Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 310: Chương 310: Cuộc sống mọi người đều không dễ dàng gì




Dịch: mafia777

***

“Tử Thiệu, có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng, ở đây không có người ngoài.”

Gã vừa nhấc cái mông của mình lên, là Trưởng Tôn Vô Kỵ đã biết gã muốn nói cái gì rồi.

Liễu Thích nói: “Hàn Nghệ có làm Giám Sát Ngự Sử hay không, đối với chúng ta đúng là không quan trọng, nhưng quan trọng là Bệ hạ trước đó không thương lượng với Thái úy ngài, mà đã trực tiếp nói ra trên triều, lẽ nào bệ hạ không nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ phản đối sao?”

Trưởng Tôn Vô Kỵ thản nhiên nói: “Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?”

“Ta sẽ thượng tấu xin từ chức.”

Liễu Thích nói: “Hiện giờ chúng ta cần phải biết trong lòng bệ hạ rốt cuộc là đang tính toán gì?”

Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi nhíu mày, mắt liếc xung quanh, thấy ba người Chử Toại Lương, Lai Tế, Hàn Viện đều chau mày không nói. Hiển nhiên, bọn họ cũng thấy đây là lúc nên thăm dò tâm tư của Lý Trị rồi.

Qua một lúc, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói: “Tử Thiệu, điều này ngươi nên suy xét cho kỹ. Chẳng qua, bất luận quyết định của ngươi thế nào, thì ta đều sẽ ủng hộ ngươi.”

Ông ta rốt cuộc đã gật đầu rồi.

Liễu Thích không khỏi vui mừng trong lòng.

Trung Thư Lệnh nha!

Là một chức quan lớn tới cỡ nào chứ.

Con người có ai mà không yêu quyền lực. Bất quá, cho dù thời buổi này không có súng, nhưng ai cũng biết đạo lý súng là có thể bắn chết con chim đầu đàn.

Chức Trung Thư Lệnh này ai đảm nhận cũng được, duy chỉ có Liễu Thích ngồi lên, là sẽ như ngồi trên đống lửa.

“Hàn đại ca, huynh thật sự đã làm quan rồi sao?”

“Ừm.”

“Ha ha, Hàn đại ca làm quan, Hàn đại ca làm quan rồi.”

Hùng Đệ nghe thấy Hàn Nghệ làm quan, phấn khích vừa nhún vừa nhảy.

Đám người Mộng Nhi, Đông Hạo cũng tự nhiên cảm thấy vui, xúc động khó nói nên lời, cứ như là chính mình làm quan vậy.

Duy chỉ có Hàn Nghệ và Tiểu Dã chỉ mỉm cười, không có lộ vẻ phấn khích bất thường nào.

“Hàn đại ca, huynh làm quan rồi, vậy về sau sẽ không còn ai dám bắt nạt đệ nữa.”

Hùng Đệ đột nhiên ôm lấy tay của Hàn Nghệ, cười hắc hắc nói không ngừng.

Hàn Nghệ đưa tay ra, nói: “Bây giờ có ai ức hiếp đệ sao?”

Hùng Đệ ngẩn người, rồi lập tức lắc đầu.

Mộng Đình che miệng cười khanh khách nói: “Tiểu Béo, đệ đáng yêu như vậy, ai mà ức hiếp đệ được chứ.”

Hùng Đệ cười hắc hắc không ngừng, có lý, có lý nha.

Mộng Nhi đột nhiên nói: “Tiểu Nghệ ca, huynh bây giờ làm quan rồi, vậy huynh còn quản Phượng Phi Lâu nữa không?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Hàn Nghệ, trước mắt nghề nghiệp cao quý nhất chính là làm quan, mà thương nhân thì lại là nghề nghiệp ti tiện. Bây giờ Hàn Nghệ làm quan rồi, hắn có thể đá văng luôn cái thân phận thương nhân ti tiện này hay không?

Đáp án chắc chắn là không rồi.

Hàn Nghệ cười nói: “Đương nhiên phải quản, Phượng Phi Lâu vốn dĩ là đại bản doanh của ta, nếu không quản thì ta sẽ ở đâu? Mọi người yên tâm, chức Giám Sát Ngự Sử này vô cùng tự do, phần lớn thời gian của ta vẫn sẽ ở Phượng Phi Lâu.”

Mộng Nhi vừa nghe xong, không khỏi nhẹ thở phào, nàng chỉ sợ Hàn Nghệ sẽ bỏ rơi bọn họ.

Nhưng mà, chuyện lần này vẫn chưa kết thúc. Vào tối hôm đó, hơn mười đại thần từ ngũ phẩm trở lên cùng nhau thượng tấu, thỉnh cầu Lý Trị thu hồi mệnh lệnh đã ban. Họ viết lưu loát ra cả một cái sớ dài, đều là những luận chứng để chứng minh Hàn Nghệ tuyệt đối không thích hợp với chức Giám Sát Ngự Sử.

Ai kêu Hàn Nghệ tự bày khuyết điểm của mình chi, nói chữ viết của mình không được tốt lắm. Thế là mấy người này không thèm so mồm mép với hắn nữa, mà chuyển sang chơi bút.

May là Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn luôn án binh bất động, ngay cả một tấu chương về Hàn Nghệ cũng không có, quyền lực hiện giờ vẫn trên tay bọn họ, nên việc bọn họ trầm mặc khiến Lý Trị có thể thong dong ứng đối. Chứ nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ mà phát lực, thì cho dù Lý Trị có là hoàng đế, thì cũng sẽ không đỡ nổi, chắc chắn sẽ phải thu hồi mệnh lệnh đã ban.

Lúc thượng triều ngày hôm sau, đám người Thôi Nghĩa Trung lại lấy chuyện Hàn Nghệ ra mà nói. Lý Trị dù sao cũng cứ mặc kệ ông ta, không thèm nói lung tung với họ nữa nữa, chúng ta đi mà nói chuyện khác, qua loa đến mức không thể qua loa hơn được nữa.

Đám người Thôi Nghĩa Trung thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn cứ im lặng, thì lấy làm lạ. Bọn họ vốn cho rằng Trưởng Tôn Vô Kỵ chắc chắn sẽ thượng tấu, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, trong lòng rất buồn bực, có điều cũng không dám làm thái quá, Hoàng đế cũng bắt đầu chơi xấu, vậy thôi quên đi vậy.

Tảo triều vừa xong, Lý Trị liền sai Trương Thiếu Giám đi gọi Hàn Nghệ đến.

Hàn Nghệ theo Trương Thiếu Giám đi vào nội cung.

Nhưng lần này chỉ có một mình Lý Trị đang đứng trước cái bàn, múa bút viết cái gì đó, mà Võ Mị Nương vẫn luôn như hình với bóng lại không có ở đây.

“Tiểu tử Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ.”

“Miễn lễ, miễn lễ.”

Lý Trị không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi chờ trẫm một chút.”

Làm cái gì vậy, viết chữ thì lúc nào viết chả được, mắc gì viết bây giờ. Hàn Nghệ có chút oán trách trong lòng, nhưng mà người ta là hoàng đế, hắn vẫn phải thành thật đứng đó mà đợi thôi.

Qua hết nửa ngày, Lý Trị đặt bút xuống bên cạnh, nhẹ nhàng thở dài, nhìn chăm chú vào cái gì đó mà y mới vừa viết xong, gương mặt mỉm cười, hình như là rất đắc ý, lại qua một lát, y liền ngẩng đầu lên, vẫy tay với Hàn Nghệ nói: “Hàn Nghệ, ngươi đến đây mà xem, trẫm viết thế nào?”

“Vâng.”

Hàn Nghệ tuy rằng tài nghệ viết không ra làm sao, nhưng hắn biết xem chữ viết, vì vậy cũng không có gì sợ, đi đến trước bàn, cúi đầu xuống nhìn, ồ lên một tiếng, nói: “Đây không phải là...”

Lý Trị cười ha ha nói: “Không sai, đây chính là bài thơ mà ngươi đã làm lúc ở trong đại điện, trẫm chính là ngồi ở đây cứ luôn nghĩ về bài thơ của khanh, đúng là càng nghĩ càng thấy thích, thế là liền viết nó ra, bài thơ này của khanh, thật sự là không tầm thường, đủ để làm cho rất nhiều tài tử phải xấu hổ! Hay! Viết rất hay!”

Nói giỡn sao, thơ của Lý Bạch, có thể không hay sao, Hàn Nghệ khiêm tốn nói: “Bệ hạ quá khen rồi, chữ của bệ hạ viết mới hay hơn.”

Lý Trị cười ha ha, vẩy tay nói: “Chữ của trẫm so với Hữu Phó Xạ kém hơn nhiều, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến.”

Chử Toại Lương có thể nói là một nhà thư pháp đệ nhất đương thời, đừng nói Lý Trị, kể cả Lý Thế Dân cũng phải cảm thấy xấu hổ.

Lý Trị lại nói: “Trẫm thật không ngờ khanh lại có thể viết ra những câu thơ tuyệt đến thế.”

Hàn Nghệ xấu hổ nói: “Đây đều là do bệ hạ cho thần linh cảm và dũng khí mà có, nếu như bệ hạ tại thượng làm chủ cho thần, thì e rằng thần cũng không thể làm ra bài thơ này.”

Lý Trị cười ha hả, nói: “Khanh đừng đổ lên đầu trẫm nữa, đây đều là do chính bản thân khanh tự giành lấy, ngày hôm qua khanh ở trên điện, những lời nói ấy đích thực đã làm cho trẫm nở mày nở mặt, trẫm quả không nhìn lầm người.” Nói đến đây y giơ tay ra, nói: “Ngồi đi.”

“Đa tạ bệ hạ.” Hàn Nghệ ngồi trên một cái ghế dài.

Lý Trị cũng ngồi xuống, cảm khái nói: “Đêm hôm đó thật là nhờ có khanh, nếu không phải nhờ có khanh mà nói, chỉ sợ tính mạng trẫm không được bảo toàn.”

Hàn Nghệ nói: “Đây là điều mà thần nên làm.”

Lý Trị nói: “Nhưng mà trẫm vô cùng hiếu kỳ, khanh làm sao mà biết được sẽ có lũ bất ngờ chứ?”

Hàn Nghệ chi tiết nói: “Thần chỉ là nhìn thấy nước suối ở trong mương trước cửa dâng cao, hơn nữa còn có một lượng bùn lớn, vì vậy phán đoán sẽ có lũ bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng là có bộc phát hay không thì thần cũng không dám chắc.”

Lý Trị như cười như không nói: “Trong tình huống khanh không dám khẳng định, vậy mà lại dám ở ngay trước thâm cung của trẫm la hét, khanh phải biết nếu như không có lũ thì khanh sẽ phải chịu hình phạt như thế nào không?” . Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRUМtrц yen. м E _

Hàn Nghệ nói: “Điều này quả thật thần không có nghĩ đến, nhưng mà thần chỉ biết một điều, nếu như không có lũ, cùng lắm cũng là cái chết, nhưng mà, nếu như bệ hạ có gì bất trắc thì sẽ làm cho Đại Đường gặp nạn, thần thân là thần dân của Đại Đường, đương nhiên lấy quốc gia và bệ hạ làm trọng, cái mạng quèn này đâu đáng giá gì.”

Lý Trị nghe thấy trong lòng vô cùng cảm động, đây đúng là lấy tính mạng ra mà cứu y, không ngừng cảm khái nói: “Thật không thể ngờ được trên thế gian này còn có người trung thành với trẫm đến vậy.”

Hàn Nghệ nghe được kinh ngạc. Lời nói này đủ dọa chết người, nếu như để cho Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe thấy được, thì không xong rồi, chỉ có nước khóc chết đi mà thôi.

Lý Trị đột nhiên cũng ngộ ra, biết rằng mình cũng đã lỡ lời, liền nói sang chuyện khác: “Trẫm nghe nói khanh lại đi đến vườn trái cây của Nguyên gia, cứu mạng của Nguyên Mẫu Đơn.”

Hàn Nghệ gật gật đầu

Lý Trị liếc nhìn Hàn Nghệ nói: “Khanh và Nguyên Mẫu Đơn...?” Ngữ khí vô cùng mờ ám.

Hàn Nghệ vội vàng nói: “Thần và Mẫu Đơn nương tử chỉ là bằng hữu bình thường. Mặt khác cũng có một vài hợp đồng mua bán, giao tình rất nông.”

Lý Trị kinh ngạc nói: “Vậy khanh còn mạo hiểm tính mạng của mình đi giải cứu cô ta sao?”

Hàn Nghệ cười nói: “Thần cũng là tự lượng sức mình mà làm thôi, nếu như lũ bất ngờ bộc phát ở phía nam, thần cũng không dám đi. Hơn nữa thần cho rằng, càng đối mặt với thiên tai, thì chúng ta phải càng đoàn kết, nếu như mọi người ai nấy tự giữ lấy thân, tự quét tuyết trước cửa nhà mình, kết quả là, kêu trời trời không thấu mà gọi đất đất không nghe.”

Lý Trị nghe thấy liên tục gật đầu, y thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi, một thằng nhóc xuất thân từ nông dân, lại có nhân phẩm cao đến thế, y nói: “Hàn Nghệ, khanh thật sự xuất thân là nông dân sao?”

Hàn Nghệ gật đầu, nói: “Thần sinh ra ở Mai thôn của Dương Châu, đời đời đều là nông phu.”

Lý Trị nói: “Vậy khanh bái ai làm thầy?”

“Đời!”

“Đời?”

Hàn Nghệ gật gật đầu: “Kể từ sau khi cha thần mất đi, thần phải gánh vác cả gia đình, cuộc đời đã cho thần học được rất nhiều thứ, hơn nữa những lúc mà thần cần sự giúp đỡ nhiều nhất thì bà con trong thôn đều ra tay giúp đỡ, thứ cảm giác đó khiến cho thần cảm thấy vô cùng ấm áp, lúc đó thần luôn nghĩ, nếu như trong tương lai thần có được tiền đồ tươi sáng, thần nhất định sẽ giúp đỡ tất cả mọi người trong thôn.”

Lý Trị trầm ngâm một lúc, sau đó như thoáng chút suy nghĩ nói: “Nói rất hay, cuộc đời đích thực là một người thầy tốt, người bạn hiền.” Dừng một chút rồi y liền cười nói: “Tuy nhiên ngày hôm qua khanh ở trên đại điện nói như vậy, không sợ đắc tội với Hữu Phó Xạ bọn họ sao?”

Hàn Nghệ nói: “Thần chỉ là nhìn người không nhìn việc, hơn nữa còn có bệ hạ luôn chủ trì công đạo, thần phải sợ gì chứ? Nếu như thần ngay cả điều này cũng không dám nói ra, vậy thì chức Giám sát ngự sử này chắc chắn làm không tốt, bệ hạ không phải là tin lầm người sao?”

Lý Trị cười ha ha liền nói: “Nhưng khanh cũng phải nhớ rõ một điểm, nói nhiều dễ lở lời.” Dừng một chút, y liền huơ tay với Trương Thiếu Giám đang đứng kế bên, liền lập tức cầm lấy tấu chương được đặt ở góc bàn, đưa cho Hàn Nghệ.

Lý Trị nói: “Những thứ này đều là của khanh, khanh xem thử đi.”

Hàn Nghệ không biết sáng nay có người liên tục buộc tội hắn, vừa cầm tấu chương lên xem, trong lòng cảm thấy bực muốn nói lời thô tục, mắt tùy tiện đảo qua, liền có thể chọn ra được hơn mười cái thanh lâu, tứ hợp viện những chữ này xuất hiện liên tục trước mắt hắn, cũng chỉ là mấy cái lý do đó, suy cho cùng một Hàn Nghệ văn võ song toàn, thì chỗ thiếu hụt cũng thật sự là quá ít.

Nhưng mà hắn thật sự không ngờ tới, việc này lại tiếp tục, nhưng mà hắn biết, Lý Trị lại đưa tấu chương này cho hắn xem, chứng minh Lý Trị vẫn chưa thay đổi tâm ý.

Sau khi xem xong, Hàn Nghệ cũng không lên tiếng.

Lý Trị nói: “Khanh thấy thế nào?”

Hàn Nghệ nói: “Thần không có lời gì để nói.”

Lý Trị ồ lên một tiếng: “Vậy khanh có đồng ý với ý kiến của bọn họ không?”

Hàn Nghệ lắc lắc đầu: “Thần hoàn toàn không đồng ý với lời bọn họ nói, hơn nữa phải phản bác lại ngôn luận của họ, cũng không phải rất khó, chỉ là thần cho rằng đây đều không có ý nghĩa gì, đơn giản chỉ là cãi nhau.”

Nói tới đây, hắn liền dừng lại, như có ý gì, cho dù hắn nói thắng thì đã sao, bọn họ còn có thể thượng tấu, cái này thì không dứt rồi, thôi thì cho kết quả được rồi.

“Khanh yên tâm, trẫm dù gì cũng là hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể nói mà không giữ lời.” Lý Trị dừng một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng khanh nhất định cũng phải ghi nhớ một chút, nhớ lấy không nên lạm dụng quyền lực trẫm đã cho khanh, nếu không thì trẫm cũng không thể bảo vệ được khanh, giống như khanh đã nói, dám nói hay không, phàm là việc gì cũng không nên kích động, nên cẩn thận mà hành sự.”

Hàn Nghệ nghe được liền nhẹ nhàng thở ra, chắp tay nói: “Thần nhất định không phụ thánh ân.”

Lý Trị ho nhẹ một tiếng, có chút lúng túng nói: “Ngoài ra trẫm dự tính sau khi khanh trở về Trường An sẽ nhậm chức, còn bây giờ vẫn phải diễn vở kịch này cho thật tốt.”

Y kêu Hàn Nghệ tiến đến, khen ngợi cũng chỉ là thứ yếu, mục đích chủ yếu chính là cảnh báo Hàn Nghệ. Bởi vì Hàn Nghệ trên điện khí thế hung hồn ép bức người, tuy rằng lúc đó rất sảng khoái, nhưng một lúc sau, Lý Trị lại cảm thấy có chút lo, nên biết may mắn là những trọng thần như Chử Toại Lương không có thượng tấu, nếu không thì y mất mặt quá rồi.

Trong vấn đề này còn có chút may mắn, vì vậy nếu như hắn cứ nói bậy như vậy, sớm hay muộn cũng xảy ra tai họa, thậm chí sẽ còn liên lụy đến y nữa, nhất thiết phải nhắc nhở hắn vài câu, bởi vì Hàn Nghệ trong mắt y cũng còn quá trẻ, còn trẻ thì luôn dễ dàng mắc sai lầm.

Điều này hoàn toàn khớp với hoàn cảnh xấu hổ như hiện giờ của y, mỗi một bước tiến của y, đều nhất thiết phải lùi lại nửa bước, xem phản ứng ở trên triều thì cũng coi như đang dò thám lẫn nhau.

Cũng chính vì thế y cũng không dám kêu Hàn Nghệ nhậm chức liền ngay lập tức, chúng ta trì hoãn lại một chút đợi cho khẩu khí của các đại thần giảm xuống, ngươi hãy khiêm tốn đến Sát viện nhậm chức, cũng không nên khiêu khích họ thêm nữa.

Lại không biết Hàn Nghệ là người như thế nào, sao hắn có thể kích động, hắn ở trên đại điện kiêu ngạo lớn lối như vậy, thì cũng là muốn giành khẩu khí là cho Lý Trị, kiên định lập trường của bản thân, nếu không thì hắn mới không buồn tranh cãi làm gì.

Hàn Nghệ nói: “Tất cả đều do bệ hạ làm chủ.”

Lý Trị đột nhiên híp mắt lại, nói: “Còn một chuyện nữa, chính là hôm đó khanh đề xuất luật độc quyền, trẫm thấy hay vô cùng, cảm thấy luật này rất có triển vọng, nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải lúc thực thi luật pháp này. Nhưng mà trẫm hy vọng khanh có thể hoàn thành luật này trong giai đoạn này, và nhớ rõ việc này không thể tiết lộ ra ngoài, hiểu chưa?”

Hàn Nghệ nói: “Thần đã rõ.”

Lý Trị và Hàn Nghệ nói chuyện một lúc, liền cho Hàn Nghệ cáo lui.

Ra khỏi lầu, sắc mặt Hàn Nghệ dần dần nghiêm trọng, hắn không hề nghĩ rằng chuyện lại khó khăn đến thế, hơn nữa từ ngữ khí của Lý Trị, cũng không khó để nhìn ra, y thật sự cũng đang bị quản chế, ngày tháng sống không dễ dàng gì, nhưng cuối cùng Lý Trị cũng đồng ý để cho hắn chuẩn bị luật độc quyền, rõ ràng cũng có tính toán phá vỡ vồng quản chế kia, củng cố thêm quyền lực của nhà vua.

Có thể nghĩ những tấu chương này cũng làm cho Lý Trị không hề cảm thấy thoải mái, y tốt xấu gì cũng là một hoàng đế, phong thưởng một chức quan bát phẩm nhỏ bé, bọn họ cũng không buông tha, là ý gì chứ, làm hoàng đế như vậy cũng quá uất ức mà, y cảm thấy bản thân cũng cần phải phản kích lại rồi.

Đi tới đi tới, liền nghe thấy phía trước có tiếng bước chân, Hàn Nghệ ngẩng đầu lên, chính là Võ Mỵ Nương, trong lòng cười thầm, xem ra không chỉ ngày tháng của Lý Trị không dễ qua thì những ngày tháng của nàng cũng không dễ dàng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.