Thần Y Đích Nữ

Chương 80: Chương 80: Ngươi gọi là Phượng Trầm Ngư hay là Thẩm Trầm Ngư?




Chương 79: Ngươi gọi là Phượng Trầm Ngư hay là Thẩm Trầm Ngư(*)?

(*) Vì vài giây ngu si nên bây giờ phải đổi loạn lên đây. Thật ra thì lúc mình đọc truyện tranh thì ban đầu thấy ghi “Thẩm” là “Trầm” nên mình cũng ghi theo. Giờ thì hay rồi, không lẽ lại để “Trầm Trầm Ngư”?

Lúc Phượng Trầm Ngư đến đó, đã nghe Triệu ma ma nói qua, tuy muốn đi thật chậm để cho mình tranh thủ thời gian tự hỏi, nhưng khi đến Thư Nhã viên, nàng vẫn không nghĩ cẩn thận được việc này rốt cuộc nên làm gì bây giờ.

Nàng không biết lão thái thái gọi nàng để làm gì? Chẳng lẽ muốn nàng bàn giao lại Kim Ngọc viện, bồi thường viện đó cho Phượng Vũ Hành sao? Đây là ý nghĩ mà Phượng Trầm Ngư có thể nghĩ đến nhất.

“Thỉnh an đại tiểu thư.” Trầm Ngư vừa tiến vào, An thị và Hàn thị chủ động đứng lên. Hàn thị không dám nhìn Phượng Trầm Ngư, trong thời điểm này, nàng cảm thấy vẫn nên vứt cái quan hệ có vẻ tốt với Trầm Ngư đi. Cho dù ngày sau, vị đại tiểu thư này sẽ phát triển cái gì, dù sao nàng cũng phải vứt những thứ hỗn độn đi.

“Hai vị di nương không cần đa lễ.” Trầm Ngư vẫn cái tính hiền lành như cũ, khiêm tốn đỡ An thị và Hàn thị lên, thấy các nàng đều đã đứng lên, lúc này mới hạ bái với lão thái thái, “Trầm ngư bái kiến tổ mẫu.”

“Mau đứng lên.” Lão thái thái nhanh chóng để Triệu ma ma nâng Trầm Ngư dậy, “Ngồi xuống rồi nói chuyện.” Cho dù nàng bất mãn với Thẩm thị bao nhiêu, đứa cháu gái này, trong mắt của lão thái thái nàng cũng như Phượng Vũ Hành đều là tâm tư của nàng. Trước mắt Phượng Vũ Hành uy phong, Phượng Trầm Ngư không thể đắc tội, nhưng nàng là hy vọng ngày sau của Phượng gia, gia tộc Phượng thị có thể vùng lên hoàn toàn hay không, đều để lên Phượng Trầm Ngư.

“Không biết tổ mẫu gọi Trầm Ngư đến, là có chuyện gì?” Trầm Ngư ngồi ngay bên cạnh Phượng Vũ Hành, hỏi lão thái thái, “Vừa nãy có nghe Triệu ma ma nói qua, chỉ là Trầm Ngư không rõ, nay mẫu thân đang ở trong am Phổ Đổ cầu phúc cho Phượng gia, tổ mẫu gọi Trầm Ngư tới thì làm nên gì?”

Ý của nàng rất rõ, các ngươi đưa mẹ ta ra ngoài, hiện tại không thể để ta không có một xu chứ? Xa là một cô nương chưa xuất giá sao có thể có tiền?

Dĩ nhiên lão thái thái không nghĩ như vậy, nàng có thể đối xử tốt với Trầm Ngư, nhưng tuyệt đối không thể nuông chiều Thẩm thị, càng không thể buông tha Thẩm gia. Trên đường từ chùa Phổ Độ trở về, Phượng Cẩn Nguyên và nàng bàn ít chuyện về Thẩm gia, lúc đó nàng mới biết hóa ra buổi tối ngày đó có chuyện, chẳng qua đã bị cao thủ bên người Phượng Vũ Hành dọn dẹp, nhưng Thẩm gia sau lưng thuê sát thủ đã hoàn toàn bị lão thái thái ghi hận.

“Trầm Ngư nếu muốn biết chuyện này, vậy tổ mẫu sẽ không vòng vo nữa. Mẫu thân cháu vẫn chưa giao một đồng cho công trung, ở đây ta đã kiểm tra sổ sách ở công trung viết không rõ ràng. Nếu nàng đang ở trong am chưa về, Trầm Ngư, cháu báo với Thẩm gia một tiếng, Thẩm thị tham ô tiền để Thẩm gia trả. Tổng cộng là hai mươi vạn lượng bạc, trong vòng ba ngày đưa đến Phượng phủ, một văn tiền cũng không thể thiếu.””Cái gì?” Phượng Trầm Ngư vạn lần không nghĩ rằng lão thái thái lại muốn đòi tiền từ Thẩm gia, nhất thời cả kinh, “Những lời này của tổ mẫu là thật sao?”

Lão thái thái hơi không vui, nàng chỉ để Thẩm gia thay Thẩm thị đã tham ô nhổ tiền ra thôi, sao cháu gái này lại có phản ứng như vậy?

“Tất nhiên là thật.” Lão thái thái trầm mặt xuống, “Trầm Ngư cháu còn nhỏ, chưa lấy chồng, chưa quản lý chuyện trong nhà, dĩ nhiên sẽ không biết quy củ này. Thẩm thị tham ô để cho ai, trong lòng Thẩm gia đều biết, nay để bọn họ nhổ tiền ra cho Phượng gia, nhớ đến vài cậu của cháu mà nói chuyện.”

“Nhưng mẫu thân đã là người Phượng gia rồi! Nàng gả đến Phượng gia, chính là người của Phượng gia, cho dù nàng tham ô là chuyện sai, cũng không nên lấy từ Thẩm gia mà hoàn lại.”

“Lời nói của ta, cháu nghe không rõ sao?” Lúc này lão thái thái nổi giận thật sự, vỗ mạnh lên bàn, “Trầm Ngư, nghe không rõ thì ta sẽ nói thẳng cho cháu, mẹ cháu tham ô tiền, tất cả đều đem cho Thẩm gia! Thẩm gia dùng tiền này để mở rộng làm ăn, nịnh bợ quyền quý, lại còn...” Nàng muốn nói lại còn thuê sát thủ giết con gái của Phượng gia, nay ta phải đòi tiền về, thì sao? Thì làm sao?

Nhưng lão thái thái không nói, không có nghĩa là Phượng Vũ Hành không nói, chỉ thấy nàng quay qua nhìn Phượng Trầm Ngư, ẩn ý nói: “Lại còn kết giao với nhân sĩ giang hồ làm khó xử Phượng phủ. Đại tỷ tỷ, đừng kêu oan thay Thẩm gia, tỷ đem hết những lời này nói cho bọn hắn, ta nghĩ Thẩm gia nhất định sẽ hiểu rõ đạo lý đó.”

Phượng Vũ Hành và lão thái thái nói một hồi, thông minh như An thị, dĩ nhiên nghe hiểu được đạo lý trong đó. Hóa ra chuyện đêm đó đúng là do Thẩm thị làm! Đúng là lòng muông dạ thú.

“Lão thái thái.” An thị mở miệng, “Ta nghĩ Thẩm gia cũng sẽ trả lời hợp lý, vả lại, bọn họ buôn bán ở kinh thành, lại tiếp nhận nhiều việc mua bán với hoàng thất, nếu không có Phượng phủ chúng ta giúp đỡ, chỉ sợ nửa bước khó đi. Nay đại phu nhân ở trong am Phổ Độ...” Nàng đem chuyện hướng về Phượng Trầm Ngư, “Dù sao đại tiểu thư cũng phải tìm lời nói với Thẩm gia mới là đúng.”

Lời này rõ ràng là nhắc nhở Phượng Trầm Ngư, nghĩ lại mẹ ngươi đi, nghĩ lại phú quý của Thẩm gia đi.

Phượng Trầm Ngư bị nghẹn nói không ra lời.

Cho đến giờ, đại phú quý của Thẩm gia là ngọn núi để ba mẹ con các nàng dựa vào, Thẩm gia có tiền, thì Phượng phủ mới coi trọng những người nhỏ bé như các nàng. Hai mươi vạn? Đừng nói đến hai mươi vạn, mấy năm nay Thẩm gia đắp vào Phượng phủ đến hai trăm vạn, sao lại thấy Phượng gia đòi? Thẩm thị chỉ tham ô hai mươi vạn, chỉ là cân bằng sắc mặt cho Phượng gia thôi!

Phượng Trầm Ngư hung hăng nhìn Phượng Vũ Hành, nàng biết, tất cả mọi chuyện đều do muội muội này gây ra.

“Đại tỷ tỷ sao nhìn ta như vậy?” Phượng Vũ Hành nở nụ cười, “Lời nói của tổ mẫu đại tỷ tỷ vẫn không nghe ra chứ? Vậy sẽ là đại nghịch bất đạo đó. Đại Thuận triều rất nặng đạo hiếu, nếu hành vi lần này của đại tỷ tỷ mà bị truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đối với tiền đồ của đại tỷ tỷ. Đại tỷ tỷ vẫn nên vì mình mà nghĩ lại đi.”Nói một hồi, lại nhắc nhở Phượng Trầm Ngư.

Đúng vậy, nàng phải nghĩ vì bản thân. Không thể dựa vào mẫu thân, cang không thể dựa vào ca ca, nàng chỉ có thể dựa vào phụ thân. Mà mẹ của phụ thân là lão thái thái, nàng chỉ có thể làm lung lạc người quan trọng nhất, có thể giữ được tiền đồ và bản thân bình an.

Thôi vậy, nàng sẽ nhịn, chờ ngày sau một bước lên mây, lúc đó nhất định phải thanh toán món nợ này.

Trầm Ngư hung hăng liếc oan Phượng Vũ Hành một cái, sau đó hành lễ với lão thái thái: “Cháu gái đã hiểu, xin tổ mẫu yên tâm, cháu gái quay về sẽ báo với các cậu, để các cậu mau chóng đem bạc đến quý phủ.”

“Ừ.” Lão thái thái hài lòng gật đầu, “Cháu có thể nghĩ như thế, cũng không uổng phí một mảnh tâm của Phượng gia cho cháu.” Rốt cuộc tâm của lão thái thái cũng thả lỏng, nàng đúng là sợ Trầm Ngư không đáp ứng. Phải biết rằng, hai mươi vạn này không cần sung vào công trung, Phượng Vũ Hành nói, đều phân chia cho các nàng.

Lão thái thái tính toán, nàng một phần, Phượng Cẩn Nguyên một phần, Tưởng Dung và Phấn Đại các nàng một phần. Thì phải nói là, hai mươi vạn bạc này nếu chia đều thành bốn phần, mỗi phần năm vạn. Tưởng Dung và Phấn Đại dĩ nhiên sẽ ngại, nhưng Phượng Cẩn Nguyên là con trai nàng, với tính cách của Phượng Cẩn Nguyên, không cần nàng mở miệng, cũng chắc chắn sẽ đưa một phần cho nàng. Tính toán như vậy, chính nàng có thể có mười vạn lượng. Mười vạn lượng đó!

Lão thái thái càng nghĩ càng vui vẻ, ngay lúc này, lại nghe thấy Phượng Vũ Hành nói: “Vấn đề bạc đã giải quyết, vậy chúng ta nói chuyện Kỳ Bảo Trai bị đổi đồ cổ.”

Phượng Trầm Ngư cắn răng nói từng chữ: “Nhị muội muội, Thẩm gia không phải bảo khố vô hạn!”

“Ơ?” Phượng Vũ Hành buồn bực, “Đại tỷ tỷ gọi là Phượng Trầm Ngư hay là Thẩm Trầm Ngư vậy? Sao hiện tại chúng ta đang ở Phượng gia tìm thứ này thứ kia, tỷ lại luôn miệng nói đỡ cho Thẩm gia? Thẩm gia trộm đồ của Phượng gia, tỷ như là thù địch của Phượng gia thì cũng thôi, trái lại sao lại chỉ trích chúng ta?”

Hàn thị cũng nói theo một câu: “Đúng vậy, đại tiểu thư, chung quy ngài là người của Phượng gia.”

Phượng Vũ Hành lại nói: “Vừa rồi sau khi hồi phủ, phụ thân còn nói với ta, ta là con gái của Phượng gia, chỉ có Phượng gia là tốt, tương lai ta gả đến nhà chồng mới có thể diện. Chẳng lẽ đại tỷ tỷ không cho là như vậy?”

Hai người hợp xướng, làm Phượng Trầm Ngư á khẩu không trả lời được.

“Vậy rốt cuộc nhị muội muội muốn như thế nào?” Trầm Ngư tức giận đến gan cũng đau.

“Cũng không muốn thế nào cả.” Phượng Vũ Hành đùa nghịch móng tay, ẩn ý nói: “Chỉ là nhớ ra lúc quay về gặp lại Ngự vương điện hạ đã nói với hắn một tiếng, hình như trong kinh có người phú quý lui tới với người trong giang hồ rất chặt chẽ, cũng đã lấy tiền tài để thuê sát thủ ám sát người nhà của mệnh quan triều đình, xin điện hạ giúp đỡ điều tra.”

“Phượng Vũ Hành!” Rốt cuộc Trầm Ngư bỏ lớp cải trang xuống, chỉ thẳng vào Phượng Vũ Hành mắng: “Tiện nhân! Không có chứng cứ, ngươi dựa vào đâu mà nói Thẩm gia thuê người giết ngươi? Ngươi tính là cái thá gì?”

“Ô!” Phượng Vũ Hành vui vẻ, “Ta nói Thẩm gia thuê sát thủ khi nào? Lại nói sát thủ tới giết ta khi nào? Đại tỷ tỷ, tỷ không đánh đã khai. Còn nữa, ta là con gái của Phượng gia, tỷ nói ta là gì vậy?”

Hai tỷ muội này đối chọi gay gắt, từng câu làm lão thái thái tức giận không thể thở nổi. Tùy tay cầm chén trà vứt xuống đất, “choang” một tiếng, chén trà vỡ toang, lúc này tranh cãi ầm ĩ mới dừng lại.

“Trầm Ngư!” Lão thái thái thất vọng cực điểm đối với Phượng Trầm Ngư. Trong mắt nàng, đứa cháu gái lớn này luôn là người ôn nhu, có một tấm lòng từ bi như Bồ Tát. Sao trong phút chốc đó, nàng lại thấy bóng dáng Thẩm thị trên người Trầm Ngư? Chẳng lẽ có mẫu thân thế nào, con gái cũng như vậy? “Cháu làm ta quá thất vọng.”

Lão thái thái lắc đầu, không muốn nhìn Phượng Trầm Ngư nữa.

Phượng Trầm Ngư ủy khuất cực độ, chỉ vào Phượng Vũ Hành nói: “Vì sao tổ mẫu không nói nhị muội muội không đúng?”

Lão thái thái thấy nàng không biết hối cải còn chỉ lỗi người khác, không khỏi tức giận thêm vài phần: “Nhị muội muội của cháu mỗi lời đều là thật! Trầm Ngư, cháu bị Thẩm gia làm mờ mắt sau? Sao cháu không nhìn xem một nhà đó là dạng tốt xấu gì? A Hành nói đều đúng, bọn họ ỷ mình có tiền mà hoành hành. Hôm nay ta nói luôn ở trong này, Trầm Ngư cháu nói với người Thẩm gia, đừng tưởng rằng Phượng phủ không biết cái gì, bọn họ làm gì bên ngoài thì ta mặc kệ, nhưng nếu cầm đao nhọn tiến vào Phượng phủ ta, đừng trách ta trở mặt vô tình!”

Lời này của lão thái thái vừa nói ra, Phượng Trầm Ngư mới bắt đầu mất hồn.

Hóa ra lão thái thái biết, vậy có nghĩa là phụ thân của nàng cũng biết. Rốt cuộc các nàng biết bao nhiêu? Cũng biết nàng làm nội ứng của Thẩm gia sao?

Tâm Trầm Ngư càng ngày càng trầm, vừa mới kích động cũng dần bình tĩnh xuống.

An thị hợp thời đề thêm một câu: “Đại tiểu thư, rốt cuộc ngài là người của Phượng gia đấy.”

Đúng vậy! Nàng là người của Phượng gia! Tương lai cho dù có nhiều tiền đồ, Thẩm gia đều không thể giúp một việc, là chung thân đại sự của nàng còn cần Phượng gia làm chỉ.

Trầm Ngư tức giận dần hòa hoãn lại, nước mắt trên mặt cũng từ từ hết.

Rốt cuộc, nàng từ từ tiến lên, quỳ xuống trước mặt lão thái thái: “Cháu gái đã biết sai rồi, chính là theo lời của tổ mẫu, cháu gái đã bị Thẩm gia làm mờ mắt, xin tổ mẫu yên tâm, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Lão thái thái gật đầu, “Cháu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.”

Phượng Vũ Hành cũng nở nụ cười, “Nếu đại tỷ tỷ đã thông suốt, vậy mau liên lạc với Thẩm gia đi.” Nàng nói xong, rồi lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, “Đây là đồ cổ đã thiếu trong Kỳ Bảo Trai, nếu Thẩm gia không thể trả đủ, ta sẽ báo mất với quan phủ, ấn vật bị mất sẽ bị xử lý. Đến lúc đó, nếu lại có cái gì từ Thẩm gia hay Kim Ngọc viện bị phát hiện ra, thì đó là tang vật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.