Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 47: Chương 47: đại kết cục




Sáng sớm tỉnh lại cảm thấy cửu khiếu bát khổng và toàn thân đều ngứa vô cùng, Thái Thường ra sức gãi, hận không thể đem xẻo những chỗ khó chịu.

Tiểu tiên nga vừa vào cửa thấy nàng ngồi trên mặt đất thì giật mình: “Tiên… Tiên tử! ?”

“A! Em tới rồi, mau ra phía sau lưng ta gãi một chút, ta cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy!”

Tay Thái Thường không với tới phía dưới cột sống, chỗ đó đang rất ngứa: “Sao thất thần? Ê… Làm sao mà vẻ mặt em giống như gặp quỷ vậy?”

Tiểu tiên nga run rẩy lấy gương đồng đưa cho nàng, Thái Thường cười gãi gò má cầm lấy, vừa nhìn thoáng qua nàng liền cứng người ngay tại chỗ.

Không biết từ lúc nào, bệnh đậu mùa trên người nàng toàn bộ trở nên sưng đỏ lên, mà lại còn biến thành màu đen, ngứa ngáy khó chịu bị chính nàng nhịn không được gãi vài cái đã rỉ ra máu đen, miệng vết thương đặc biệt đau đớn.

“Ta sắp chết… Ta sắp chết…”

Thái Thường sửng sốt hồi lâu đến nỗi quên mất đau đớn, chỉ nói đại nạn của mình đã đến, khuôn mặt thoáng chốc liền thảm như tro tàn.

“Em… Em đi gọi người đến!”

Tiểu tiên nga định xông ra ngoài, bị Thái Thường quát phải dừng lại: “Em muốn ta làm thế nào gặp người ta? Thành tâm muốn ta mau đụng cây cột chết sao? Giờ ta yêu không yêu quỷ không ra quỷ, em còn muốn ta đi hù chết bao nhiêu người.”

“Nhưng…Nhưng là…” Tiểu tiên nga khó xử: “Nhưng dù sao vẫn báo cho thượng thần.”

Thái Thường im lặng, cười nhạt: “Cũng tốt. Mời hắn đến, ta với hắn cáo biệt thôi.”

“Người đừng nói lời ngớ ngẩn thế. Em phải đi tìm ngài ấy đến!”

Tiểu tiên nga chạy như một làn khói đi ra, Thái Thường lại lấy gương đồng nhìn một cái, lúc này máu đen đã vón lại đau nhức. Nàng bình tĩnh, để gương xuống vội lấy chiếc khăn trắng che lại mặt.

Đây là trừng phạt hay là kiếp nạn, hay là số mệnh đã định đây? Bảo nàng làm sao đi tương trợ Tịnh Đế, làm sao đi đối mặt chư thần, làm sao còn dám gặp Hào Hành?

Thái Thường ngồi lên đám mây, phiêu diêu lục giới, không dám trở về Nam Hải, sợ mẫu thân nhìn thấy lại hại bà lo lắng. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một nơi có thể dung thân mà nàng hao phí sức lực mới sửa chữa được đó là tiểu đảo. Nhưng nàng lại sợ bị Hào Hành bắt gặp, dứt khoát đành phải ở giữa không trung, ngơ ngác nhìn khói lửa nhân gian.

Một con rùa tiên bò qua, chậm rãi quan sát nàng một phen, có lẽ không hiểu vì sao tiên tử lại che khăn bay ở đây.

Thái Thường kéo khăn voan ra hù dọa: “Xem đi xem đi! Ngươi nhìn đi! Hù chết ngươi!”

“Quỷ a!”

Con rùa biển tuổi đã lớn kia vội vàng quay đầu đi, trong miệng nói gì đó không rõ : “Đi mau a… Đi mau a!”

Đã qua hơn nửa canh giờ, Thái Thường vẻ mặt đau khổ liếc nó một cái, nhiều lắm cũng chỉ đi hơn được nửa thước mà thôi.

Vì vậy Thái Thường rất hảo tâm đạp nó một cái văng xa, còn mình lại tiếp tục ngồi ngây người.

Tiếng chuông đêm của Thiên cung vang lên. Thái Thường lẻ loi trong màn đen, ôm đầu gối sờ sờ gương mặt đau nhức bên trong mảnh vải trắng. Nước mắt từng hạt một lăn xuống đến, nhỏ xuống miệng vết thương đau đớn nàng lại vội vàng lau đi.

Đám mây bên người đám mây dường như lún xuống một chút, Thái Thường vén một góc khăn lên thấy hoa văn trên tay áo, nước mắt rơi càng dữ dội: “Ngài đi đi, ta không muốn ngài nhìn thấy ta.”

“Tịnh Đế đi rồi.” Hào Hành cũng không ép nàng vén lên hết, chỉ cùng nàng ngồi yên lặng nhìn ngân hà sáng chói. Lời vừa nói ra, Thái Thường lập tức giật mình nhưng lại níu chặt tấm chăn không ra.

“Đi đầu thai…Em ấy muốn làm người, bản điện liền cho phép em ấy. Tiên gia quả thực không có gì tốt, vô tình vô nghĩa, lời nói lạnh nhạt, không chút tình người.” Chàng tự giễu cợt: “Quân thượng không xử trí tiểu Khuynh Uyển, chỉ cho con bé đi theo Thước Diệp làm tiểu tiên. Ta đã thảo luận nói muốn chăm sóc nàng, kỳ thật cũng hi vọng nàng thay ta chăm sóc con bé.”

Thái Thường lộ ra con mắt sưng đỏ liếc một cái, bĩu môi: “Ngài nói thật dễ nghe. Nếu ta không đồng ý thì sao? Còn nữa, có phải bởi vì hôm qua ngài đánh ta một cái nên ta mới biến thành thế này?”

Hào Hành thở dài một tiếng ôm lấy nàng: “Được, bản điện xin lỗi nàng. Nhưng những thứ ‘tác dụng phụ’ này không phải do ta làm. E là nàng sắp thoát thai hoán cốt, xuất phàm thai một lần nữa để thăng tiên .”

Thái Thường nghe xong lại càng ấm ức: “Nếu ta trông mong chàng có thể thành tâm thành ý nói một tiếng xin lỗi sợ là sẽ không cùng chàng đi đến bây giờ. Biết chàng nói không nên lời yêu đương cũng phải công nhận. Thoát thai hoán cốt cũng tốt, không giống người phàm, suốt ngày khóc lóc nữa. Hiện tại ta chỉ hỏi một câu, nếu ta trở nên xấu xí hơn hòn than, chàng còn muốn ta không?”

“Muốn.” Hào Hành nghiêm túc gật đầu: “Nhưng nàng cũng phải để ta nhìn một chút rốt cuộc có bị xấu hay không?”

Thái Thường nức nở vài tiếng: “Vậy ta vén lên. Nếu chàng cảm thấy buồn nôn cũng không cho phép được hối hận!”

“Ừ, không hối hận.”

Hào Hành lẳng lặng chờ, thấy nàng nhăn nhó một hồi lâu, rốt cục nhanh chóng khoát tay, đem tấm khăn trắng kéo xuống, nhắm hai mắt lại hỏi: “Giật mình ư? Nếu chàng muốn nôn thì mời quay lưng đi. Ta không muốn nhìn thấy ánh mắt chàng nhìn ta chán ghét.”

Hào Hành lấy tay đụng chạm các mảng đen trên mặt nàng. Mới đầu Thái Thường còn tránh né không để cho chàng chạm nhưng sau đó dứt khoát nhận mệnh, bị chàng dùng sức giật từng mảng xuống, Thái Thường bị đau bèn kêu to: “Ái! Còn lành hẳn đâu! Chàng vạch thế này làm ta đau! Chàng cảm thấy chướng mắt thì thôi, ta cũng biết là chàng ghét bỏ ta!”

Thế nhưng ở những chỗ Hào Hành đam những mảng đen vạch trần đi, làn da sưng đỏ trong nháy mắt trở nên đẫy đà, trắng nõn, xinh đẹp.

“Nàng có mang theo gương đồng chứ?”

“Ta… Ta không dám nhìn nữa!”

Thái Thường bụm mặt, “Ta sợ ngay cả da cũng bị mất biến thành con ma xấu xí!”

Hào Hành không để ý tới nàng, cởi bỏ áo bào của nàng kiểm tra hết những vệt đen đau nhức trên người nàng, đem những mảng da đen kia kéo ra.

“Ế! Chàng giở trò lưu manh cũng đổi chỗ được hay không?! Đây chính là chỗ tiếp giáp giữa trời và người a! Có ném người cũng không thể ném xuống lục giới !”

Thái Thường đông che tây dấu, gương đồng cất trong ngực rơi ra ngay trước mắt, hé ra một dung nhan xinh đẹp được khôi phục trong nháy mắt :”… Ta… Ta không xấu? !”

Nàng trái sờ sờ phải gãi gãi, không đến nơi đến chốn, giống như viên mãn lịch kiếp. Nàng như trút được gánh nặng: “A – - a… Ta còn sống ? !”

“Còn khóc ư?”

Hào Hành buồn cười nhìn nàng.

Thái Thường sửng sốt, mừng muốn phát khóc nhưng rốt cuộc không rơi nổi nước mắt.

“Nàng quả nhiên đã thành tiên Thái Thường. Tiên nhân đều không đổ lệ .”

Hào Hành nắm tay của nàng: “Cuối cùng chúng ta đã trải qua hết đoạn đường.”

Thái Thường yên lặng nhìn chàng, trong lòng cảm động cũng không hồng được hốc mắt.

Chàng vẫn một mực đợi nàng trưởng thành.

“Xin lỗi chàng.” Trong lòng Thái Thường ấm áp, nhoẻn miệng cười: “Để chàng đợi ta lâu như vậy.”

***

Ban đêm Hào Hành đứng ở ngoài Thượng Ổ**, nếu để Thái Thường biết chàng giấu chuyện Thiên đế lấy đi giọng nói của Khuynh Uyển làm cho con bé thành câm, không biết nàng sẽ ồn ào thành bộ dáng gì, bây giờ vẫn không nên vào trêu chọc.

Đang định rời đi thì thấy tiểu tiên nga cười đứng ngay trước mắt hành lễ với mình: “Thượng thần, hôm nay đã có Khuynh Uyển, tiều tiên cũng nên quat về .”

Hào Hành nhìn nàng ta thật lâu, gật gật đầu: “Mấy năm nay vất vả cho ngươi.”

Tiểu tiên nga khoát tay: “Không đâu thượng thần, có thể quen biết với hai người coi như vận mệnh của tiểu tiên. Tiểu tiên còn muốn cảm kích ngài đã chứa chấp ta. Ngài và tiên tử là một đôi do trời đất tạo ra. Hy vọng hai người có thể hạnh phúc mãi mãi.”

“Ngươi phải về Nam Hải sao? Về sau… Bản điện hy vọng ngươi cùng hắn có thể tu thành chính quả.”

Tiểu tiên nga cúi xuống đầu, miết miết quan bào của tiên nga: “Trong lòng người ấy chỉ có một mình tiên tử. Tiên tử đã từng cố gắng như vậy còn không thể đến với người ấy, chứ đừng nói tiểu tiên chỉ là một tiểu sư muội tầm thường. Ngày xưa thấy người ấy sau mất đi tiên tử mà đau đớn buồn bực không vui, tâm tiểu tiên mới nguội lạnh đến Thiên cung làm tiên nga, là vì muốn quên đi người ấy… Hiện tại… Ừ, có lẽ có thể trở về giúp người ấy chăm sóc môn sinh thôi. Chăm sóc người khác cũng là một cách hay phải không Thượng thần? Ngay cả Tiên tử mà tiểu tiên chăm cũng không tệ… Hì hì…”

Hào Hành cũng mỉm cười, vỗ vỗ bả vai của nàng: “Nếu như hắn hiểu được, nhất định sẽ quý trọng ngươi, chớ từ bỏ. Bản điện rất hi vọng ngươi cùng hắn có thể thành đôi! Như vậy thê tử của bản điện mới không bị người ta chú ý.”

Tiểu tiên nga cười gật gật đầu, phục hành lễ nói: “Ngài cũng hãy trân trọng. Xin thay tiểu tiên chúc tiên tử bình an vui vẻ. Đợi khi nào nàng hồi môn sẽ có cơ hội gặp lại. Xin phép cáo từ tiểu tiên lui đi.”

Nàng nói xong liền xoay người lên mây, hướng về Nam Hải.

Hào Hành than thở một tiếng, nghe thấy trong nội cung thượng ổ người nào đó đang gầm thét: “Quỷ đáng chết! Chàng có phải ở bên ngoài hay không! ? Chàng mau vào cho ta! Mau! Ta có lời muốn hỏi! Có phải chàng giấu ta cái gì không? Vì sao ếch xanh nhỏ không nói chuyện được! Hả? Mau vào cho ta! Quân thượng là ăn no rỗi việc có phải hay không …”

Nếu không vào e sẽ gặp tai họa ! Hào Hành kiên trì, chuẩn bị nói một chút chuyện sinh con đại sự, thuận tiện có thể chận lại miệng của nàng.

Dù sao lúc này Khuynh Uyển nói không ra lời, nhất định đã ngoan ngoãn đi ngủ sớm.

Tiểu tiên nga xuôi thẳng về nam, nghe trong Thượng ổ truyền đến tiếng cãi vã quen thuộc chợt cười ấm áp. Đến gần miếu Nguyệt lão nàng đột nhiên tò mò muốn đi nhìn mệnh bài của Hào Hành. Cách tầng tầng lớp lớp sợi tơ hồng, quả nhiên trông thấy mệnh bài ngẫu thần Hào Hành đang phát sáng rực rỡ, trên đó khắc hàng chữ mới: “Thê tiên: Nam Hải Thái Thường tiên tử, bên nhau trọn đời.”

Nàng cảm động cười lau vài giọt nước mắt đang định đi, đột nhiên thời khắc đó nàng thấy mệnh bài Ti Cầm không còn để trống. Thê tiên danh hiệu là… Một giọt nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, làm ướt giày thêu, rồi rơi xuống bùn đất dưới chân bùn. Khắp nơi nở hoa.

Trong nội cung Thượng ổ, Khuynh Uyển trùm chăn khóc nhớ mẹ. Cô bé cắn chăn im lặng nói trong lòng: “Mẫu thân…Uyển nhi sợ hãi…Uyển nhi muốn về nhà…Hu hu… Còn nữa…Hai người cách vách có thể yên tĩnh một chút được không! Bọn họ làm sao vậy a! Huhu…”

_______________________

*Cửu khiếu: chín lỗ (hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi , miệng, niệu đạo, hậu môn). Bát khổng: cũng có nghĩa tương tự nhưng chỉ có tám lỗ. Đây là một trong những đặc tính cơ bản của Trung Quốc cổ đại được sử dụng để phân biệt giữa người và động vật.

Phiên ngoại: Tiểu tiên nga và Ti Cầm

Đúng vào năm ấy tuyết rơi Nam Hải, ta đứng ở cửa cốc, cười với sư huynh: “Trăm ngàn năm chưa từng thấy qua bông tuyết rơi trên gò má, thì ra lạnh thấu như vậy ”.

Huynh ấy mặc áo xanh, nhìn thứ trắng phau rơi mà gật đầu kể với ta, năm đó mẹ của huynh buông tay huynh bỏ đi trời cũng nổi gió, bông tuyết như lông ngỗng vô tình làm ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn của huynh ấy.

Cho nên huynh ấy ghét ta, đơn giản là vì tên của ta là Tuyết Nhứ.

Ta không dám đến gần sư huynh, sợ huynh ấy thấy ta, gọi tên ta sẽ gợi lên chuyện ngày xưa mẫu thân bỏ rơi huynh ấy. Ban đêm về nghỉ khóa trái sương phòng, chỉ có thể xa xa theo sát phía sau huynh từng bước một, không để huynh ấy che chở ta.

Ta có nghe huynh ấy kể sẽ có sói biển ẩn hiện cắn đứt ngón tay của các cô gái. Đúng là ta sợ sói biển, nó từng ngậm mất chú thỏ nhỏ mà ta từng thương yêu nhất, chỉ còn lại một hàng vết máu dưới góc tường, làm ta buồn bực khóc cả nửa ngày.

Nghĩ tới chú thỏ nhỏ, ta liền níu chặt đạo bào muốn đi giết đám sói biển kia.

Sư huynh đi trước ta bỗng nhiên dừng chân, quay người thì bắt gặp bộ dạng căm phẫn của ta: “A nhứ, vì sao gần đây muội không cùng đi với huynh?”

Ta hốt hoảng lấy cớ : “Muội, muội có kế hoạch đi giết sói biển báo thù cho con thỏ nhỏ .”

Sư huynh à một tiếng, khẽ cong môi, đưa tay gọi ta, trong bóng đêm đạo cốc u tĩnh, ánh trăng hơi lộ ra, thấm lên người huynh ấy một thân bạch ngọc.

Huynh ấy nói: “Một người không giết được đâu, sư huynh đi với muội”.

Sư huynh đã tiến phong Thượng thần, giắt theo khóa bách cốt cùng ta đến bờ biển mờ mịt tìm kiếm sói biển, quả thực vừa kiên nhẫn vừa tuấn tú làm người ta không nỡ. Nhưng huynh ấy rất nghiêm túc, xoay khóa bách cốt nói với ta : “A Nhứ đừng cười. Muội cười một tiếng huynh chỉ lo nhìn muội, đến lúc đó sói biển lại chạy ăn mất con thỏ của muội.”

Chỉ vì câu nói đó mà má ta đỏ ba ngày.

Khi chúng ta dọc theo Nam Hải tìm kiếm mấy ngày, rốt cục ở một cửa động chỗ đá ngầm dò xét thấy mùi tanh. Sư huynh rút trường kiếm, từ từ chuyển bước đến gần, ta đi theo sau chờ con súc sinh kia đi ra, ta cũng có thể cho nó một kiếm, trả nợ máu cho con thỏ nhỏ của ta.

Nhưng còn chưa kịp thi triển trước mặt sư huynh đã nghe sư huynh hét một tiếng: “Tuyết Nhi! Tránh ra xa!” Ta đã bị một lực bàn tay mạnh mẽ đẩy ra, một luồng nhiệt nóng phả trên cánh tay ta.

Mùi máu tanh ngất trời xộc tới, ta nghe thấy nghiệt súc kêu rống, còn có, kiếm sư huynh ra sức chém giết, bóng kiếm lóe lên, tay kia chưởng. Ta lo lắng muốn đẩy ra nhìn xem huynh ấy có bị thương không, nên đã không để ý vừa rồi là lần đầu tiên huynh ấy gọi tên ta.

Mãi đến khi ánh sáng khôi phục, mới thấy sư huynh đang cười với ta chỉ chỉ tấm da sói trên mặt đất xử lý xong: “Cực kỳ to lớn, không dễ dàng tróc, trở về làm cho muội tấm áo trấn thủ bằng da sói, mùa đông có thể chống lạnh.”

Vừa rồi sư huynh chỉ bằng một tay mà đấu thắng sói biển ư? Làm sao bây giờ, ta lại càng si mê huynh ấy.

***

Trong cốc tuyết rơi một chút là ròng rã ba năm.

Mỗi ngày mỗi đêm ta đều mong mỏi trời đẹp, để ánh mặt trời một lần nữa chiếu sáng, để sư huynh luôn cười nhẹ nhàng.

Mỗi ngày mở bút nghiên trên bàn ta đều vẽ nụ cười sư huynh. Thế nhưng sư đệ thấy đều cười, nói: “A Nhứ, tỷ vẽ bức tranh này giống như mèo ấy!

Cũng tốt, vậy sẽ không dễ dàng bị sư huynh nhìn ra, ta liền không buồn bực.

Một ngày kia, ta pha trà sớm cho sư phụ, bưng đi trên đường không cẩn thận bị ngã, cả người bị nước trà nóng hất làm ta cực kỳ xấu hổ

Chiếc khay trà ngọc bích sư phụ yêu nhất đã bị ta làm nát vụn, ta quỳ trên mặt đất dọn dẹp, chuẩn bị vào trong Thiện phòng ăn hèo.

Xa xa sư huynh đi tới, nhìn bộ dạng của ta, lại nhìn mảnh sứ vỡ đầy đất còn mờ mịt nhiệt khí, một tay kéo ta qua ghế dài trên hành lang khiển trách: “Thấy sứ bể sao còn quỳ? Không sợ cắt rách da thịt sao?”

Sư huynh muốn ta đứng giữa mái hiên đợi sư huynh về. Huynh ấy tự mình cởi áo ngoài bọc hết những mảnh sứ vỡ đi đến Thiện phòng của sư phụ. Ta biết ăn đòn nhất định phải chịu rồi, hít hít mũi đứng lên, không muốn sư huynh chịu đòn thay ta.

Còn chưa được mấy bước, đã thấy huynh xoa eo cười đi ra, bộ dạng cực kỳ tức cười.

“Tốt rồi”. Sư huynh cười sờ sờ đầu của ta: “Không sao, đến đây. Để sư huynh nhìn xem muội ngã có bị thương không.”

Lúc sư huynh cõng ta trở về sương phòng, tựa trên vai huynh ấy ngửi thấy mùi lá trúc thơm ngát trên người. Rất muốn nhớ nói với huynh ấy, sư huynh, huynh xem, tuyết đã sắp ngừng rơi, huynh có vui hơn không ? Còn nữa a, bức tranh của muội không phải là mèo con đâu, là…Là huynh đó, sư huynh, muội lén vẽ huynh nhiều năm rồi. Từ ngày mới đến nơi này, con thỏ nhỏ làm bạn với muội chạy tới sương phòng của huynh, huynh bắt nó và cười với muội. Lần đầu tiên muội trông thấy huynh cười, muội đã lén vẽ huynh.

Bao nhiêu năm rồi, ta đã sớm chôn giấu bức tranh huynh ấy ở trong lòng, chỉ là đáng tiếc, không dám đưa ra .

Gần đến sương phòng cuối cùng, sư huynh đột nhiên dừng lại, hỏi: “Tuyết Nhứ, muội có gì muốn nói với huynh không? “

Lòng của ta đánh trống thùng thùng, vài bước chân mà cứ ngỡ xa xôi hơn cả bờ biển xa xô, huynh ấy có thể nghe thấy ta hô hấp rối loạn nhưng ta lại không nghe được huynh ấy…

Huynh ấy đang đợi, ta cuối cùng đã trút giận, nói: “Sư huynh, huynh xem bức tranh con mèo kia có đẹp không? “

Sư huynh cũng lặng yên, tiện đà bật cười: “Đẹp lắm.” Liền lắc đầu, tiếp tục cõng ta.

Ta cố nén không rơi nước mắt để huynh ấy cõng về phòng, thấy huynh ấy thay ta bị trách phạt mà đau xót, ta nắm chặt hai tay, hạ quyết tâm bất chấp chân đau đuổi theo, từ sau ôm lấy sư huynh, khóc ròng nói: “Sư huynh… bức tranh của muội không phải là mèo con đâu, … bức tranh của muội… ” Là huynh đó, vẫn luôn là huynh.

“A Nhứ ” huynh ấy xoay người lại lau nước mắt cho ta, “Muội muốn nói điều gì? Nói cho huynh biết, rốt cuộc muội muốn nói gì?”

Nhưng ta đúng là vạn phần nhu nhược, lời nói đến bên miệng chỉ có thể nuốt vào.

Có môn sinh báo lại: “Ti Cầm sư phụ, ngoài cửa có một bé gái đeo túi xách ngã, có thể đem bé vào cứu hay không?

Mọi người đều biết, thượng thần Ti Cầm không thu nữ môn sinh, ngày đó khi huynh ấy phá lệ, ta liền dùng mực xóa khắp bức tranh mèo, sau đó bẻ gãy bút vẽ.

Câu nói kia ta vẫn chưa nói ra khỏi miệng.

***

Tuyết lại rơi xuống Nam Hải, ta thay đồ thành một cô gái bình thường từ biệt sư phụ, một mình đến cửa đảo. Nghe nói trên Thiên cung sẽ không có sói biển hung ác xuất hiện, cho có cũng không ngăn cản được ta sẽ không sợ hãi nữa.

Vừa rồi vì đau lòng mất đi Mịch Trăn mà cả người sư huynh hoảng hốt như mất hồn. Trước khi đi, ta đi ngang qua sương phòng Mịch Trăn thấy huynh ấy vô lực ngồi trong phòng, trong tay cầm một cành cây bị bẻ gẫy.

Trên đời có một người con gái dũng cảm hơn ta, thích hợp làm cô gái để cho huynh bảo vệ hơn ta. Tuyết Tử chỉ là sư muội, có thể cười với muội, nhưng mãi mãi sẽ không cho muội lòng của huynh.

Ta chỉ có một hành trang nhỏ trông có vẻ đơn sơ. Ở bên trong là một chiếc áo trấn thủ bẳng da sói, bao nhiêu năm qua ta chưa từng mặc một lần.

Ta không chút lưu luyến, bước lên đi đám mây của Thiên cung, vừa đi đã ngàn năm.

Thái Thường tiên tử mà ta chăm sóc lại lần nữa đã về. Trong lúc nàng ấy cùng thượng thần xử lý ân ân oán oán, ta liền rảnh rỗi đánh cờ cùng tinh Hoa tiên tử mấy ngày, có lẽ đầu óc của ta cũng bị Thái Thường làm cho không còn linh quang nến cứ thua cực thảm.

Hễ thua thì phạt ta đến ô khẩu miệng chiết nửa cành Đào về làm bánh hoa Đào cho bà. Một ngày mấy lần, ta đành thở dài thườn thượt.

Người nên gặp cuối cùng lại gặp nhau. Ta lười biếng bẻ gãy vài cành đào dự định lần sau thua nữa có thể đi ít vài bước.

Ta đắc ý trở về, trên đường bắt gặp sắc hắc bào của sư huynh, đã biến mất trong nhiều năm đột nhiên gặp lại cố nhân trong lòng sững sờ.

Ta cười, hành lễ trước mới nói: “Nhiều lần có cơ hội gặp huynh nhưng đều không sánh vai, đã lâu như vậy, sư huynh vẫn khỏe chứ?”

Huynh ấy không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn ta.

Ta âm thầm buông tiếng thở dài có lẽ huynh sớm đã quên ta rồi.

“Tinh Hoa tiên tử đang chờ muộị. Muội đi trước”.

Không chờ câu trả lời của huynh ấy, ta mỉm cười, hành lễ xong thì bước đi. Người nên chờ sớm đã chờ, ta còn mơ mộng gì chứ?

Ta đi chưa xa, huynh ấy nhìn bóng lưng của ta nhẹ tiếng gọi khẽ: “Tuyết Nhi, rốt cục huynh đã gặp lại muội…”

Phiên ngoại : Đặt tên cho con

Muốn kiểm soát vóc dáng thì phải hoàn toàn đánh bại thức ăn ngon.

Kể từ khi Tử Loan và Khuynh Uyển trở lại nhân gian nên duyên, lời nguyền rủa ngày xưa tiên mẫu buông ra rốt cục cũng bị đánh bật. Thái Thường và Hào Hành sau khi thành hôn, tam giới thiên địa nhân không ngừng liên tục tặng quà.

Mà hơn phân nửa quà tặng là nguyên liệu nấu ăn, người tặng hiểu rõ Thái Thường không cần phải chế biến cầu kỳ gì sẽ biến thành thức ăn mỹ vị. Vì vậy sau mười ngày cuồng ăn Thái Thường, Hào Hành đặc biệt nghiêm túc nói cho nàng biết, nàng mập. Thái Thường đông bóp tây sờ, cũng ý thức được cái sự mập này nghiêm trọng cỡ nào, không thể lạc quan được!

Hào Hành nói: “Cho dù nàng có mập cùng lắm là biến về thân hình khi mới tới Thiên cung bộ thôi. Cũng làm cho người khác yêu thích không buông tay mà, không cần sợ”.

Nhưng Thái Thường nhút nhát vừa nghĩ tới thân hình ngày xưa kia bị người ta ghét bỏ thì kiên quyết không ăn. Thế mà hiện tượng kỳ dị đã xảy ra ! Vài ngày thiếu ăn sao nàng càng ngày càng mượt mà?

Thái Thường chạy thẳng đến trước Hào Hành mặt kêu: “Thượng thần thượng thần! Mấy ngày nay thiếp không ăn gì nhiều năng lượng hết! Có phải thiếp gầy đi không? Phải không? “

Hào Hành tinh tế đánh giá nàng một vòng, suy nghĩ : “Có thèm ăn chua ngọt gì không? ” Thái Thường nói: “Chỉ thèm ăn chua, không thèm ăn ngọt. Có điều chàng cho ta ăn ngọt ta cũng nguyện ý ăn.” Hào Hành lại nói, “Gần đây nàng rất thích ngủ?”

Thái Thường suy nghĩ một chút: “Ngày xưa mỗi ngày ngủ năm sáu canh giờ. Còn giờ có thể ngủ bảy tám canh giờ”.

Hào Hành gật đầu, còn chưa bắt mạch đã nói: “Chúc mừng phu nhân, nàng mang thai.”

Thế nhưng Thái Thường vô cùng không phục, sao có thể!

“Thiếp thực sự hâm mộ tiểu Khuynh Uyển có mang thai hay không còn có thể xem nguyệt sự có tới hay không. Về điểm này còn chưa có chứng cớ làm sao chàng biết rõ thiếp có thai? Trăm ngàn năm qua cũng không mang thai sao hôm nay đột nhiên lại mang thai?”

Hào Hành nghiêm túc nói: “Gần đây bản điện rất cố gắng.”

Thái Thường không phục ôm bụng đi hồ sen bên nhà Khuynh Uyển suốt ngày nằm ở đó, rồi quan sát so bụng của Khuynh Uyển với mình, sau đó về ghi chép trong quyển vở.

Quan sát hết mấy ngày, Thái Thường mới hài lòng trở về : “Thiếp xác nhận thiếp là có thai, là tự mình xác nhận đó! Các người đều không ai xác thực nhận ra thôi.”

“Ờ, ” Hào Hành nhấp một ngụm trà chỉ chỉ một chồng thuốc bổ được xếp kế bên: “Đây là của Bắc Cực, Nam Hải, Thiên cung, còn có của gia tỷ ở Tây Thục gửi tặng cho nàng. Hình như còn có mấy áo rộng bản điện chưa từng thấy qua, nàng cũng mặc thử xem. Còn nữa, biểu tỷ có gửi cho nàng bản viết hơn bảy trăm trang về chuyện phụ nữ có thai. Chị ấy tự tay viết, rất có thành ý phải không? Phải đọc cho hết. Đúng rồi, mẹ ta có hẹn chúng ta nửa đêm cùng bà thảo luận vấn đề tên cho đứa trẻ, trước tiên nàng có thể nghĩ vài cái. Còn có đây là chăn Bách Phúc Oa Oa mà Quân thượng cùng Vương Mẫu ngự tứ, buổi tối chúng ta ngủ có thể đắp…”

Chuyện sinh nở đã có Phù Nhã, tiểu tiên nga và Thước Diệp đến chăm sóc.

Hào Hành cùng Ti Cầm ở phòng chơi cờ.

Ti Cầm nói: “Sao ngươi bình tĩnh thế? Thái Thường dù sao cũng lần đầu mang thai.”

Hào Hành đáp: “Sức chiến đấu và ý chí của nàng đều đạc biệt mạnh mẽ, nửa canh giờ trước vẫn còn ở nhà Khuynh Uyển tìm bắt về hai con heo nái bị lạc, ta tin tưởng nàng.”

Ti Cầm cười: “Thế tay của ngươi đang run cái gì? “

“Ta có run sao? “

“Có run.”

“Ta không run.”

“Ngươi có run.”

“Ta có run.”

“Ngươi không run…Đây…”

Ti Cầm ném con cờ, dứt khoát không them để ý tới lão tình địch này nữa.

Hào Hành đứng dậy chừng dạo bước, nói: “Bất quá sinh sớm, có một chuyện ta còn chưa giải quyết.”

“Chuyện gì? “

“Tên đứa trẻ.”

Ti Cầm uống trà: “Không phải nghe nói bá mẫu có báo mộng ư?”

Hào Hành hậm hực nói: “Mẹ ta nói con trai gọi là Hoa Sinh, con gái gọi là Liên Tử, chỉ có thể làm nhũ danh, tiên danh phải lấy tên khác .”

“Theo ta thấy tên này làm đại danh cũng được, không quan trọng có đẹp, có tục khí hay không, cứ tùy tiện nghĩ một cái cũng có thể ra mà”.

“Tốt, đổi lại ta đề nghị con của người trong tương lai có thể lấy tên Pitt và Julie.”

Ti Cầm: “…”

Đợi đến khi sinh xong , Hào Hành vui rạo rực thấy tiểu tiên nga ôm em bé ra. Nó giống mập mạp ngây thơ giống Thái Thường y như như đúc. Là song sinh, song sinh, một đôi long phượng, mẹ con bình an, song hỷ lâm môn.

Nhưng chờ mọi người chúc mừng xong tản đi, Hào Hành ôm lấy Thái Thường tỉ mỉ giám định giới tính hai đứa bé, phát hiện hai đứa đều là con trai.

Cũng không thể gọi con trai là Liên Tử được!

Thấy bộ dáng Hào Hành buồn khổ, Thái Thường nhìn Hào Hành với vẻ mặt khinh bỉ: “Cho chàng cả buổi tối không sao nghĩ thật kỹ tên cho con, chàng chỉ toàn lo nghĩ những chuyện kia…! Lần này làm sao đây… Đặt tên con trai thế nào! “

Hào Hành than một tiếng: “Nàng đã biết bình thường ta chỉ muốn những điều kia, còn để cho ta nghĩ làm chi? Còn nữa, nàng nhanh cởi áo cho con bú, hai đứa nó chắc là đói bụng. Hắc hắc, rốt cục cũng chờ chúng được sinh ra, bản điện cũng đói bụng…”

“Hạ lưu!”

Thái Thường cho hai đứa con trai bú sữa, hung dữ trừng chàng ở trong lòng tính toán làm thế nào trả thù.

Hứ! Rất nghi ngờ chàng không nghĩ ra vài cái tên cho con!

Trời nắng, Hào Hành lén lén lút lút che mặt ôm hai đứa bé đến Thiên giám đăng ký hộ khẩu.

Giám quan hỏi: “Hai đứa bé tên gì?”

“Hoa Sinh…” Hào Hành nhìn chung quanh, nhận mệnh đưa tiên bài cho bọn chúng, nhớ tới vẻ mặt Thái Thường nhe răng cười, chàng muốn khóc nhẹ giọng nói: “Và Sắc Quỷ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.