[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80

Chương 9: Chương 9




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong miệng Tiền Giai Ninh thì thầm nói đi nói lại mười lần những điểm quan trọng mà Thực lão đã nói, nhưng khoai tây sợi cắt ra vẫn to hơn đầu ngón tay.

Kiếp trước, tâm tư của Tiền Giai Ninh đều đặt ở trên phương diện kiếm tiền, cũng không có để ý đến nấu ăn gì đó, ngay cả lúc bận rộn cô có thể ăn bánh bao cả tháng. Cho dù rảnh rỗi cô cũng không nỡ mua nguyên liệu nấu ăn tinh tế gì, cũng chỉ là những món ăn phổ biến như khoai tây bắp cải, hầm chung một nồi vừa làm cơm vừa làm thức ăn no là được, hoàn toàn cũng không có tài nghệ gì.

Có điều, Tiền Giai Ninh cũng là một người phụ nữ chịu cực khổ, kiếp trước lúc nghèo đói cô cũng từng đến công trường làm việc khuân vác gạch, hiện tại cắt sợi khoai tây gì đó đối với cô mà nói căn bản không phải là làm việc. Cô buồn bực cắt cả đêm, sợi khoai tây dày cộp to bằng đầu ngón tay cuối cùng cũng dần dần trở nên mỏng manh, chờ đến khi một giỏ khoai tây nhìn thấy đáy, khoai tây sợi được cắt ra tuy là không phù hợp với tiêu chuẩn, nhưng ít nhất độ dày cũng đều nhau.

Thực lão không biết đã chơi mấy ván trò chơi, mãi đến khi Tiền Giai Ninh cắt xong giỏ khoai tây đầu tiên, ông ấy mới lười biếng hỏi: “Có mệt không?”

Xoa xoa cánh tay đau nhức, Tiền Giai Ninh cười khổ: “Cánh tay của tôi hơi đau nhức.”

Thấy cô rất có thể chịu cực khổ cũng không phải là loại con gái giả tạo, giọng nói của Thực lão nghe cuối cùng cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Lại đây ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi một chút đi.”

Cởi tạp dề ra, Tiền Giai Ninh rửa tay ở bồn nước bên cạnh, lúc này mới đi đến bên cạnh Thực lão. Thực lão tiện tay nắm một cái, trong tay lập tức xuất hiện một chén cháo nóng hổi: “Ăn xong rồi gọt giỏ nữa tiếp tục thái sợi.”

Trong căn phòng trống trải này cũng không có đồ đạc gì, Tiền Giai Ninh nhận lấy cháo nói cảm ơn rồi trở lại quầy nấu ăn, cái miệng nhỏ húp một ngụm cháo: “Thật là thơm nha!” Cô dùng thìa quậy cháo trong chén, chỉ thấy hạt gạo óng ánh trong suốt, ngoài ra cũng không có gì khác, cũng không biết tại sao cháo nấu ra có hương vụ vô cùng ngọt ngào.

Một chén cháo cũng không có nhiều lắm, chưa đến hai phút Tiền Giai Ninh đã ăn xong rồi, nhớ tới hành động của Tụ Bảo Bồn ngay cả bình thuốc cũng thu hồi, Tiền Giai Ninh cảm thấy có lẽ cuộc sống thần tiên cũng không dễ dàng, cô đến trước bồn nước rửa sạch chén, định ráo sạch nước sẽ trả lại chén và thìa cho Thực lão.

Ăn một chén cháo, Tiền Giai Ninh cảm thấy mệt mỏi trong người đều biến mất, cô buộc tạp dề cầm lấy một củ khoai tây vừa xuống đao đầu tiên đã phát hiện có gì đó không đúng, giống như cô đã khống chế thân thể chính xác hơn một chút. Lẩm nhẩm đọc khẩu quyết một lần, tốc độ cắt của Tiền Giai Ninh tăng lên gấp đôi, lúc đầu phải mất ba phút mới cắt xong khoai tây sợi, lần này không đến một phút cô đã cắt xong, tuy là so ra vẫn kém trình độ của Thực lão, nhưng so với trình độ cắt sợi của đầu bếp bên ngoài đã không còn phân được cao thấp.

Tiền Giai Ninh ngẩng đầu nhìn Thực Lão, thấy ông ấy vẫn đang vui vẻ chơi trò chơi, cô liền dập tắt suy nghĩ mời ông ấy đến xem thử, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu bắt đầu cắt sợi. Tiền Giai Ninh cũng không biết mình cắt bao lâu, chỉ nhớ rõ mình đã uống tổng cộng ba chén cháo mới cắt xong mười giỏ khoai tây kia.

“Giai Ninh, tỉnh dậy đi.” Một bàn tay dịu dàng sờ sờ trán Tiền Giai Ninh, nhẹ nhàng đánh thức cô dậy.

Mở mắt ra, Tiền Giai Ninh nhìn thấy mặt Lý Uyển Trân, lập tức nở nụ cười vui vẻ: “Mẹ.”

“Ngoan, ba mẹ phải đi làm, thức ăn sáng ở trong nồi, lát nữa thức dậy thì con ăn đi.” Lý Uyển Trân dặn dò một tiếng lại nói bổ sung: “Hôm nay đơn vị không có việc gì nên mẹ dẫn em trai con đi làm bài tập, con ở nhà ôn tập bài tập thật tốt đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.