[Thập Niên 80] Sống Lại Phấn Đấu Làm Giàu

Chương 6: Chương 6: Thợ may (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Này, chỉ có Văn Thanh mới làm thế này! Chuyện này cũng chỉ có Văn Thanh dám làm thôi!”

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây đến người.

“Mấy người còn đứng ngây đó làm gì! Nhanh, nhanh, nhanh đi xách nước đến, tranh thủ dập lửa, đừng cho đám cháy to ra, lan đến nhà khác!”

“Nhà ai gần nhà Văn Thanh đâu, nhanh đi xách nước!”

“Đến nhà tôi, nhà tôi, nhà tôi gần nhà họ Văn, mau đến lấy nước!”

“Được, tới nhà cô ấy đi, tranh thủ thời gian, không thể để lửa lớn đến mức không thể khống chế được!”

...

Đám người nhao nhao hoảng loạn cả lên.

Văn Lượng, Văn Bằng ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến sân nhà mình.

Sắc mặt Diêu Thế Linh trắng bệch, chẳng lẽ bởi vì bà tát Văn Thanh một cái nên đứa nhỏ này mới không biết suy nghĩ, làm ra chuyện hại người này sao, trốn đi mất rồi sao?

Diêu Thế Linh nhanh chóng vứt sọt tre với lưỡi liềm đi, chạy theo Văn Lượng liều mạng vào sân nhà.

Cùng lúc đó, hàng xóm nào là bưng chậu nước, xách thùng nước nhanh chóng chạy đến, tính toán sẽ dập lửa một cách nhanh chóng.

“Chị Cả!” Văn Bằng hô to, cậu là người đầu tiền xông qua cửa phòng bếp, đồng thời cũng người đầu tiên đứng ngơ ngác ở cửa, không dám nhìn những gì mình đang nhìn được trong phòng bếp chính là sự thật: “Chị Cả?” Giống như người trước mặt cậu không phải là Văn Thanh mà cậu hằng biết vậy.

Tiếp theo là Văn Lượng cũng bất ngờ đến ngẩn người.

Hàng xóm cũng nhao nhao ngây người tại chỗ.

Ánh mắt ngơ ngác của họ đồng loạt nhìn bên trong phòng bếp.

Trong phòng bếp, Ôn Thanh đang nhấc nắp nồi, gắp từng chiếc bánh bao rau dại đặt lên chiếc khay đan, bỗng nhiên lại thấy một đám người vây quanh, đánh giá. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên người Diêu Thế Linh, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ về rồi...”

Diêu Thế Linh choáng váng.

“Chị cả đang làm gì đấy?” Văn Bằng không khỏi tự hỏi mình.

Trên mặt hàng xóm đều hiện vẻ kinh ngạc với nhiều mức độ khác nhau.

“Văn Thanh cô ấy, cô ấy đang nấu cơm?”

“Hóa ra không phải hỏa hoạn…”

“Hù chết tôi rồi. Ngay cả thùng cho trâu ăn tôi cũng đã xách tới.”

“Haha, không phải hỏa hoạn là tốt rồi.”

“…”

Từng tiếng nói chuyện đều đều rơi vào tay Văn Thanh. Văn Thanh xấu hổ về mình, không ngờ cô làm cơm trưa mà mọi người lại đều cho rằng cô đang phóng hỏa, kiếp trước cô đã tạo bao nhiêu nghiệp cơ chứ.

Văn Thanh cố gắng nở nụ cười: “Thật sự xin lỗi chú thím, để mọi người hiểu lầm, cũng làm phiền mọi người chạy tới đậy. Mọi người đã ăn cơm chưa? Cháu có hấp chút bánh bao rau dại, mọi người cũng đến thử đi.”

Văn Thanh vừa nói xong, xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Văn Thanh chưa bao giờ lễ phép khách sáo như thế, ngay cả người nhà của mình cũng nghi ngờ nhìn về phía Văn Thanh. Văn Thanh biết mình thay đổi rất nhiều so với trước đây, cho nên im lặng.

“Không cần, không cần, trong nhà có nấu, trong nhà có nấu. Chị Văn, nếu không còn chuyện gì khác, vậy chúng tôi trở về ăn cơm đây.” Người phụ nữ hơi lớn tuổi nói: “Văn Thanh đột nhiên hiểu chuyện.” Lúc nói lời này, bà ta liếc trộm Văn Thanh, chỉ sợ mình sẽ trêu chọc cô.

“Ở đây ăn chút đi.” Diêu Thế Linh mời.

“Không được không được, trong nhà đã nấu xong rồi.”

“Đúng đúng đúng, trong nhà nấu rồi.”

“Mọi người ăn đi, mọi người ăn đi. Bọn tôi đi đây.”

“…”

Không ai muốn ở lại nếm thử món bánh bao rau dại. Thứ nhất là nhà họ Văn quá nghèo, mọi người đều biết. Thứ hai, ai mà dám ăn thứ gì của Văn Thanh, lỡ Văn Thanh không vui, xách dao phay chém tới thì phải làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.