[Thập Niên 70] Mẹ Chồng Tôi Trọng Sinh

Chương 41: Chương 41: Cõng nồi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tầm nhìn của cô rơi vào hai đứa cháu nói: “Mấy đứa về phòng đi, đừng có ở đây hết như vậy.”

“Được ạ.” Hổ Đầu dẫn em gái Tiểu Yến Tử, nhanh chóng rút lui, trước khi đi còn có chút trượng nghĩa nói: “Bà nội, trong canh mì có một quả trứng gà, bà đừng mắng thím nhỏ. Tại con tham lam.”

Nói xong, sợ bị đánh, lôi kéo em gái nhanh chóng chạy tới phòng mình, Triệu Quế Hoa lại liếc mắt nhìn Minh Mỹ một cái, nói: “Con làm trứng gà rồi sao?”

Minh Mỹ lập tức gật đầu, cười mềm mại, nói: “Con nghĩ hôm nay mọi người đi ra ngoài chắc chắn làm chuyện lớn, trở về ăn chút canh nước cũng ấm bụng một chút. Thêm một quả trứng nâng cao hương vị. ”

Triệu Quế Hoa: “Con cho có quả trứng quá ít rồi.”

Minh Mỹ: “À, hả?”

Cô ngây người.

Cô kinh ngạc nhìn mẹ chồng, Triệu Quế Hoa trừng mắt, nói: “Sao? Ở trong lòng con mẹ nhỏ mọn đến mức đó cơ à? Một quả trứng cũng không nỡ ăn sao? Nồi canh lớn vậy mà có một quả trứng gà, làm sao mà còn nhìn thấy được quả trứng gà chứ, già trẻ lớn bé tám người cơ đấy. Cũng phải được hai quả chứ.”

Mặt mày Minh Mỹ đều là ý cười, nói: “Con biết mẹ không giống người bình thường.”

Triệu Quế Hoa: “Con bớt vỗ mông ngựa.”

Minh Mỹ nghiêm túc: “Con không có mà, mẹ là người bà có năng lực nhất. Lời này tuyệt đối không sai, mẹ nói xem người bình thường làm sao có thể bắt được nhiều cá lớn như vậy? Đúng rồi, chồng con đâu ạ?”

Lúc này cô mới nghĩ đến chuyện không nhìn thấy Trang Chí Hi, Trang Chí Hi đâu?

Triệu Quế Hoa: “Mẹ bảo bọn họ chờ một lát, mẹ trở về thăm dò tình huống trước, không thể để cho người ta nhìn thấy.”

Minh Mỹ giơ ngón tay cái lên, nói: “Mẹ, vẫn là mẹ có trù tính.”

Triệu Quế Hoa cười, cảm thấy con dâu này tuy rằng thật sự không làm việc nhà được, còn là một con mèo tham ăn, nhưng ngược lại vừa ý người khác mà! Luôn luôn thích nói thật, là một người thực thà.

“Hôm nay trong viện lại xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy? Mỗi ngày đều nhàn rỗi mà.” Triệu Quế Hoa hỏi.

Minh Mỹ lập tức hăng hái, là một người vừa ăn dưa, vui vẻ chia sẻ dưa mình biết cho người khác, cô khoa tay múa chân, hiện trường không có hiện vật biểu diễn, nhanh chóng diễn một trận, cuối cùng hưng phấn nói: “Ôi, chính là như vậy! ”

Triệu Quế Hoa: “...”

Con hưng phấn thế.

Nhưng bà vẫn bình tĩnh nói: “Không có gì tốt, Chu Lý Thị thực sự bày kế cho mấy đứa nhỏ Tô Kim, bà ta biết chân tay của ba đứa nhỏ nhà Tô gia tay chân không sạch sẽ, cố ý đem đậu phộng không thể ăn ra ngoài để bị trộm, như vậy có thể được bồi thường. Mấy tiểu tử thúi Tô gia quả thật tay chân không sạch sẽ, nhưng mẹ đoán đậu phộng phía trên khẳng định là tốt. Nếu thực sự là lông xanh dài không thể ăn, họ sẽ không lấy, họ tham làm chứ không phải là ngu ngốc. Nếu thực sự tất cả đều là loại này, bọn trẻ sẽ không lấy nó. Chu Lý thị muốn lừa tiền chắc chắn phải có một lớp không hỏng. Bọn họ khẳng định cũng chiếm được hời, ai cũng đừng nói là ai. Chu Lý thị là trộm gà không thành mất nắm gạo, tên nhóc ăn vụng bị đánh cũng bình thường.”

Minh Mỹ lại giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là mẹ lợi hại, con cũng không nghĩ ra, đúng là gừng càng già càng cay. Mẹ thực sự rất giỏi.”

Triệu Quế Hoa đắc ý bật cười, nói: “Mẹ còn không rõ bọn họ sao? Không nghĩ cũng biết bọn họ muốn gì.”

Nói đến chuyện này, Minh Mỹ lại nhớ tới một chuyện, tò mò nói: “Mẹ. Chu Lý Thị ý, không phải bà họ Lý sao? Vì sao đều gọi bà là bác gái Chu nhỉ. Cũng không phải họ của mình thật kỳ quái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.