Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ

Chương 18: Chương 18: Viện Điều Dưỡng




Edit: GramK

Đúng mười hai giờ đêm, bọn họ đi theo Răng Vàng tới vòm cầu trong khu du lịch.

Bên trên vòm cầu có khắc ba chữ "Thôn Sơn Tuyền".

Còn có hình vẽ chữ viết nguệch ngoạc của du khách để lại, như là 'ai đã từng đến đây', 'ai đã từng đi ngang qua đây'.

Đi tới cuối vòm cầu, Lê Duệ Bạch ngửi được mùi máu nhàn nhạt.

Từ Chi Ngôn dừng bước, ngồi xổm xuống phủ phủi đất, bên dưới lộ ra một đường đỏ thẫm, như là thuốc nhuộm.

Ngộ Trừng hỏi: "Đây là gì thế thầy?"

Từ Chi Ngôn đứng lên: "Một loại thuật pháp phong thủy, có thể giam cầm oán khí của người chết trong phạm phi của tơ hồng."

Càng vào bên trong, mùi cháy khét ngày càng nồng đậm.

Lúc đi đến bãi đất hoang, mùi thịt ba chỉ cháy khét ập tới làm cho Lê Duệ Bạch cảm thấy ghê tởm, suýt nữa nôn ra.

Cũng may trên người Từ Chi Ngôn có mùi đàn hương như có như không giúp cô giảm bớt cảm giác khó chịu đó. Lê Duệ Bạch theo bản năng nhích lại gần phía anh.

Từ Chi Ngôn nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Sợ hả?"

Lê Duệ Bạch nói: "Tiên sinh, hình như em ngửi thấy mùi thịt cháy."

Ngộ Trừng nghe vậy hơi sợ, nhưng không muốn làm Từ Chi Ngôn mất mặt nên phải cố nén trong lòng lắm mới không trốn bên người anh như Lê Duệ Bạch. Đành phải đổi cái ba lô đeo ngược về phía trước, vừa ôm vừa thò tay vào trong, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tư thế vung gạo nếp.

Sau khi đi một vòng, Lê Duệ Bạch ngoại trừ ngửi được mùi hương ghê người đó thì không phát hiện được điều gì khác lạ. Từ Chi Ngôn nhìn mặt đất suy tư, trầm mặc mấy phút.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng anh chuẩn bị làm gì đó, đột nhiên anh nói: "Trở về thôi."

Lúc rời đi, Lê Duệ Bạch cảm thấy sau lưng mình rét lạnh, như có người nào đó đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Cô quay người lại nhìn thoáng qua, có vô số bóng đen đang đứng ở chỗ bọn họ vừa mới ở, cứ thế dõi theo bọn cô.

Cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức tràn vào thân thể, sau đó lại mãnh liệt rút đi.

Ngộ Trừng nhỏ giọng hỏi: "Thấy gì?"

Lê Duệ Bạch nhìn Ngộ Trừng một cái, nói: "Cậu không muốn biết đâu." Bây giờ trong đầu cô đang suy xét, không biết mình có nên chuẩn bị một bao gạo nếp hay không.

Trở về chỗ nghỉ, mồ hôi lạnh trên người Lê Duệ Bạch còn chưa khô, vừa định đi tắm thì nghe có người gõ cửa. Mở ra thấy Ngộ Trừng đứng bên ngoài, biểu cảm của cậu có chút kì quái, nói với Lê Duệ Bạch: "Em hơi sợ. Hay là tối nay chúng ta chắp vá hỗ trợ nhau đi?"

Lê Duệ Bạch đứng ngăn ở cửa, cảm thấy Ngộ Trừng là lạ, cô có chút nói không nên lời: "Chị là nữ."

Ngộ Trừng: "Em không ngại. Hình như có thứ gì đi theo em về."

Đột nhiên, Lê Duệ Bạch ngửi được mùi cháy khét ở chỗ đất hoang trên người Ngộ Trừng. Cô ý thức được có điều không hay, 'rầm' một tiếng đóng cửa lại.

Ngộ Trừng ở bên ngoài gõ: "Sao chị lại sập cửa? Cho em vào với, em sợ lắm."

Lê Duệ Bạch phát hiện ra chỗ sai sai rồi, Ngộ Trừng không đeo ba lô gạo nếp, cái ba lô đó là 'sinh mệnh' của cậu.

Cô nhìn qua mắt mèo trên cửa, trước mắt bỗng xuất hiện một con ngươi trắng toát, có trời mới biết lần này thứ gì theo cô về.

Sớm biết thế này, lúc Từ Minh Sương nói cho cô tiền mua điện thoại thì cứ cầm lấy, ít nhất bây giờ còn có thể gọi cho Từ Chi Ngôn. Nếu không thì có thể gọi Ngộ Trừng ôm ba lô gạo nếp tới.

"Mở cửa đi. Em sợ lắm. Cho em vào với."

'Ngộ Trừng' ở bên ngoài vẫn còn ra sức kêu, Lê Duệ Bạch đứng trong giữ cửa, lông mao dựng ngược.

Bên cạnh phòng cô là phòng của Từ Chi Ngôn, cô ôm tâm lý may mắn, chạy tới bên tường gõ: "Tiên sinh."

Đúng là tâm lý may mắn, bên phòng Từ Chi Ngôn không có một chút phản ứng nào.

Thứ đồ ngoài cửa càng ngày càng gõ mạnh, mà dường như không chỉ một người gõ. Lê Duệ Bạch cảm thấy ít nhất có năm sáu người đang gõ cửa phòng cô.

Trong âm thanh gõ cửa ồn ào đó, cô thế mà nghe được tiếng của Từ Chi Ngôn.

Nhưng thứ đồ đó bắt chước không đến nơi đến chốn, Từ Chi Ngôn có bao giờ gọi cô là 'Tiểu Bạch' đâu?

Tuy nhiên nghe được âm thanh như tiếng Từ Chi Ngôn, lại còn ôn nhu gọi tên mình, cô bỗng cảm thấy hơi ngại.

Thứ kia gõ cửa phòng cô hơn nửa giờ, đột nhiên ngừng lại. Sau đó cô nghe được âm thanh quen thuộc gọi tên: "Lê Duệ Bạch."

Nghe ra là Từ Chi Ngôn gọi, Lê Duệ Bạch kích động nhìn ra lỗ mắt mèo. Xác nhận người bên ngoài đúng thật là Từ Chi Ngôn, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, vặn ổ khóa mở cửa.

Từ Chi Ngôn đứng bên ngoài, chân mang dép khách sạn, hẳn là vừa từ phòng mình tới.

"Tiên sinh" Lê Duệ Bạch hơi ủy khuất.

Từ Chi Ngôn bất đắc dĩ: "Ngọc châu tôi cho em để trang trí sao?"

Lê Duệ Bạch sững sờ, thời điểm mấu chốt thế mà cô lại quên mất Từ Chi Ngôn từng cho một cái vòng ngọc. Cô sợ rơi mất, đụng vỡ nên đặt trong túi không dám đeo.

Lê Duệ Bạch hơi sợ: "Tiên sinh, không phải thầy nói là dây tơ hồng giam cầm quỷ hồn bên trong ư? Sao bọn họ lại theo em về đây?"

Từ Chi Ngôn mỉm cười: "Tôi chỉ nói là tơ hồng có tác dụng như vậy, chưa nói hiện nó còn hữu dụng hay không."

Lê Duệ Bạch: ".........." Sao ngài không nói sớm?

Từ Chi Ngôn lại nói: "Nghỉ ngơi đi."

Lê Duệ Bạch gật đầu, đang tính đóng cửa thì nghe anh nói: "Sau này buổi tối không nên tùy tiện quay đầu."

"Vâng." Lê Duệ Bạch cảm thấy cái gì anh cũng biết.

Chiều hôm sau, bọn họ tới viện điều dưỡng của nữ sinh tâm thần có vấn đề kia.

Giải thích nguyên do xong, hộ sĩ dẫn bọn họ tới một phòng bệnh.

Hộ sĩ nói, nữ sinh này thường xuyên nổi điên lúc nửa đêm, cũng hay vẽ lên sàn, lên tường những thứ kì lạ. Sợ nữ sinh này ảnh hưởng tới người bệnh khác nên phân cho cô một phòng bệnh riêng.

Vừa vào phòng, mùi nước tiểu khai hính xộc vào mũi. Ngoại trừ mùi này, Lê Duệ Bạch còn ngửi thấy mùi cháy khét.

Quần của nữ sinh kia đã vàng khè, hộ sĩ hơi xấu hổ mà giải thích: "Lúc nào bệnh nhân này cũng đái trong quần nên hộ sĩ sẽ rửa ráy vào buổi tối mà thôi."

Sau khi đám người Từ Chi Ngôn bước vào, vị nữ blogger kia không có bất kì phản ứng gì, vẫn quỳ rạp trên mặt đất. Cô ấy cầm một cái cọ vẽ khô cong vẽ lung tung lên mặt đất.

Khắp xung quanh đều là dấu vết nữ sinh đó vẽ, người khác nhìn vào chẳng hiểu ra hình ra dạng gì. Sau khi hộ sĩ rời đi, Ngộ Trừng hỏi Từ Chi Ngôn: "Thầy, cô ta vẽ gì vậy?"

Từ Chi Ngôn nói: "Tóc."

Ngộ Trừng nghiêng đầu: "Tóc?" Nhìn kỹ thì cũng thấy giống.

Nữ blogger ngồi lên mép giường, ga giường và chăm có rất nhiều những vật màu vàng không rõ tên.

Lê Duệ Bạch nói: "Tiên sinh, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Nhìn tình huống hiện tại, nếu muốn từ miệng nữ sinh này hỏi ra được gì đó là điều không thể.

Từ Chi Ngôn lạnh lùng nhìn nữ blogger nói: "Người ma khác nhau*, oán hận của ngươi trời cao sẽ giúp ngươi giải quyết. Ngươi không đầu thai chuyển thế mà ở lại đây, chẳng lẽ muốn ta mời ngươi đi?"

*Gốc 'nhân quỷ thù đồ': người sống và linh hồn ở hai thế giới khác nhau. Ý là lnh hồn không nên cố ở lại dương gian.

Từ Chi Ngôn vừa dứt lời, ngoài cửa sổ vốn đang là hoàng hôn bỗng sầm xuống, trong phòng bệnh ngay lập tức chìm vào bóng tối.

Đột nhiên trên tường truyền đến âm thanh rầm rầm, như là có người đứng bên cạnh đập vào.

Nhất thời, Ngộ Trừng có dự cảm không tốt. Tự nhiên có cái gì đó làm xiếc lộn nhào lên lưng cậu: "Con mẹ nó..." Ngộ Trừng không nhịn được mà chửi bậy.

"Thầy ơi, thứ đồ vật kia đang đu trên lưng em." Ngộ Trừng la oai oái.

Trong phòng tối tăm, nhưng hai mắt Lê Duệ Bạch thấy được người đang bám trên lưng Ngộ Trừng.

Nói là người thì không đúng lắm, đó là một đám tóc hình người. Những sợi tóc loạt xoạt mấp máy, phát ra tiếng 'thì thầm'.

Mớ tóc đó đột nhiên biến mất, tốc độ nhanh đến chóng mặt, Lê Duệ Bạch không thể bắt kịp thân ảnh của nó. Vách tường gần đó có tiếng động cực kì nhẹ, như một con thằn lằn đang bò.

Lê Duệ Bạch bỗng cảm thấy một cơn gió phả vào lưng mình, vô số sợi tóc ập tới bao vây xung quanh người cô. Sau đó cô cảm giác được hình xăm trên cổ tay mình nhói lên, mớ tóc đó ngay lập tức bốc mùi cháy khét.

Đồng thời có một tiếng kêu la thê lương của phụ nữ.

Đám tóc đó không hiểu sao sau khi bị cháy khét thì càng công kích mạnh bạo hơn, một lần nữa nhằm về phía Ngộ Trừng.

Cậu bò dậy từ trên mặt đất, cảm thấy có thứ gì đó đang tới sau mình. Cậu phản ứng cực nhanh, lấy một mắn gạo nếp trong ba lo, quay người ném về phía mà cậu cho là có người. Gạo nếp rơi xuống đất phát ra tiếng 'bùm bụp' như nổ bỏng ngô, mà Ngộ Trừng đã bị mớ tóc kia bao quanh.

Quả nhiên, quỷ cũng biết chọn quả hồng mềm mà bóp. Mớ tóc đó tự biết mình không phải đối thủ của Từ Chi Ngôn, trên người Lê Duệ Bạch thì có bùa hộ mệnh. Vậy nên nó chỉ có thể chuyển mục tiêu tới Ngộ Trừng.

Từ Chi Ngôn nói: "Không biết tự tượng sức mình."

Sau đó trên người Ngộ Trừng phát ra ánh sáng màu vàng, đánh văng mớ tóc kia ra.

Mớ tóc đập mạnh vào tường, trong phòng đột nhiên có tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh. Ngay tiếp đó Lê Duệ Bạch thấy mớ tóc xuyên qua bức tường biến mất.

Phòng bệnh dần khôi phục ánh sáng, đám mây cuối chân trời nhuốm màu đỏ cam.

Ngộ Trừng kinh hồn táng đảng chưa định thần lại được, ngã ngồi trên đất, hốc mắt đỏ bừng. Nếu Từ Chi Ngôn ra tay chậm chút, sợ là cậu khóc rồi. Hồi tưởng lại cảnh tưởng người mình phát ra ánh sáng vàng, cậu thò vô túi tìm ra một lá bùa đuổi quỷ.

Cậu nhìn về phía Từ Chi Ngôn cảm động không thôi, quả nhiên trong lòng thầy vẫn còn có cậu.

"Đó là thứ gì vậy tiên sinh?" Lê Duệ Bạch hỏi.

Từ Chi Ngôn nói: "Người dân của ngôi làng kia bốn năm trước theo bên người cô ta, trời xui đất khiến thế nào mà để lại cho cô ta một mạng."

Phòng bệnh trống rỗng, nữ blooger kia cứ thế biến mất.

Từ Chi Ngôn gọi điện cho vài người lãnh đạo, để bọn họ giải thích với hộ sĩ của viện điều dưỡng về tình huống trong này, sau đó về lại khu du dịch.

Trước khi rời khỏi phòng bệnh, Ngộ Trừng bò dậy thì nhìn thấy một cái thẻ nhớ ở chân giường bệnh bé bằng cái móng tay.

Thứ lưu trữ bên trong chính là video thứ hai của cô ta và bạn trai quay ở vòm cầu.

Video mờ mờ nhưng có thể nhìn được toàn cảnh của ngôi làng. Lúc camera lia tới từng gian phòng, trước cửa sổ đều có một bóng đen mơ hồ. Cuối video, khi bọn họ rời đi, toàn bộ thôn trang bốc cháy hừng hực.

Bên trong thẻ nhớ còn có một ít ảnh chụp tin tức, ký lục về sự cố mười mấy năm trước. Đại khái nội dung trong đó là một chủ đầu tư và người dân trong thôn vì xây dựng xung quanh đã từng xảy ra xung đột lớn. Trong tin nói rõ chủ đầu tư sử dụng vũ lực, xua đuổi người dân, đây chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tranh chấp.

*Trời ơi tăng nhiều view tui hạnh phúc quá.

Cảm ơn mọi người rất nhiều. Mỗi một view là một động lực giúp tui thức dậy giữa trời đông lạnh giá để ngồi gõ chữ. Hihi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.