[Thập Niên 70] Mẹ Chồng Tôi Trọng Sinh

Chương 28: Chương 28: Trang may mắn. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trang Chí Hi và cha anh đều đang làm trong nhà máy cơ khí, tất nhiên là đi cùng nhau, chỉ là nhìn thấy ba dường như muốn chờ anh cả, Trang Chí Hi nở nụ cười chứa ý vị sâu xa, chủ động đi rước. Anh vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Bạch Phấn Đấu, Bạch Phấn Đấu khoe khoang đẩy chiếc xe, đuôi vểnh lên tận trời, liếc anh nói: “Không phải nhà của cậu cũng có một chiếc xe sao? Sao cậu không đi làm bằng xe đạp? Cậu không có quyền đi, đúng không? Cậu không thể làm chủ, phải không? Trong nhà cậu là phái nữ cầm, đúng không hả? Một người đàn ông lại không thể cầm quyền trong chính gia đình của mình, không xứng mặt làm đàn ông chút nào.”

Lúc anh ta nói những lời này còn nháy mắt mấy cái.

Trang Chí Hi nhướng mày, cười nói: “Trong nhà là phái nữ cầm quyền cũng không có gì là không tốt cả, dù gì cũng tốt hơn những người trong nhà còn không có cả phía nữ. Nhà tôi có xe, nhưng vợ tôi phải dùng, trời đất rộng lớn vợ là lớn nhất, tôi là một người đàn ông khỏe mạnh, đi bộ một chút thì có làm sao. Đừng nói là vì vợ tôi phải đi làm xa, cho dù cô ấy đi làm gần, tôi cũng không nỡ để cô ấy đi bộ. Tất nhiên, anh chưa có vợ anh sẽ không biết được đâu.”

Bạch Phấn Đấu: “!!!”

Anh ta tức giận: “Này cậu đang trêu tức tôi có phải không hả? Nói giống như trên đời này chỉ mình cậu có vợ vậy.”

Trang Chí Hi: “Đúng vậy, không phải chỉ mình tôi có vợ, nhưng anh Phấn Đấu thì không có.”

Anh bày ra vẻ mặt vô tội, mỉm cười nói: “Anh nói đúng không? Sao anh không kết hôn đi? Tại sao vậy? Anh không muốn kết hôn sao?”

Bạch Phấn Đấu: “... Đậu má, tôi còn bận đi làm, ai rảnh mà quan tâm thằng nhãi ranh nhà cậu.”

Anh ta lái xe, nhanh chóng phi ra ngoài, chạy nhanh như một cơn gió.

Trang Chí Hi lớn tiếng kêu theo: “Này, anh Phấn Đấu, anh không chở em đi nhờ một đoạn sao.”

Bạch Phấn Đấu: “Cút con mẹ cậu đi! Đừng có mà mơ!”

Trang Chí Hi: “Anh cũng quá không có tình hàng xóm rồi?”

Bạch Phấn Đấu không đáp lời, ra sức đạp xe đi.

Trang Chí Hi chậc một tiếng, nói: “Trình độ này còn dám đấu võ mồm với mình.”

Trang Chí Hi đúng thật là có chút thèm nhìn theo xe đạp, nhưng nhà máy của bọn họ thật sự cách khu tập thể không xa, anh vào nhà máy đi đến phòng y tế, bèn thay áo blouse trắng.

Đừng nhìn Trang Chí Hi đang làm việc cho trạm y tế nhà máy, nhưng thật ra anh không phải là sinh viên y khoa, cũng không hề biết gì về ngành y. Khi anh tốt nghiệp trung học cơ sở, nhìn thấy trường đại học đã bị hủy bỏ, thậm chí có khả năng phải về nông thôn. Trang Chí Hi lúc ấy thật sự cố gắng đến điên đầu, mỗi ngày đều chạy khắp nơi kiếm việc làm.

Phải biết rằng, nếu không tìm được việc làm, anh tất nhiên là phải xuống nông thôn.

Có lẽ thật sự là có may mắn tốt, Trang Chí Hi tìm công việc suốt một tháng liền, đúng lúc, bắt kịp đợt tuyển dụng của nhà máy cơ khí Tiền Tiến. Đừng nhìn nhà máy cơ khí Tiền Tiến thông báo tuyển dụng mà tưởng dễ, không phải là ai cũng đều có thể báo danh.

Điều kiện đầu tiên là phải có hộ khẩu nơi ở là Thủ đô.

Tiếp theo chính là phải tốt nghiệp trung học phổ thông, trung học phổ thông cũng không được, tiểu học thì lại càng không thể,

Cuối cùng, phải có một người trong nhà cũng đang làm việc trong nhà máy cơ khí trước đó, hơn nữa chức danh còn phải từ cấp năm trở lên.

Chỉ khi thỏa mãn được ba điều kiện này, mới có thể báo danh, thật sự là rất gắt gao. Chỉ với ba điều kiện này, hơn chín mươi phần trăm người đều không có tư cách báo danh. Trùng hợp, Trang Chí Hi có vận may tốt, thỏa mãn ba điều kiện, anh lại tránh đi mũi nhọn, không chọn những vị trí nóng như văn phòng hoặc công xưởng, lại chọn vị trí nhân viên thu phí ở phòng y tế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.