Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 274: Chương 274: Nổ tung




Xác của ông già vô gia cư đã bị hai tên này ném xuống phần nước ngầm, xem như là không thể tìm lại được rồi.

“Thế tại sao các ngươi lại gọi ta là chó đen?”

Dương Hằng hỏi, dù bộ giáp này màu đen, nhưng cũng không đến nỗi liên tưởng đến chó chứ?

Tên kia nghe đến câu hỏi của hắn thì nghệt mặt ra, thậm chí còn sợ hãi hơn cả khi Dương Hằng mặc bộ đồ này xuất hiện nữa.

“Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để chúng bắt gặp anh mặc thứ này! Nếu không... anh sẽ chết đấy!”

Tên quái nhân vừa nói vừa run, đủ hiểu là gã sợ đến mức nào. Còn “chúng” ở đây là ai thì gã có để cho Dương Hằng một cái tên để hắn có thể tìm hiểu trên mạng.

“Dương Hằng, xử lý hai tên này thế nào?”

Selina nhìn hai gã đang ngồi quỳ trên mặt đất, quay sang chỗ hắn hỏi nhỏ.

Những gì cần biết thì đã biết, Dương Hằng vỏn vẹn suy nghĩ một giây liền quyết định nộp hai gã này cho cảnh sát. Để cảnh sát có thể thông báo cho siêu anh hùng.

Dính đến siêu năng lực, tốt nhất là để siêu anh hùng xử lý.

Dương Hằng và Selina tất nhiên là cũng sẽ nhúng tay vào việc này, nhưng hành động ở trong tối vẫn là tốt nhất.

Bí mật áp giải hai tên đến sở cảnh sát ở gần đó, để lại lời căn dặn xong rồi rời đi. Những nhân viên cảnh sát trực ở đó cũng biết rằng độ nghiêm trọng của sự việc, thành thành thật thật báo cáo về tháp Sential.

Dương Hằng về nhà, ngay lập tức đến bàn máy tính để tìm hiểu. Cái tổ chức kia không những không có tính chất bí mật, mà còn cao điệu đến nỗi có cả ảnh chụp.

Lực lượng phản siêu năng A.T.A Army.

Một nhánh quân đội đặc biệt không thuộc về bất cứ quốc gia nào. Thành lập vào thời kì chiến tranh siêu năng lực diễn ra, bởi tàn dư từ những đất nước sụp đổ vì bị dị năng tàn phá và nhiều loại người khác nhau.

Bằng những bài huấn luyện có thể xưng là điên rồ, A.T.A Army biến những người lính của họ thành những kẻ có sức mạnh vượt qua cực hạn của nhân loại. Bất kể là về kĩ thuật, ý chí, sức chịu đựng cùng với khả năng thi hành nhiệm vụ đều đạt mức cao nhất.

Mỗi một người lính đều mặc A.T.A Armor, cái đó đã trở thành tiêu chí mà ai ai cũng biết. Cũng vì vậy mà tên quái nhân kia mới sợ hãi đến vậy.

Nhưng mà đó không phải lý do mà hầu hết mọi người, kể cả các siêu năng lực giả đều sợ hãi trước A.T.A Army.

Luyện tập vượt qua cực hạn của loài người thì có làm gì được siêu năng lực cỡ Unbreakable không? Kết quả chắc chắn là không. Unbreakable có thể giết cả ngàn, cả vạn lính như thế.

Thứ mà các siêu năng lực già e ngại không gì khác ngoài những công nghệ đen mà A.T.A Army lưu trữ, những thứ vũ khí có thể triệt hạ cả những kẻ mạnh nhất, thậm chí có lời đồn cho rằng, A.T.A Army có thứ vũ khí đủ để xóa sổ thế giới.

Điều thứ hai e ngại chính là sự tàn bạo của A.T.A Army. Trong thời kì chiến tranh, họ đã từng tàn sát cả một ngôi làng không kể già trẻ nam nữ vì những người trong đó có dấu hiệu gây hại.

Tuy vậy, công lao của bọn họ trong việc kết thúc cái thời đại loạn lạc đó là không thể không kể đến. Không có những đao phủ đó, liên hiệp anh hùng chưa chắc đã được thành lập. Chiến tranh sẽ còn tiếp tục kéo dài, và sẽ có thêm càng nhiều người chết.

Sau này, thời đại anh hùng hiện thế, A.T.A Army mới dần lui khỏi vũ đài, nhường chỗ cho các anh hùng. Nhưng mà đối với đội quân này, cả thế giới hoặc là tôn kính, hoặc là sợ hãi, tất cả dều hiểu ý không còn nhấc lên bọn họ nữa.

“Chà, anh liều thật đấy, giả dạng một trong những quân đoàn kinh khủng nhất thế giới này.”

“Ai mà biết được chứ?”

Dương Hằng thở dài, đóng máy tính lại. Selina thì vỗ vai hắn, gọi hắn vào dùng bữa tối.

...

Trong lúc đó, tại sở cảnh sát khu phố Trevolin.

Khu Trevolin, cũng là nơi mà Dương Hằng và Selina đang ở, và cả bệnh viện nơi Lucy điều trị.

Hai gã quái nhân yên vị trong một buồng giam kín. Khác với những phạm nhân thông thường, cả hai được giam lại tại một chỗ nhỏ hơn nhưng cứng rắn hơn nhiều. Xung quanh được bao bởi ba lớp thép dày, ngay cả kính lắp cũng là ba lớp chống đạn. Trên đầu có cả camera đặt ở bốn góc, đủ để quan sát không góc chết.

Hai tên quái nhân cứ thành thật ngồi đấy, chúng không muốn trốn thoát, thậm chí còn nhờ cậy vào các siêu anh hùng xem có giải quyết được cái thứ năng lực quái dị này không.

Nếu có thể, ở tù cũng được. Vài chục năm trong tù vẫn không đáng giá bằng mạng sống.

“Này Cain, tao nghĩ lại rồi.”

“Nghĩ lại cái gì?”

“Sau khi ra tù, tao muốn sống đàng hoàng, không chơi thuốc nữa.”

“Tao cũng nghĩ vậy, kiếm một công việc, lấy vợ, sinh con. Tao chỉ cần có thế.”

Mấy ngày nay, cả hai đã trải qua nhiều việc mà cả đời cộng lại cũng không bằng. Giờ đây đã coi như tỉnh ngộ, không muốn lãng phí cuộc sống một cách vô nghĩa nữa.

Rẹt rẹt rẹt.

Đột nhiên, bóng điện treo trên đầu cả hai bỗng chớp giật vài giây rồi vụt tắt. Trái tim của cả hai bỗng đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh bắt đầu ứa ra. Như một báo hiệu cho một thứ không tốt sắp diễn ra.

“Cảnh sát? Thưa ngài cảnh sát?”

Hai người lớn tiếng gọi, nhưng mà bên ngoài không có tiếng đáp lại.

Bởi vì mất điện, nhìn qua cửa kính cũng không có tác dụng gì.

Phanh!

Cánh cửa mở ra, cả hai mở to mắt cố nhìn rõ xem là ai vào. Chúng thấy được đó là một người phụ nữ.

Không nhìn thấy mặt, chỉ thấy được dáng hình mơ hồ. Nhưng cả hai đều kinh hoàng khi nhận ra đó là người phụ nữ đã làm cho bọn chúng ra nông nỗi này.

“Không, không... đừng lại đây! Đừng lại đây!”

Không biết là ai trong hai người run sợ nói, chỉ biết là người phụ nữ đó tiến sát đến gần hai tên. Chúng muốn phản kháng, muốn bỏ chạy, nhưng cả người như bị bóng đè, trở nên vô cùng nặng nề, muốn động một đầu ngón tay cũng không làm được.

“Xin... xin đừng... làm ơn...”

Tiếng cầu xin là vô dụng, người phụ nữ lôi ra hai cái ống tiêm rồi cắm vào người hai tên đó. Đưa chất lỏng đáng ngờ bên trong chảy vào người cả hai.

“Xin lỗi nha, nhưng mà ta vẫn chưa thể lộ được.”

“Chưa tới lúc.”

Cô ta lẩm bẩm rồi rút ống tiêm ra. Đèn điện sáng trở lại, cánh cửa cũng đã đóng, người phụ nữ kia biến mất không còn tăm hơi. Chỉ có hai người đàn ông ngồi thừ ra, cả người run rẩy liên hồi.

Mà mấy điện chỉ vẻn vẹn diễn ra trong mười giây, vậy nên cảnh sát trông coi giám sát camera cũng không phát hiện thấy cái gì bất thường.

Cùng lúc đó, anh hùng cấp 1 có danh hiệu Flame cùng với sự tháp tùng của vài anh hùng cấp 0 tập sự đã đi đến sở cảnh sát. Sau vụ việc trước, danh tiếng của Flame đã bị tổn hại nghiêm trọng, thậm chí nhà đài kia cũng đã ngưng hợp tác với gã.

Để lấy lại hình ảnh, Flame đã quyết định nhận một nhiệm vụ tưởng chừng như khó khăn nhưng lại rất đơn giản, áp giải tội phạm.

Hai tên tội phạm bị áp giải lần này cũng không mạnh lắm, ít nhất là Flame có thể xử lý được. Thế là gã ta khí thế bừng bừng tiếp nhận nhiệm vụ, còn nhân tiện kéo thêm mấy đàn em là các anh hùng cấp 0.

“Cứ yên tâm quay chụp, anh chắc chắn sẽ kéo thêm chút fan cho.”

“Vâng, thưa anh Flame!”

Một người trong đó giơ điện thoại lên livestream. Nhìn bộ dạng không khác nào đi chơi ngắm cảnh cả.

Người cảnh sát nhìn nhóm này mà khá ngán ngẩm, tuy nhiên không có biểu hiện ra mà thành thật dẫn nhóm của Flame đến trước buồng giam.

Cửa mở ra, Flame hít sâu một hơi, bước vào rồi hô to dõng dạc.

“Những tên tội phạm, ta sẽ áp giải các ngươi về tháp Sential!”

Nghe thấy động tĩnh, hai người kia ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi tèm lem. Run lẩy bẩy.

“Làm ơn, cứu...”

“... chúng tôi...”

Bang!

Cả hai cùng biến đổi thành hình dạng kinh tởm kia rồi nổ tung. Nội tạng lẫn máu thịt vung vãi khắp cả buồng giam, máu đỏ thẫm nhuộm lên tường lẫn mặt kính. Để lại hai khung xương dính đầy vụn vặt và phần rìa của cơ quan còn sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.