Thốn Mang

Chương 49: Q.11 - Chương 49: Thủy để Băng Phong






Kính Nguyệt Hồ hình chiếc phễu, trên hẹp dưới rộng.

Dưới mặt hồ, dòng ngầm cuồn cuộn, từng cỗ thủy lưu (nước chảy) từ phía dưới bắn vọt lên trên một cách kịch liệt lao thẳng ra khỏi mặt hồ hình thành nên vòi nước, nước từ phía dưới bắn lên đó đều mang theo hàn khí màu bạc lạnh lẽo vô cùng, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện những mũi màu xanh như mũi kim.

Lượn quanh trong dòng nước, thân thể Lý Dương không tự kìm được mà run lên.

“Thật là lạnh quá!” Lý Dương không có ngăn cản những hàn khí cùng với các mũi kim màu xanh đó, những năng lượng thuộc tính thủy này căn bản không gây thương hại được cho Lý Dương, chỉ là nhiệt độ cực thấp vẫn khiến cho hắn toàn thân run lên, bất quá sau khi thích ứng được nhiệt độ, Lý Dương đã trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Không biết bên trong Kính Nguyệt Hồ này rút cục có bao nhiêu Luân Hồi Châu?” Lý Dương vừa suy nghĩ thần thức liền phát tán ra, Kính Nguyệt Hồ được xưng là thần thức không thể tra xét, nhưng điều đó đối với Lý Dương lại không có chút ảnh hưởng nào, thần thức rất nhanh bao phủ xuống dưới.

- Ồ?

Lý Dương kinh ngạc trong lòng, lúc này thần thức của hắn đã phát hiện ra không xa dưới nước đang có một ngọn núi, chỉ là ngọn núi này hoàn toàn do huyền băng (băng đen) lấp lánh trong suốt cấu thành nên, mật độ cũng lớn đến kinh người, thậm chí có thể chống được áp lực của nước hồ.

Ngọn băng dưới nước đó càng xuống sâu càng to lớn, sau khi xuống sâu về đáy nước được vạn mét, ngọn núi băng lại có màu xanh, chính là vật liệu để luyện chế thượng phẩm ma khí là Thanh Diệu Băng Thạch, đương nhiên, sự xuất hiện của Thanh Diệu Băng Thạch chỉ làm Lý Dương kinh ngạc mà thôi.

Nhưng chỉ lát sau, Lý Dương đã trở nên ngây ngốc.

“Hắc Diệu Băng Thạch, lão thiên ơi, có thể sánh với Hắc Diệu Băng Thạch của Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch, không lẽ núi băng này và Hỗn Độn Sơn giống nhau, không chỉ có Thanh Diệu Băng Thạch, mà còn có Hắc Diệu Băng Thạch!” Lý Dương trợn mắt há mồm, từ sự quan sát của thần thức, đã phát hiện ra phía dưới vài vạn mét có xuất hiện Hắc Diệu Băng Thạch.

Đương nhiên, Hắc Diệu Băng Thạch chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện, lẫn lộn vào bên trong Thanh Diệu Băng Thạch, nhưng diện tích bao quanh của núi băng phía dưới vài vạn mét đã đạt đến vài trăm dặm rồi. Núi băng khổng lồ như vậy, nhất định sẽ có nhiều Hắc Diệu Băng Thạch nữa.

Một ngọn Hỗn Độn Sơn mới.

Giá trị của núi băng này tuyệt đối có thể so với Hỗn Độn Sơn.

Núi băng này, một vạn mét phía trên cùng gần như đều là màu trong suốt rạng rỡ, thỉnh thoảng xuất hiện một, hai khối Thanh Diệu Băng Thạch, dưới một vạn mét, núi băng liền biến thành màu xanh, thỉnh thoảng lại xuất hiện một hai khối Hắc Diệu Băng Thạch, càng xuống thấp Hắc Diệu Băng Thạch càng nhiều.

Hắc Diệu Băng Thạch, đó là bảo vật dùng để luyện chế thần khí, dù là Quỷ Đế cũng thèm muốn, đáng tiếc thèm muốn cũng vô dụng, phải có thực lực đi xuống thì mới được.

“Phong Đô Đại Đế căn bản không biết Kính Nguyệt Hồ này rút cục sâu bao nhiêu, với thực lực của hắn nhiều nhất là lặn xuống được vạn mét mà thôi, đi xuống tiếp thì trong toàn bộ nước hồ sẽ ẩn hàm vô số những mũi hàn châm màu xanh, dù là Băng Hồn dùng thần khí Băng Phách Huyền Băng thì mới miễn cưỡng sử xuất được vài mũi hàn châm màu xanh, bên dưới vạn mét này, vô số hàn châm công kích, dù cho là Lục Đạo Không Gian có lẽ cũng không chống được.” Lý Dương hiểu rõ trong lòng.

Phía dưới vạn mét, núi băng này hoàn toàn là do Thanh Diệu Băng Thạch cấu thành nên, thi thoảng còn có Hắc Diệu Băng Thạch, nếu Phong Đô Đại Đế phát hiện, chẳng phải là hắn sẽ có nhiều bảo bối hơn sao, chỉ đáng tiếc nơi bảo bối mà nhiều cũng càng nguy hiểm.

Tuyệt chiêu công kích của Băng Hồn bất quá chỉ vài hàn châm màu xanh, bên dưới này vô số hàn băng châm, chính là tương đương với vô số Băng Hồn công kích, Phong Đô Đại Đế có lợi hại hơn nữa cũng đỡ không được.

Thần thức của Lý Dương tiếp tục tra xét xuống phía dưới.

Đột nhiên...

Biểu tình trên khuôn mặt Lý Dương cứng đơ lại.

“Thế là như thế nào, thế nào mà lại như thế được!” Lý Dương trợn trừng đôi tròng mắt, trong lòng cực độ kinh hoàng, trong lúc nhất thời giống như sét đánh ngang tai, rồi trong một sát na đầu óc hoàn toàn trống rỗng, hắn thật sự không thể chấp nhận sự thật này.

“Thần thức cường đại là thế mà cũng nhìn không thấu là như thế nào? Địa phương nào ở lục giới không thể thẩm tra được? Hay chính là tại không gian hỗn độn hạch tâm, hoặc giả chính là tất cả các giới Đại Tôn, thần thức đã có thể dễ dàng thông qua, núi băng phía dưới rốt cuộc là địa phương nào, tại làm sao mà ta không thể thẩm thấu!!!”

Lý Dương thần sắc cô đọng, vẻ khiếp sợ vẫn còn lưu dấu nơi ánh mắt, trong giây phút vừa qua thực sự hắn đã bị kinh hãi đến mức tột cùng, thậm chí tâm thần còn bị chấn động làm cho cả người như ngây ngốc!

Lý Dương hiểu rất rõ ràng thần thức của mình cường đại tới mức nào, vô luận là Ma giới hay là Yêu giới, hoặc kể cả là Qủy giới, cho dù đích thực đó là địa ngục Lôi Viêm hay vẫn còn là hỗn độn hạch tâm không gian... thần thức của hắn còn có chỗ nào mà không thẩm tra ra được nữa kia chứ?

Không có gì có thể ngăn được thần thức của mình!

Lý Dương còn tưởng rằng không còn chỗ nào mà thần thức của hắn không thể không tra ra.

Nhưng chính là... bây giờ và tại đây, với núi băng phía dưới này, thần thức của hắn mãnh liệt phóng ra nhưng không thể nào thẩm thấu được, giống như có một vòng rào cản năng lượng mênh mông ngăn trở, vòng bảo hộ này phảng phất cực kỳ nhu nhuyễn, làm cho thần thức của hắn căn bản là không có cách nào đi vào được.

“Hừm, ta thực sự muốn nhìn xem rốt cuộc là phía dưới có cái gì!” Lý Dương hai mắt lóe sáng, lập tức hóa thành một đạo lưu quang nhằm phía dưới xuyên xuống, khi mà linh thức không thể xuyên thấu thì hắn đương nhiên tò mò, hiếu kỳ vô cùng. Lý Dương vì đã hấp thu qua thủy nguyên tố và lôi điện nên không hề e ngại bị thuộc tính thủy công kích.

Cho dù Thanh Châm có thể so với Lưỡng Nghi Tịnh Hỏa, Lý Dương cũng không hề để ý.

Lần này tới Kính Nguyệt Hồ mục đích của Lý Dương chính là Luân Hồi Châu, chỉ là lấy Luân Hồi Châu đối với Lý Dương mà nói, quá mức đơn giản, mặc dù vừa mới dùng thần thức phát ra, Lý Đương đã phát hiện hơn mười khỏa Luân Hồi Châu, nhưng Lý Dương giờ phút này không nóng nẩy lấy Luân Hồi Châu.

Dựa vào thần thức của hắn cùng với bản lĩnh thủy thuộc tính công kích, đoạt lấy Luân Hồi Châu rất dễ dàng, huống chi hắn có một ngày thời gian, thu nhặt Luân Hồi Châu đối với Lý Dương mà nói, chỉ cần nửa khắc mà thôi, hắn bây giờ tối trọng yếu đó là điều tra Băng Phong ở phía dưới rốt cuộc là cái gì.

Đến thần thức của hắn cũng không thể thẩm thấu, Lý Dương tự nhiên muốn thăm dò một phen, đối với sự an toàn của bản thân, Lý Dương đã rất tự tin, thân có tứ đại thuộc tính lôi điện bổn nguyên, Lý Dương lo lắng cái gì nữa?

Đương mặc dù dọc theo Băng Phong tra phía dưới bơi đi.

- Lý Dịch đạo hữu.

Đột nhiên một đạo thanh âm quen thuộc vang lên, Lý Dương không tự kìm hãm được ngừng lại, chỉ thấy người nọ mặc áo màu đen hoa phục, đạo đạo màu đen khí lưu vớn quanh quần áo, là Quỷ giới đệ nhất nhân Phong Đô Đại Đế!

Phong Đô Đại Đế đứng ở Băng Phong sơn mạch, giờ phút này cũng ngừng lại.

- Lý Dịch đạo hữu, Kính Nguyệt Hồ nói không biết khi nào thì xuất hiện Thanh Châm Hàn Mang, cho nên phải cẩn thận, đương nhiên phải bảo vệ tâm thần của mình, cho dù Thanh Châm Hàn Mang xuyên thấu thân thể cũng chỉ là việc nhỏ. Bất quá cho dù tốc độ đạo hữu nhanh như vậy nhưng vẫn còn phi thường nguy hiểm.

Phong Đô Đại Đế thập phần hảo tâm khuyên bảo

Vừa nói, một cây Thanh Châm Hàn Mang xuyên toa (lao rất nhanh) mà tới, Phong Đô Đại Đế cẩn thận né tránh.

- Đại Đế nói có lý, bất quá ta đối với “Hỏa” tương đối am hiểu, trong cơ thể có Lưỡng Nghi Tịnh Hỏa, Thanh Châm Hàn Băng mặc dù lợi hại nhưng nếu chống lại Lưỡng Nghi Tịnh Hỏa cũng bị hòa tan. Điểm ấy không cần phải quá mức cần thận.

Lý Dương chỉ có thể giải thích như thế.

Phong Đô Đại Đế lắc đầu nghiêm túc nói:

- Đạo hữu, đừng khinh thường như thế, ta biết chân hỏa của ngươi là Lưỡng Nghi Tịnh Hỏa, nhưng ngươi phải biết rằng càng đi xuống dưới thì Thanh Châm Hàn Mang càng nhiều, một hai cây Thanh Châm Hàn Mang công kích ngươi không sợ, nhưng mười cây, trăm cây thì sao? Trong cơ thể chân hỏa cũng chỉ có hạn. Có thể hòa tan bao nhiêu Thanh Châm Hàn Mang?

Phong Đô Đại Đế phản bác.

- Ách…

Lý Dương nhất thời không nói gì.

Chẳng lẽ lại nói cho Phong Đô Đại Đê, chính mình không sơ công kích thủy thuộc tính? Điểm bí mật ấy Lý Dương hoàn toàn không muốn nói cho người khác, dù sao bí mật này cũng quá mức hãi nhân.

- Đại Đế…

Lý Dương trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

Phong Đô Đại Đế mỉm cười nói:

- Ta biết ngươi muốn Luân Hồi Châu để thông qua Luân Hồi Kính điều tra, nhưng cũng không thể không quý trọng tính mạng. Như vậy đi, chúng ta cùng đồng thời hành động, phàm thu được Luân Hồi Châu nhất luật đều cho ngươi, như thế nào?

Phong Đô Đại Đế chứng kiến thủ đoạn của Lý Dương giết Giang gia trưởng lão, đối với Lý Dương tự nhiên cung kính hơn.

Hắn biết Lý Dương muốn Luân Hồi Châu liền bảo Lý Dương cùng hắn đồng thời thu nhặt Luân Hồi Châu, toàn bộ cấp cho Lý Dương. Hắn đối đãi với Lý Dương như thế làm Lý Dương trong lòng cũng có một trận cảm kích.

Nhưng Lý Dương lần này muốn tới Băng Phong dưới nước mười vạn mét. Ở đó thần bí không lường được, há có thể cùng Phong Đô Đại Đế “thong thả” đi ở đây.

- Đại Đế, không cần đâu, ta có thể đi một mình. Bất quá, xin cảm ơn hảo ý của Đại Đế.

Lý Dương nói xong bất kể phản ánh của Phong Đô Đại Đế, trực tiếp hướng bên trái lao đi, tốc độ so với lúc đầu chậm hơn rất nhiều, chỉ một lát sau đã ra ngoài tầm mắt của Phong Đô Đại Đế, cho dù là Phong Đô Đại Đế trong Kính Nguyệt Hồ cũng phải dựa vào con mắt.

- Lý Dịch đạo hữu quả là thần bí.

Phong Đô Đại Đế lắc đầu cười, lập tức không hề quản chuyện của Lý Dương, hắn cẩn thận phi thân trong nước, tìm kiếm Luân Hồi Châu.

Thấy Phong Đô Đại Đế biến mất khỏi tầm mắt, Lý Dương không nhịn được cười.

- Bị Phong Đô Đại Đế quấy rầy, thật là lãng phí thời gian.

Lý Dương tiếp tục hướng phía dưới lao đi.

- Ôh, Luân Hồi Châu!

Ngay cạnh Lý Dương một viên Luân Hồi Châu nổi lơ lửng, Lý Dương lúc này phất tay tới, lập tức thu vào trong Tụ Lý Càn Khôn.

Vừa lao xuống đáy hồ, vừa thu nhặt Luân Hồi Châu.

Lý Dương thần thức tản ra, lập tức phát hiện hai mươi khỏa Luân Hồi Châu, sau đó hắn liền hết sức dễ dàng hướng đáy hồ lao xuống. Hắn phi hành theo đường zic zac, đương nhiên mỗi đoạn rẽ chính là do có Luân Hồi Châu.

Lý Dương chuyển hướng tới hơn hai mươi lần, nhặt hơn hai mươi khỏa Luân Hồi Châu.

Dễ dàng thu nhặt Luân Hồi Châu như thế, Phong Đô Đại Đế cũng không dám tưởng, Phong Đô Đại Đế cùng Thập Điện Diêm Vương đều cẩn thận hành động, thuần túy dựa vào vận khí mà tìm, sao có thể so với Lý Dương dùng thần thức trực tiếp thu thập.

Giờ phút này, Lý Dương đã lao xuống dưới mười vạn mét.

Hồ nước càng thêm lạnh như băng, các loại hàn băng tùy ý phiêu phù, tại khe hở iwax các khối hàn băng, có thể bất ngờ xuất hiện mấy trăm cây Thanh Châm Hàn Băng.

Thanh Châm Hàn Băng dày đặc giống như bầy cá vọt tới, cho dù Lý Dương cũng là dựa vào Thủy thuộc tính bổn nguyên năng lượng bố trí bên ngoài cơ thể, Thanh Châm Hàn Băng đánh tới thuộc tính bổn nguyên năng lượng liền dung hợp vào trong đó.

Lý Dương không để ý hết thảy, tiếp tục hướng phía dưới bay đi.

"Băng Phong sơn mạch quả nhiên thật lớn, so vơi Hỗn Độn Sơn lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Thanh Diệu Băng Thạch và Hỗn Độn Thạch cùng cấp bậc, Hắc Diệu Băng Thạch và Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch cùng cấp bậc. Nơi này Thanh Diệu Băng Thạch vượt qua Hỗn Độn Thạch, Hắc Diệu Băng Thạch số lượng tựa hồ cũng vượt quá Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch." Lý Dương vừa phi hành, vừa quan sát Băng Phong núi non.

Ai có thể quá nghĩ được dưới đáy Kính Nguyệt Hồ lại có cự đại sơn mạch, thậm chí còn lớn hơn cả Hỗn Độn Sơn bảo bối sơn mạch là Băng Phong sơn mạch. Ở đây Thanh Diệu Băng Thạch quả thực chỗ nào cũng có thể thấy được, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu a.

Đáng tiếc, thực lực Phong Đô Đại Đế nhiều nhất chỉ vào đến khoảng cách vạn mét, tự nhiên cự bảo này không ai có thể lấy được.

“Tiên giới Tam Thanh đúng là ngu dốt, bảo sơn như thế mà cũng không đến lấy.” Lý Dương cười thầm trong lòng.

Lý Dương quên mất, địa phương thần bí này ngay cả thần thức hắn cũng không thể xuyên thấu, sao Đại Tôn có thể biết được sơn mạch này?

- Ân?

Lý Dương khẽ cau mày, rất nhiều tia thần thức của hắn đều không thể xuyên thấu vòng bảo hộ, nhưng thân thể Lý Dương lại không hề có chút ngăn trở nào, dễ dàng xuyên qua, vậy cái gì đang phía dưới vòng bảo hộ đây?

Nhìn toàn bộ vòng bảo hộ phía dưới, Lý Dương cảm thấy nao nao.

Phía dưới đáy cùng của Kính Nguyệt Hồ không hề có nước!

Phải rồi, phía dưới cái vòng bảo hộ này là một ít hoa cỏ, đạp lên bụi cỏ dưới chân, Lý Dương ngẩng đầu nhìn về phía căn bộ (gốc rễ) của Băng Phong.

Toàn căn bộ Băng Phong sơn mạch này tất cả đều là Thanh Diệu Băng Thạch, không, ở giữa căn bộ còn có một tảng lớn màu đen, phải rồi, chính là Hắc Diệu Băng Thạch. Ở giữa son mạch tất cả đều là Hắc Diệu Băng Thạch, Lý Dương liếc mắt nhìn xuống, giữa Băng Phong chí ít khoảng vài trăm thước toàn bộ đều là do Hắc Diệu Băng Thạch tạo thành.

Hắc Diệu Băng Thạch quá lớn, muốn luyện chế bao nhiêu thần khí mà chẳng được!

Rất nhiều Hắc Diệu Băng Thạch có kích thước cự đại lại trở thành vật liệu để xây một tòa cung điện, các loại nghệ thuật điêu khắc trong đó đạt đến đỉnh cao đền ẩn chứa thiên đạo chi lý.

Là ai? Ai có thể biến Hắc Diệu Băng Thạch thành vật liệu để hình thành cung điện. Lý Dương trợn mắt há mòm, trong lòng cũng khiếp sợ.

Chỉ thấy cửa chính trên cung điện đề bốn chữ "Hồng Quân Hành Cung"

Thốn Mang quyển 11 : Ngũ Đức Chi Thân


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.