Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 11: Chương 11: Năm năm sau.




Thời gian trôi nhanh như thoi đưa. Lịch Huyền Vũ là năm 201, Dạ Nhược Ly xuyên không tới đây đã được năm năm rồi, đồng thời đây cũng xảy ra nhiều chuyện quan trọng.

Đầu tiên nói về Ly Phong quốc, nghĩa tử của Lam thừa tướng Lam Lăng cường thế quay trở về, phụ tá thái tử trong lãnh cung diệt trừ bạo vương lên làm vua, giải oan cả nhà 120 mệnh cho Lam thừa tướng, cả nước vui mừng, đại xá thiên hạ. Sauk hi biết được chuyện này, tam sự của Lam Hinh cuối cùng cũng buông xuống.

Tân hoàng đế đăng cơ liền cưới thanh mai trúc mã là con gái của Lễ bộ thượng thư làm hậu, đồng thơi phong con gái tướng quân là Vân Tâm Vũ làm quý phi, làm hậu cung vắng vẻ đã có nhân khí.

Như vậy vốn đã có chức quyền lớn là tướng quân, nay lại được ân sủng quyền thế càng thêm ngập trời, Vân Tâm Vũ vào cung làm mưa làm gió cũng không để Hoàng Hậu vào mắt.

Tiếp theo là sự việc Bình an Vương gia và hoàng đế Hiên Viên không hoà hợp đã được bày ra ánh sáng, toàn bộ Hiên Viên quốc tràn đầy chướng khí mù mịt, mặc dù Hiên Viên Chiến sớm biết Bình vương gia nhất định sẽ tạo phản chỉ là không biết thời gian cụ thể.

Đối với việc huynh đệ Hiên Viên gia tranh đấu, Bắc Ảnh Thần cũng không them đếm xỉa tới cho nên so sánh với thế giới bên ngoài ồn ào náo nhiêt thì trong phủ tướng quan lại rất an bình, yên tĩnh.

“Năm năm trôi qua rồi sao? Không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã qua năm năm.”

Bên dòng suối nhỏ có cô thiếu nữ dựa lưng vào cây dương liễu, trong miệng ngậm một cọng cỏ xanh, hương vị đắng chát tràn ngập , nàng chậm rãi cười nhẹ, ngửa mặt lên trời nhìn ánh sáng chói chang. Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ mặc áo trắng tung bay trong gió, mái tóc dài đen bóng thỉnh thoảng lại xoẹt qua gương mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo xinh xắn tản ra quang mang nhàn nhạt, nhổ cọng cỏ non nàng cúi đầu xuống nhìn bàn tay rồi nắm nhẹ: “Năm năm qua thực lực đã đạt đến đại Huyền giả đỉnh phong, tuy rằng đối với người khác đã rất thiên tài nhưng với ta còn chưa đủ.”

Ngay sau đó lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi cũng đã hấp thụ huyền khí quá nhiều rồi sao vẫn chưa tình dậy cho ta chứ?”

Năm năm qua nàng hấp thụ huyền khí, một nửa thu vào cơ thể, một nửa khác cho vào nhẫn Huyền Linh, bằng không thì thực lực của nàn sẽ không tăng chậm như vậy.

“Tiểu thư…”

Giọng nói quen thuộc truyền tới, Dạ Nhược Ly phóng mắt nhìn hướng có người chạy tới, lưng lại dựa sát vào cây liễu, hỏi: “Gia Nhi, có chuyện gì?’

“Tiểu thư, người không phải nói hôm nay muốn đi ra ngoài sao? Khi nào chúng ta mới đi?” Gia Nhi hai mắt toả sáng nhìn Dạ Nhược Ly, những năm gần đây nàng ta cũng thành công trở thành huyền giả, mặc dù thực lực còn cách Dạ Nhược Ly rất xa nhưng cũng được xem là thiên tài đồng thời cũng là nhân vật đứng đầu.

Chỉ là ngoại trừ thiên phú của Gia Nhi, Dạ Nhược Ly còn cho nàng ta đan dược nên huyền lực của nàng ta tăng lên rất nhanh.

“Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi!” Dạ Nhược Ly nhìn thời gian, con mắt xoẹt qua tinh quang: “Chúng ta đi trường đấu thú, chỉ là chuyện này không được nói với cha dượng và mẫu thân biết.”

Dứt lời, Dạ Nhược Ly cười lạnh, đây cũng là thời điểm nàng tập trung thế lực của mình, Vân gia ngươi sẽ không an nhàn sung sướng được lâu nữa đâu, lúc đó ta – Dạ Nhược Ly sẽ cho các ngươi từ thiên đàng rớt xuống địa ngục.

Ở Hiên Viên quốc vô cùng phồn thinh, người đi đường không dứt, trong xe ngựa thỉnh thoảng lại có giọng nói chuyện truyền ra.

“Nam Cung, sự việc này ngươi nghe được ở đâu?”

Trong tửu lâu, nam tử mặc áo đỏ dựa vào ghế, mắt phượng hẹp dài có chút nheo lại, con ngươi đen như mực loé lên tia sáng yếu ớt.

Dung mạo tuấn mỹ phảng phất giống như nữ tử nhưng lại không mất đi nam tính nên có khí khái hào hùng, long mi cong dài chậm rãi rủ xuống che giấu tâm tình trong đôi mắt, đôi môi mỏng mê người cũng khép lại không nói chuyện, cả người toả ra khí phách vương gia nồng đượm.

Ngồi đối diện là một nam tử thanh sam, nam tử Nam Cung bưng ly rượu lên uống cạn một hơi rồi liếc mắt nhìn nam tử yêu nghiệt, lười biếng ngáp một cái: “ Mỗi lần ngươi tới tìm ta đều không phải chuyện tốt đẹp gì, ta Nam Cung Thần chẳng lẽ trời sinh phải lao lực vì ngươi sao?”

“Bớt nói nhảm đi,”lông mày dài hẹp tinh xảo của nam tử yêu nghiệt khẽ níu, âm thanh có chút không kiên nhẫn: “Ta không tin nữ hài tử bướng bỉnh kia lại có thể chết dễ dàng như vây!”

Nghĩ đến năm năm trước gặp phải nữ oa ngang ngược mà lại cao ngạo như vậy, nam tử yêu nghiệt khẽ cười, mắt phượng lại sáng lên. Thật vất vả mới có người làm hắn thấy hứng thú, hắn sao có thể bỏ qua dễ dàng, bất luận như thế nào hắn cũng không tin nàng như lời Vân Lan nói là đã bỏ mình trong biển lửa.

“Tin tức? Ta thật sự có!” Nam Cung Thần vung bàn tay lên mở cây quạt xếp, khuôn mặt tuấn mỹ treo nụ cười đắc ý: “Nghe nói trước khi Vân phủ tướng quân xảy ra hoả hoạn có một người thần bí tới bái kiến Vân Lan mà người thần bí kia là Thương gia Ly Phong quốc, mặt khác, ta còn điều tra được Thương gia và hộ quốc Đại tướng quân Bắc Ảnh Thần của Hiên Viên quốc có mối quan hệ mật thiết.”

“Bắc Ảnh Thần? Là Bắc Ảnh gia?” Tin tức này đúng là vượt quá sự suy đoán của Cung Vô Y, hắn hơi sững sỡ sau đó hồi phục lại tinh thần, ánh mắt quăng ra nhìn cửa sổ nhìn người đi đường, đôi môi đỏ mọng gương lên đường cong mờ: “Không nghĩ tới lại trùng hợp thế, trong đoạn thời gian tới chúng ta sẽ đi Hiên Viên quốc.”

Nam Cung Thần ngạc nhiên nhìn Cung Vô Y, vị nữ hài tử kia rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể khiến Cung Vô Y đến Hiên Viên quốc?

Lúc này, ngoài trường đấu thú dòng người vô cùng đông đúc, Dạ Nhược Ly và Gia Nhi vừa đến đây liền nghe âm thanh ngang ngược bên cạnh truyền tới: “Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp, ta cho rằng những năm gần đây ngươi sợ bản quận chúa đã trở thành con rùa đen rúc đầu trong nhà, không nghĩ tới ngươi còn có gan mang theo nha hoàn đến nơi này, hôm nay bản quận chúa không thể không giáo huấn xú nha đầu nha ngươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.