[Thập Niên 70] Vợ Cả Mỹ Nhân Bị Bệnh Trong Đại Viện

Chương 2: Chương 2: Tiết kiệm để đón dâu (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Một người giới thiệu, ba đời làm nông, cha là đội trưởng đội sản xuất, chính là Miêu Hồng, quan hệ gia đình đơn giản.” Cố Trường Dật cũng sớm đã không kịp đợi đi đến nhà đàn gái cầu hôn, vốn là không có ý định nói với gia đình, nhưng cha anh chủ động tìm tới, anh cũng sẽ không khách khí, vừa hay góp thêm chút vớn cho vợ mình.

Cố Xương Nguy kêu lên ba tiếng, bốn đứa trẻ đều đã lớn, lão đại lại sắp ba mươi tuổi, ngay cả đối tượng cũng không chịu tìm, đây chính là bệnh trong lòng ông, không nghĩ tới con trai lớn bỗng nhiên nổi tiếng, vừa mở miệng chính là kết hôn, giống như một sự ngạc nhiên vui mừng từ trên trời rơi xuống, liền vội vàng xoay người chạy ra cửa nói với lính cần vụ: “Đi, chuẩn bị những món đồ cho hôn lễ, in danh sách rồi đưa ra.”

Cố Trường Dật: “Con chỉ là muốn nói cho cha một tiếng, không cần cha tiêu phí.”

“Không cần cha tiêu tiền?” Cố Xương Nguy nhướng mày: “Làm sao? Muốn để cho mẹ con chuẩn bị sao?”

“Không có, chỗ con cũng có ít tiền.” Cố Trường Dật tỉnh bơ: “Cầu hôn cũng phải để cho cha đi.”

Cố Xương Nguy trên mặt còn xuất hiện sự thỏa mãn, ánh mắt đắc ý, quay đầu lại nói với lính cần vụ ngoài cửa: “Tôi nghe nói bây giờ thịnh hành một tiếng ba bước, cho dù là chuyển chạy, pháo kèn, tiền giấy đều có thể chuẩn bị, không thể thiếu.”

Bên ngoài không có đáp lại, ông cũng không yên tâm đứng lên: “Tiền giấy mà không chuẩn bị tốt, cha tự mình đi gọi điện thoại, đúng rồi, còn có chỗ ở, sơn tường, chuẩn bị đồ dùng trong nhà, đều phải sắp xếp hết.”

Cố Trường Dật lên tiếng: “Con tự mình chuẩn bị.”

“Cha lại không biết con trai mình sao, với chút tiền lương kia của con, trả cho lính dưới của con, có thể còn lại được bao nhiêu.” Cố Xương Nguy bởi vì đi hỏi vợ cho con trai, nụ cười hoàn toàn không kiềm nén được.

Trong lòng con trai lớn, ông cũng là quan trọng nhất.

Rốt cuộc, ông mới là cha ruột.

Cố Trường Dật không lên tiếng.

Để tránh nói nhiều, thật không giao cho ông.

Cố Xương Nguy nhìn người con trai ở trên giường kia đâu cũng thấy tốt: “Chờ con kết hôn, những người trong đại viện đó sẽ không còn mỗi ngày tặng đồ cho cha nữa, sang năm nữa chắc chắn sinh một đứa trẻ, trong lòng cha liền ổn định hoàn toàn.”

Cố Trường Dật liếc mắt nhìn cha.

Sinh con?

Nằm mơ đi.

Bây giờ cha tìm người để sinh, còn nhanh hơn con.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là cha là gừng càng già càng cay, sinh được.

Cố Trường Dật ngẩng đầu quan sát cha anh mấy lần, tóc đen nhánh, cả người mặc quân trang trông rất tốt.

Đoán chắc, còn sinh được.

Bình thường con trai không có nhìn thẳng vào Cố Xương Nguy, thấy con trai nhìn chằm chằm mình, cảm thấy là con trai bị mình làm cho cảm động, không nhịn được tiếp tục nói: “Cha trở về chuẩn bị trước, chờ một chút nữa, cha sẽ để cho lính cần vụ mang đến cho con chút tiền với phiếu, sau khi xuất viện con muốn mua gì cứ mua, lúc này không cần tiết kiệm.”

“Cảm ơn cha.”

Cố Trường Dật hài lòng nhìn cha đi ra ngoài, từ từ di chuyển ngón tay, chờ đợi một con dê béo tiếp theo.

Dê béo này rõ ràng thấy đã tới từ sớm, không biết núp ở chỗ nào, đợi cha anh ra ngoài khoảng mười phút rồi mới xuất hiện, vừa vào cửa liền khóc lóc sướt mướt.

“Đứa trẻ này, luôn không muốn sống như vậy, đêm nào mẹ cũng lo lắng sợ hãi, chỉ sợ sẽ không gặp lại con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.