[Thập Niên 70] Mẹ Chồng Tôi Trọng Sinh

Chương 7: Chương 7: Hàng xóm. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cuối cùng vẫn là Triệu Hoa Quế luôn miệng bảo đảm là không để cho hai đứa nhỏ thua thiệt, mẹ Minh Mỹ mới miễn cưỡng đồng ý. Dĩ nhiên, cũng không hoàn toàn tin vào lời hứa hẹn của Triệu Hoa Quế. Chủ yếu là, ngày cưới của Minh Mỹ cũng đã định, thoái hôn sẽ để lại danh tiếng không tốt.

Một cái nữa, Minh Mỹ thật là muốn nhanh chóng kết hôn.

Bên này bọn họ miễn cưỡng tính, nghe nói cái gia đình này cũng mấy lần xích mích vì chuyện này, nhưng bây giờ ván cũng đã đóng thành thuyền, bây giờ Lương Mỹ Phân cũng ở nhà làm bà chủ gia đình.

Trang Chí Viễn và Lương Mỹ Phân có hai đứa trẻ, một trai một gái, anh lớn sáu tuổi, tên là Trang Dương. Khỏi phải nói, gia đình này, người đặt tên cũng khó hiểu. Tên này luôn cảm thấy có chỗ kì lạ.

Con gái bốn tuổi, tên là Trang Tuyết, tên ở nhà là Yến Tử.

Đây là một đại gia đình, con thứ hai Trang Chí Tâm yêu đương, mặc cho cha mẹ không đồng ý vẫn bấp chấp gả một người lính, đi theo quân đội. Nghe nói một năm mới về một lần. Nhà cô ấy có một đôi sinh đôi hai người con trai.

Đến nổi chồng cô Trang Chí Hy, cùng với ba anh là Trang Lão Yên, cũng làm ở nhà máy tiên tiến, bất quá cũng không phải là một kỹ thuật viên, cũng chỉ chịu trách nhiệm lấy thuốc và thu lệ phí, tiền lương hai mươi tám đồng rưỡi.

Minh Mỹ mặc dù mới gả tới, nhưng là một có một người mẹ trinh thám, cho nên gia đình này, cái gì Minh Mỹ cũng biết.

Cô nhìn cái này, nhìn cái kia, cúi đầu đã ăn hết chén đậu hủ, cuối cùng tầm mắt lại rơi trên người mẹ chồng, sống lại năm mươi năm... Loại này, cho dù như thế nào, cũng phải lấy lòng trước.

Minh Mỹ cười nịnh một tiếng, nhìn về phía Triệu Hoa Quế: “Mẹ, ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau đi dạo một chút đi.”

Trang Chí Hy đang ăn vui vẻ, nghe nói như vậy, ngơ ngác ngẩng đầu, sao?

Vợ à, sao lại không hẹn anh?

Nụ cười tươi sáng rực rỡ, hai bím tóc hoa gai nhoáng lên một cái, nhìn qua có vẻ rất đáng yêu.

Cô giòn giã mở miệng nói: “Mẹ, hai chúng ta cùng nhau đi dạo đi, mẹ giới thiệu cho con mọi người ở trong khu tập thể này. Anh Chí Hi bình thường đều phải đi làm, khẳng định không hiểu biết được nhiều như mẹ, mẹ chỉ dẫn cho con nhé.”

Triệu Quế Hoa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Minh Mỹ, chỉ là trái lại cũng đồng ý rất nhanh chóng, nói: “Được.”

Khu tập thể của bọn họ cũng không ít người đều không phải là đèn cạn dầu, đúng thật là phải nói với con dâu út một tiếng, miễn cho nó chịu thiệt. Dù sao đây cũng không phải là hơn năm mươi năm sau, các nhà đều chỉ quét tuyết trước cửa, ai quản nhà người khác ra như thế nào chứ, mà bây giờ thì lại không giống như vậy.

Bây giờ, quan hệ hàng xóm láng giềng rất chặt chẽ, loại khu tập thể như bọn họ có không ít người lớn tuổi, tình cảm qua lại cũng thân thiết, nên nói một chút điều cần chú ý.

Bà rất tự tin nói: “Cái này con hỏi mẹ là đúng, không ai hiểu hơn mẹ.”

Minh Mỹ vội vàng gật đầu: “Con biết mẹ không phải là người bình thường mà.”

Triệu Quế Hoa nhếch khóe miệng, xua tay khiêm tốn nói: “Bình thường thôi, mẹ cũng chỉ là hiểu biết nhiều hơn người ta một chút mà thôi, hiểu sâu một chút, nhìn xa hơn một chút.”

Có thể nhìn không sâu không xa được sao?

Bà sống lại, sống hơn một trăm tuổi, sống lại vẫn còn nhớ rất rõ chuyện trước kia, nhà ai có tình huống thế nào, tương lai nhà ai sẽ phát triển, với bà đều chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện về tương lai sau này, không ai hiểu rõ hơn bà!

Minh Mỹ rất đồng ý gật đầu, cô nói: “Mẹ, vậy con sẽ theo mẹ học hỏi, mẹ thật tuyệt vời.”

Triệu Quế Hoa mỉm cười: “Được, cứ giao cho mẹ.”

Đối thoại giữa hai mẹ chồng nàng dâu này khiến người cả nhà đều ngây cả người, Lương Mỹ Phân thật sự không ngờ tới, em dâu vừa vào cửa này là một tên vua nịnh nọt, nghe mấy lời mà cô nói xem, rõ ràng chính là nịnh nọt, hơn nữa còn là nịnh nọt một cách trần trụi, thật sự là đáng giận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.