Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 100: Chương 100: Ngoại truyện 7




“Chị ơi, Thước Thước ăn no chưa?” Cố Tiểu Đồng ghé vào chân Giản Nhất hỏi.

“Chưa đâu.”

“Bé ăn no sẽ ngủ luôn ạ.”

“Đúng rồi.”

Cố Tiểu Đồng không hỏi nữa, chuyên tâm nhìn ngắm em bé, Thước Thước sinh được sáu cân bảy lạng, là thể trọng bình thường của một đứa trẻ. Lúc sinh đỏ hỏn nhăn nheo, sau một tháng tiểu gia hỏa bắt đầu phổng lên, non nớt, nhìn qua có chút giống Cố Tiểu Đồng.

“Chị ơi, Thước Thước nhìn rất giống em.”

“Ai nói vậy?” Giản Nhất cười.

“Mẹ đẹp nói, Thước Thước giống dì.”

“Em có vui không?”

“Vui ạ.” Cố Tiểu Đồng cười toe, nhịn không được ghé đến gần hôn lên mặt em bé một cái, Thước Thước rì rầm nho nhỏ, Cố Tiểu Đồng còn muốn hôn tiếp thì Giản Nhất ngăn lại: “Đừng hôn đừng hôn, để em bé ăn sữa đã.”

“Dạ.” Cô bé đứng một bên quan sát.

Thước Thước ăn no rồi, ợ nhỏ một cái, hai bàn tay nhỏ nắm thành nắm đấm, vung vẩy hai cái rồi nhắm mắt lại.

“Ngủ rồi.” Cố Tiểu Đồng tròn mắt nhìn em bé.

“Ừ, ngủ rồi, để chị đặt lên giường nào.”

“Chị chậm thôi.” Cố Tiểu Đồng lo lắng khiến Giản Nhất buồn cười, đặt Thước Thước xuống lại nựng mặt Cố Tiểu Đồng một cái nói: “Em đừng ngày nào cũng Thước Thước Thước Thước như vậy, phải chăm chỉ học tập đó.”

“Em học rất tốt mà.”

“Tốt thật không?”

“Em đứng thứ hai đó.”

“Đứng nhất là ai?”

“Thôi Dương.”

Thôi Dương? Cô nghĩ một chút, Thôi Dương chẳng phải là cậu bé cùng nhà trẻ hay quấn lấy Tiểu Đồng, muốn cùng Tiểu Đồng làm bạn tốt kia sao?

“Cậu bé học giỏi vậy sao?”

“Dạ, nhưng mà em cũng sẽ đứng nhất.”

“Giỏi quá! Tiếp tục nỗ lực.”

“Dạ.”

Giản Nhất nắm tay Cố Tiểu Đồng ra khỏi phòng ngủ, để Lạc Nham trông Thước Thước, còn cô đưa Tiểu Đồng về nhà.

“Bà xã, về sớm nhé.”

“Vâng.”

Sau khi cô đưa Cố Tiểu Đồng về Cố gia xong, lại đến trung tâm mà mẹ Chúc giới thiệu để khôi phục dáng người. Ở chỗ này có rất nhiều bài tập khôi phục cơ thể sau khi sinh nở, Giản Nhất luyện tập một tiếng rưỡi mới về nhà. Nghỉ ngơi một lúc, cho Thước Thước ăn sữa, cơm tối cô ăn ít nhưng rất bổ dưỡng. Trước khi ngủ nằm trên giường trêu chọc Thước Thước đang ngủ bên cạnh mình, Thước Thước còn nhỏ, ánh mắt đen láy chuyển động hai cái lại ngủ.

Lạc Nham đi đến ôm Thước Thước đặt vào nôi em bé.

“Em không buồn ngủ à?” Anh trở lại hỏi cô.

“Mấy bữa nay ngủ nhiều quá.” Giản Nhất nửa ngồi nửa nằm dựa vào đầu giường, nhìn vào máy tính bảng.

“Anh đi tắm một cái.”

“Vâng.” Giản Nhất cũng không ngẩng đầu mà đáp, lướt máy tính bảng. Trên màn hình là một đường link Nguyên Lị gửi cho cô, cô nói sau khi sinh con, cô béo lên có nhiều mỡ bụng, Nguyên Lị lập tức chia sẻ cho cô một bài tập hồi phục sau sinh, cái này kết hợp với chữa trị hậu sản rất hữu ích.

Giản Nhất không chắc có tác dụng hay không, nhưng trong bài đăng nói rất hữu ích.

“Bà xã.” Lạc Nham tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa bò lên giường.

Giản Nhất ừ một tiếng.

“Bà xã.” Lạc Nham lại gọi.

Giản Nhất nghiêng đầu nhìn anh, anh nhẹ nhàng rút máy tính bảng trên tay cô ra, đặt trên đầu giường rồi nói: “Đi ngủ chưa.”

Cô liếc qua thời gian trên máy tính bảng thấy cũng không còn sớm, chuyển mắt sang Lạc Nham thì thấy tay anh đã trực tiếp phủ lên ngực cô: “Chỗ này lớn hơn rồi.” Dường như rất vui sướng.

“Đừng sờ loạn.” Cô đẩy tay anh ra.

Lạc Nham da mặt dày ôm lấy hôn lên môi cô, từ khi Giản Nhất mang thai, mặc dù sau ba tháng bọn họ cũng làm nhiều lần, nhưng vì cố kỵ đứa nhỏ nên anh không dám tận hứng. Sau đó bụng Giản Nhất dần lớn, anh lấy Giản Nhất và con làm trọng, đợi cô sinh con xong và ở cử hết bốn lăm ngày thì đã nghẹn muốn hỏng.

Lúc này ngửi thấy mùi hương nhạt nhàn trên người Giản Nhất, anh đột nhiên xoay người, đè cô dưới thân.

“Em béo lắm.” Giản Nhất cự nự.

“Không có.” Lạc Nham hôn lên cổ cô, thở hổn hển.

“Có, em béo lắm rồi, trên eo toàn là thịt thừa.”

“Anh nhìn xem.” Lạc Nham duỗi tay sờ thử, lập tức chạm vào phần thịt mềm mại trơn trượt, chỉ cần chạm nhẹ một cơn rùng mình mạnh mẽ từ sống lưng truyền đến khiến cho Lạc Nham không thể kiềm chế mà tăng thêm lực độ, xoa nắn eo cô, đôi môi mút hôn trên ngực Giản Nhất.

“Anh thích, bà xã, anh rất thích.”

Lúc đầu Giản Nhất còn kháng cự, nhưng dưới sự nhiệt tình cùng kỹ thuật thuần thục của Lạc Nham, hơn nữa hiện tại thân thể cô rất mẫn cảm, một chút cũng không thể chống đỡ được dụ hoặc của anh, chỉ sau mấy giây đã bắt đầu đáp lại.

“Bà xã, ôm anh đi.”

“Lạc Nham.”

“Ôm chặt anh.”

“Ông xã.”

“Bảo bối, anh đến.”

“…”

Hai người quấn lấy nhau vui vẻ một hồi, rất nhanh Lạc Nham lại đứng thẳng một lần nữa, nhấc một bên chân thon dài của Giản Nhất lên rồi tiến vào, mạnh mẽ lao tới, nhưng vẫn cảm thấy chưa đã ghiền, liền nâng nốt một bên chân khác lên mà va chạm, ép Giản Nhất vào đầu giường, dựa lưng vào tường tiếp nhận tình yêu của anh.

“Bà xã, anh thích em như thế này, rất thích.”

Giản Nhất thoải mái đến choáng váng, tiếng rên lúc to lúc nhỏ khiến Lạc Nham căng thẳng, dùng toàn lực tấn công, sau một hồi đại chiến Lạc Nham mới dừng lại nằm trên giường nghỉ lấy hơi.

Anh vuốt ve eo Giản Nhất, môi dán lên môi cô nhẹ nhàng mổ mấy cái, Giản Nhất nhắm mắt lại, tùy ý để anh xong việc lại nghịch ngợm triền miên.

“Bà xã.”

Giản Nhất híp mắt ừ một cái, nghe thấy anh nói: “Anh thích em như bây giờ.”

Ngay khi lời của Lạc Nham vừa rơi xuống, cô cảm giác được anh đột nhiên cúi xuống hôn lên môi rồi trượt dần xuống eo cô.

“Lạc Nham!”

“Bà xã…”

Mặc dù Lạc Nham lần nữa dùng hành động chứng minh anh rất thích dáng vẻ của cô, như thế nào cũng thích, nhưng Giản Nhất vẫn kiên trì tập thể hình như cũ, thêm phần mẹ Chúc hỗ trợ, cô không chỉ lấy lại dáng người mà nét mặt càng thêm tỏa sáng mỹ lệ. Thế cho nên, sau kỳ nghỉ sinh quay lại trường dạy học, các thầy cô trong trường đều tán thưởng, Giản Nhất sinh con xong càng thêm xinh đẹp, thục nữ hơn rất nhiều.

Rất nhiều thầy cô tới hỏi bí quyết để xinh đẹp của Giản Nhất.

Cô cười đáp: “Bí quyết nằm ở chỗ vận động.”

Cô giải thích rằng bí quyết ở chỗ vận động, thì con trai cô, Thước Thước cũng đang biểu diễn sự hiếu động của mình.

Thước Thước bây giờ đã biết bò, ngày nào cũng bò tới bò lui, cảm thấy rất tươi mới và tò mò về mọi thứ trên đời, muốn chạm vào mọi thứ, hết cắn, giật lại quăng. Chẳng hạn như đôi dép trong nhà của ba mẹ đều bị ném lung tung rối loạn.

Chẳng hạn như thước Thước rất thích ôm cầu cầu, dọa cầu cầu sợ hãi bỏ chạy.

Lại chẳng hạn như bé nghĩ dưới gầm giường rất vui liền chui vào, nhưng vì quá béo mà kẹt cứng không thể thoát ra, khóc lớn nức nở, ba ba phải nâng giường lên để bà nội bế ra mới được.

Vân vân và mây mây, Lạc gia vì có thêm Thước Thước nên cả nhà trở nên rất náo nhiệt, sự náo nhiệt cũng không thiếu Cố gia.

Ba Cố rất thích Thước Thước, bởi vì bé rất thích ăn uống, còn có khí chất bình tĩnh đặc biệt giống Cố Tiểu Đồng.

Khác ở chỗ là Cố Tiểu Đồng mặt lạnh từ đầu đến cuối, nhưng Thước Thước rất thích cười, trước đó còn làm mặt lạnh, nhưng chỉ cần trêu đùa một tí đã cười khanh khách vang dội.

Giản Nhất tan tầm chưa vào nhà đã nhớ con trai, cô bước nhanh đi vào sân, gặp ba Lạc đang tưới hoa.

“Ba.” Giản Nhất cười chào một tiếng.

“Giản Nhất con về rồi à.”

“Dạ, Lạc Nham về chưa ạ? Thước Thước đâu ba?”

“Lạc Nham còn chưa về, Thước Thước đang trong nhà uống sữa.”

Cô bước nhanh vào nhà, trong phòng khách truyền đến giọng kể truyện thiếu nhi, nhất định là mẹ Chúc đang mở truyện cổ tích cho Thước Thước nghe mà không phải xem, mẹ Chúc nói, TV, máy tính gì đó đều hại cho mắt đứa nhỏ.

Giản Nhất gấp không chờ nổi muốn gặp con trai, chạy chậm đi vào đã nhìn thấy bé con mập mạp ngồi trên thảm, quần áo ngắn nhỏ xinh, tay nhỏ ôm bình sữa chuyên tâm bú, dáng vẻ nho nhỏ cực kỳ đáng yêu.

“Thước Thước.” Cô gọi một tiếng.

Thước Thước quay đầu lại thấy cô, vội ném bình sữa sang một bên, vươn hai tay ra uốn éo thân mình, chạy đến trước mặt cô.

“Mẹ, mẹ…”

“Con trai.” Giản Nhất thả túi xách xuống, khom lưng bế bé lên hôn.

Thước Thước ôm mẹ vui vẻ hai mắt tỏa sáng.

“Thước Thước ơi!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm.

Thước Thước liền hưng phấn, nhảy lên trong ngực Giản Nhất: “Dì, dì…” là Cố Tiểu Đồng tới.

Giản Nhất bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa vô lương tâm, thân với dì hơn mẹ, nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cô vẫn giao Thước Thước cho Cố Tiểu Đồng. Có lẽ cậu nhóc đã thích dì bắt đầu từ những cái hôn lên bụng Giản Nhất lúc mang thai, mới vừa được Cố Tiểu Đồng ôm, cậu bé đã vòng tay ôm cổ dì thật chặt.

“Được rồi, buông dì ra nào.” Giản Nhất khuyên.

Thước Thước vẫn ôm chặt không nhả.

“Thước Thước, con ôm dì chặt quá.” Cố Tiểu Đồng nói.

Thước Thước mặc kệ, vẫn ôm chặt dì.

“Thước Thước.” Giản Nhất kiên quyết gỡ cậu nhóc từ trên người Cố Tiểu Đồng xuống, khiến Cố Tiểu Đồng lảo đảo hai cái vẫn không gỡ ra được, cậu nhóc cũng thực có lực.

“Thước Thước thả ra nào.”

“Thước thước.”

“A a a.” Cậu nhóc kêu a a không thả.

“Thước Thước! Thả ra!” Trong sân truyền đến giọng quát của Lạc Nham, cậu nhóc chưa nhìn đã lập tức thả tay ra bò vào ngực Giản Nhất, cậu biết, ba ba về rồi.

Giản Nhất: “…”

Cố Tiểu Đồng: “…”

Lạc Nham đi vào nhà, Thước Thước liền ghé vào bả vai mẹ thành thành thật thật, chẳng qua vẫn bị Lạc Nham ôm đến thư phòng giáo huấn một trận, sau này ôm Cố Tiểu Đồng cũng không bao giờ siết chặt không bỏ.

Giản Nhất hỏi: “Làm sau anh dạy được Thước Thước vậy?”

Lạc Nham: “Lấy phương pháp của đàn ông để dạy.”

Giản Nhất: “…”

Theo thời gian trưởng thành của thước thước, tình cảm của cậu và Cố Tiểu Đồng ngày càng tốt. Hầu như ngày nào Cố tiểu Đồng cũng chạy đến nhà chị gái ôm cậu bé, kể chuyện cổ tích cho cậu nghe, nói chuyện cùng Thước Thước, giúp Thước Thước cắt móng chân.

“Thước Thước, đừng nhúc nhích, dì cắt cái móng cuối cùng nữa là xong rồi.”

Thước Thước ngồi trên giường, tay nhỏ nâng bình sữa lên, đôi chân nhỏ trắng trẻo mập mạp duỗi đến tầm tay Cố Tiểu Đồng, ánh mắt đen láy nhìn cô bé.

“Răng rắc” một tiếng, móng tay út bị cắt rớt.

Cố Tiểu Đồng cất bấm móng tay nói: “Xong.”

Thước Thước nhả núm vú cao ru sa, ánh mắt đen láy nhìn xuống chân nhỏ nhìn một cái, bò đến hôn chụt một cái lên mặt Cố Tiểu Đồng, sau đó cười rộ lên hắc hắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.