Thiếu Chủ Ma Giới Cường Thế Sủng Ái

Chương 26: Chương 26: Làm khó dễ




Trước khi yến hội bắt đầu, mấy hậu phi cùng các công chúa trong cung chơi trò chơi ở khúc lưu thủy, cười nhạt uống trà ngâm thơ.

Còn đám con cháu quyền quý hoàng thân quốc thích thì ngồi uống rượu vui đùa, một bên trộm đánh giá công chúa cùng các tiểu thư, nghĩ cách làm các nàng chú ý.

Mỗi khi cung cử hành yến hội, đều là cơ hội tốt để đám nam nữ trẻ tuổi kết nhân duyên, cũng có người bất đắt dĩ do phụ mẫu hạ lệnh, nhất định phải leo lên nhà quyền quý.

Cho nên dù là nam tử hay là nữ tử, đều trang điểm ăn mặc vô cùng thu hút, đẹp đẽ quý giá, ngầm tranh đua với nhau.

Tô Vân Thanh chỉ mặc một áo choàng trắng, trang sức cũng vô cùng đơn giản mộc mạc, cứ như thế trước một đám hoa khổng tước, cả người có vẻ ảm đạm không ánh sáng.

“Ôi, đó là hạ nhân nhà ai, ăn mặc đơn giản như thế mà lại tiến cung, còn dám không hiểu quy củ như vậy, thấy chúng ta mà không hành lễ sao?” Một quý phụ đanh đá mở miệng nói, ánh mắt sắc bén.

Người nói chuyện là sủng thiếp của một vị đại thần, ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc, chính phòng lại vô cùng đắn đo, xưa nay luôn kiêu ngạo.

“Các ngươi mắt mù sao, không thấy rõ thiếu gia nhà ta là thừa tướng ái tử, vương phi của thất vương gia sao? Muốn hành lễ, ấn quy củ cũng nên là người phụ nhân cô hành lễ với thiếu gia nhà chúng ta!” Tô Vân Thanh không giữ chặt, Thanh Chi liền xông đến đằng trước.

Bị Thanh Chi răn dạy một hồi mặt người mỹ phụ kia lúc xanh lúc đỏ, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Không hành lễ, nàng đắc tội không nổi tô thừa tướng cùng Thất vương gia, nhưng nếu như hành lễ thì cũng quá mất mặt.

Đang ở thời điểm giằng co, Tiêu Lăng Vũ mang Dung phu nhân lại đây.

Dung phu nhân kéo cánh tay Tiêu Lăng Vũ, phong tình vạn chủng xoắn eo nhỏ phì mông, mị nhãn như tơ.

Mà lúc Tiêu Lăng Vũ đi ngang qua Tô Vân Thanh cũng không liếc hắn một cái, thậm chí Dung phu nhân còn cố ý đụng vào Tô Vân Thanh.

Nhìn như vậy, vị phụ nhân kia mới lấy lại gan, ngẩng cổ lớn giọng nói: “Ai uy, thật đúng là thiếp thân có mắt không tròng, thế nhưng không nhìn ra vị này chính là đại danh đỉnh đỉnh thất vương phi, nếu như ngươi không nói ta còn tưởng rằng người mỹ nhân bên cạnh vương gia kia mới đúng đây!”

Giọng nói của nàng rất lớn, sau khi dung phu nhân trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy kia nghe được đắc ý nhích lại gần Tiêu Lăng Vũ.

“Thanh Chi, không cần để ý tới chó điên, chúng ta đi.” Tô Vân Thanh kéo Thanh Chi ra sau lưng mình.

Hiện giờ tô thừa tướng mất thế, bọn họ không thể quá mức trương dương, bằng không sẽ gây phiền toái cho phụ thân.

Yến hội sắp bắt đầu, mọi người sôi nổi ngồi xuống.

Dung phu nhân dựa gần Tiêu Lăng Vũ, một bước cũng không chịu rời, mà Tô Vân Thanh lại bị ép một chổ không di chuyển được.

Náo nhiệt đều là của bọn họ, có vẻ không có liên quan gì đến Tô Vân Thanh.

Vốn dĩ chỉ nghĩ hành sự cẩn thận, không nghĩ sẽ sinh sự với Tô Vân Thanh, không nói lời nào cũng có thể tạo con dao sắc bén.

“Thần nữ nghe nói Tô gia đại thiếu gia cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, thừa dịp Hoàng Thượng mừng long tử đang cao hứng, không bằng Thất vương phi tới đàn một khúc trợ hứng?” Cao tiểu thư Thượng thư phủ vẻ mặt ngoan ngoãn nói.

Mọi người đều biết, Tô Vân Thanh chính là một ngốc tử, sống mười mấy năm còn không biết viết một chữ. Càng đừng nói đánh đàn vẽ tranh, sợ là ngũ luật đều không được đầy đủ, từ đâu ra cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông?

Này rõ ràng là muốn làm khó Tô Vân Thanh!

Hoàng đế tự nhiên biết điều này, nhưng hắn cũng không có cự tuyệt.

Việc Tô Vân Thanh khôi phục thần trí, hắn muốn thử xem có phải là sự thật hay không.

“Được được được, khó được ngươi có phân tâm ý này. Vân thanh, khó lắm hôm nay trẫm mới vui vẻ một lần, ngươi cũng không nên từ chối!” Lão hoàng đế cười tủm tỉm, rất giống một lão cáo già.

Hoàng đế cũng lên tiếng, nếu lại chối từ, chính là kháng chỉ.

Tô Vân Thanh lạnh lùng nhìn Cao tiểu thư liếc mắt một cái, mới xoay người hành lễ với hoàng đế: “Vâng, con dâu này sẽ đàn cho phụ hoàng một khúc.”

Tiêu diệp vỗ tay, thất huyền cầm đã được đưa lên.

Tô Vân Thanh bước đi tự nhiên, ngồi xuống nhẹ nhàng vỗ một chút.

Âm sắc không tồi, cầm tốt.

“Cuối cùng hắn có biết đàn hay không, làm bộ làm tịch!” Phu nhân và các tiểu thư phía dưới khe khẽ nói nhỏ.

“Hừ, các ngươi cứ chờ xem hắn xấu mặt đi.” Khóe môi Cao tiểu thư khóe nhếch lênh cười nham hiểm.

Thì ra nàng có thể gả cho Tiêu Lăng Vũ làm Vương phi, nhưng tên ngốc tử này lại đoạt mất vị trị thất vương phi của nàng, làm sao nàng có thể không hận được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.