất sát.

Nếu không lưu lại một chút cơ hội, Lăng Thế Thành xuất thủ, hắn sẽ không thể nào chém giết được Lăng Côn.

Răng rắc…

Trong nháy mắt, Lăng Côn còn chưa kịp công kích, đầu đã bị cắn xuống, tiên huyết như mưa, phun thăng lên trời.

- Côn nhi!

Lăng Thế Thành vốn chỉ phòng bị Tần Thương Sinh xuất thủ cứu viện Tần Trần, nhưng làm sao nghĩ đến, chiến cuộc trong chớp mắt thay đổi, Lăng Côn lại bị Tần Trần miểu sát.

Hắn vì bất ngờ, lại không có cơ hội cứu viện Lăng Côn!

- Ha ha... tốt!

Tần Thương Sinh sải bước đi ra, cười ha ha nói:

- Không hổ là nhi tử của Tần Thương Sinh ta, Lăng Thế Thành, Sở Sơn Hà, Trầm Thừa Phong, hôm nay đổ chiến, ba trận con ta đều thắng, hiện tại các ngươi còn vây quanh ở ngoài phủ đệ của Tần gia ta, là muốn làm cái gì?

- Nếu muốn đấu với ta một trận, Tần Thương Sinh ta liều cái mạng này cũng phụng bồi!

Tần Thương Sinh vừa nói ra, Lăng Thế Thành cố gắng áp chế tức giận trong lòng mình xuống.

- Chúng ta đi!

Cuối cùng Lăng Thế Thành chỉ nói một câu, phất tay áo xoay người, phẫn nộ ly khai.

- Lăng Thế Thành!

Lúc này Tần Trần lại chậm nói:

- Ân tái tạo của ngươi, lòng ta cực kỳ cảm kích, nhất định báo đáp gấp mười, yên tâm, chẳng mấy chốc sẽ báo đáp ngươi!

- Ngươi...

- Đừng quên mang thi thể Lăng Côn về...

Tần Trần nói xong, cũng quay người trở lại Tần phủ.

Lăng Thế Thành siết hai tay kêu răng rắc, phảng phất như không kiềm nén được tức giận, nhưng cuối cùng hắn vẫn ly khai.

Sở Sơn Hà và Trầm Thừa Phong càng cực kỳ tức giận.

Hôm nay không chỉ không lấy lại thể diện, còn hao binh tổn tướng, ba đại gia tộc ủ rủ quay về.

Sự tình này truyền bá ra, bọn họ sẽ thành trò cười cho toàn bộ Lăng Vân Thành,!

Chứng kiến ba đại gia tộc lui bước, sau lưng người Tần gia còn chảy đầy mồ hôi.

Hôm nay sơ sẩy một chút, có khả năng Tần gia sẽ không còn tồn tại!

Thế nhưng ba trận chiến này lại khiến người chấn động, khó mà tin nổi.

Tần Thương Sinh và Tần Viễn Sơn đứng ở ngoài cửa, liếc mắt nhìn nhau, cái gì cũng không nói ra được.

Sắc mặt của đại trưởng lão, nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão cực kỳ khó coi, ai cũng không nghĩ tới, Tần Trần bị đoạt tinh môn, lại còn lợi hại hơn trước!

Mà giờ khắc này, Tần Trần như không có việc gì đi vào đại môn, về tiểu viện của mình.

- Trần ca, Trần ca, ngươi thật là ca ca của ta, quá trâu bò, quá trâu bò rồi!

Tần Hâm Hâm một đường đi theo, nhịn không được nắm chặt song quyền, kích động đến khuôn mặt đỏ lên.

- Một quyền giải quyết Trầm Lâm Phong, mộc kiếm giết chết Sở Ngọc Thanh, còn linh khí hóa hình giết Lăng Côn, đây chính là võ giả thất môn cảnh, ngươi lại giết được, ông trời của ta! Ngươi làm sao làm được!

Lúc này Tần Hâm Hâm đã không thể kiềm chế nổi.

Tần Trần làm, đã phá vỡ thường thức của hắn.

Tần Tâm Duyệt nhìn Tần Trần, gật đầu nói:

- Cám ơn Trần đệ!

- Cảm tạ ta làm cái gì?

Tần Trần vẫn rất nhàn nhã, nhìn Tần Tâm Duyệt nói:

- Tỷ là tỷ tỷ của ta, khi còn bé, ta và Hâm Hâm thường bị nhị thúc giáo huấn, tỷ đều năn nỉ để nhị thúc hết giận, hiện tại lớn rồi, tự nhiên đến lượt ta bảo vệ tỷ!

- Đúng vậy, tỷ tỷ!

Tần Hâm Hâm giữ chặt tay Tần Trần, cười ha ha:

- Hiện tại ai còn dám nói Trần ca là phế vật bị tước đoạt tinh môn?

- Trầm Uyên kia, nếu không phải Trần ca xuất thủ nhanh, ta sẽ tát chết hắn!

- Bớt nói mạnh miệng đi!

Ba người chạy về tiểu viện, một đường hoan thanh tiếu ngữ.

Chỉ là đi tới gần đình viện của Tần Trần, đột nhiên Tần Hâm Hâm ngừng lại.

- Làm sao thế?

- Trần ca!

Tần Hâm Hâm nhức đầu nói:

- Hôm nay ngươi thoát thai hoán cốt, đại hỷ sự như vậy, có nên nói cho nhị ca biết hay không? Để cho hắn cao hứng một chút!

- Nhị ca...

Tần Trần hấp thu ký ức của thân thể này, biết Tần Thương Sinh có ba nhi tử.

Đại nhi tử Tần Sơn, hiện nay ở Thiên Thần Học Viện tu luyện, có người nói đã tiến vào nội viện.

Lần này ba đại gia tộc không dám trực tiếp động thủ, khả năng rất lớn là lo lắng diệt Tần gia, Tần Sơn sẽ điên cuồng trả thù.

Mà con thứ hai chính là Tần Hải.

Trước kia Tần Hải cũng là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Tần gia, không có gì bất ngờ xảy ra, cũng sẽ tiến vào Thiên Thần Học Viện.

Ba đứa con trai của Tần Thương Sinh, đều là thiên chi kiêu tử trong Lăng Vân Thành.

Nhưng năm Tần Hải mười sáu tuổi, ra ngoài tôi luyện, ngoài ý muốn té gãy chân ở trong Lăng Vân Sơn Mạch.

Hơn nữa còn ngã ở trong Hàn Thiên Giản.

Hàn Thiên Giản trong Lăng Vân Sơn Mạch, xưa nay tràn ngập khí độc, Tần Hải có thể sống nhặt về một cái mạng, đã là sự tình rất khó tin.

Nhưng hai chân của hắn triệt để phế, không còn biện pháp đứng dậy, bởi vì kinh mạch tắt nghẽn, không thể hấp thu linh khí tuần hoàn, nên không thể tập võ.

Từ lần đó, Tần Hải sầu não uất ức, cả ngày ở trong tiểu viện của mình đọc sách ,viết chữ, vẽ tranh, không hỏi thị phi.

Sự tình này đã qua hai năm rồi.

Hai năm trôi qua, Tần Hải ở Tần gia cơ hồ thành người trong suốt, cũng chỉ có mấy người Tần Trần thường xuyên đến thăm hắn.

- Cũng được!

Tần Trần thản nhiên nói:

- Hâm Hâm, Tâm Duyệt tỷ, phỏng chừng lát nữa phụ thân và nhị thúc sẽ tìm ta nói chuyện, các ngươi tới chỗ bọn hắn trước, ta đơn độc tâm sự với nhị ca một chút!

- Được!

Tần Hâm Hâm và Tần Tâm Duyệt ly khai, lúc này Tần Trần mới thở dài một hơi.

Hôm nay hắn dung hợp ký ức bị phong ấn, biết chỗ bất phàm của mình, khó tránh khỏi sẽ không giống ngày xưa, lúc trước tình huống quá hỗn loạn, mọi người không có cẩn thận quan sát, nhưng nhị ca ở chỗ này tĩnh tâm an dưỡng, khó tránh khỏi sẽ phát hiện...

Tần Trần bật cười:

- Hà tất phải lo lắng, thế gian này vốn chỉ có một Tần Trần, Cửu Mệnh Thiên Tử là ta, Tần gia tam thiếu gia cũng là ta!

Tần Trần cười nhạt một tiếng, đẩy cửa đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.