Tin Tức Tố Của Anh Ấy Thật Thơm

Chương 14: Chương 14: Vạn chúng chú mục




Editor: Mít

Beta: Sasaswa

*Vạn chúng chú mục = được mọi người chú ý theo hướng tích cực

Tiết tự học buổi tối là môn Hóa, An Đại Thiện đã sớm ngồi trên bục giảng, trên bàn có đè lên hai tờ giấy kiểm tra hóa học, học sinh ra vào tò mò liếc mắt nhìn, thấy trên đầu tờ giấy là con điểm màu đỏ chót.

Liếc bên kia một chút, là tên thí sinh.

Cận Từ, 100 điểm.

Tròn một trăm phần trăm.

Các học sinh nhìn vào đều ngạc nhiên, hành vi và cử chỉ đều lộ rõ có một chữ* - FUCK?

*nguyên văn là hai chữ ngọa tào đều thể hiện sự kinh ngạc thôi

Không mất chút thời gian nào, trên page trường đã một mảnh tinh phong huyết vũ*.

*nghĩa là mọi người hăng hái làm một việc gì đó, ở đây có thể hiểu là mọi người đang sôi nổi bàn luận.

L435: Tuyệt vời! Không hổ danh là người tôi thích! Làm cái gì cũng tốt cả!!

L436: Tôi bây giờ! Không hối hận vì đã bình chọn cho Cận Từ! Ahh! Đó là nam thần của tôi! Mọi người có nhìn thấy nó không!

L437: Tôi xin lỗi vì sự thiển cận của mình! Tôi thực sự đã bị Tạ Dương đánh lừa! Tôi thực sự nghĩ rằng anh trai cậu ấy cũng sẽ giống cậu ấy! Tôi... ahhh! Rất xin lỗi!

L438: Tôi quyết định rồi! Đây là mục tiêu năm nay của tôi!

......

Nhưng lúc này đương sự không thèm quan tâm chút nào, Cận Từ đang viết sơ đồ tư duy trên tờ giấy trắng, nhưng nó không giống sơ đồ tư duy của môn học nào cả, nó giống như đang viết một câu chuyện gì đó.

Ghế bên cạnh hắn vẫn còn trống, không có ai ngồi ở đó.

Khi tiếng chuông báo giờ tự học buổi tối vang lên, Tạ Dương mò mẫm từ cửa sau trộm lẻn vào, trong tay còn cầm một chiếc túi nhỏ.

Cận Từ gấp sơ đồ tư duy các sự kiện lại, kẹp vào trong cuốn sách.

Thầy An đứng trên bục giảng, quan sát xem còn học sinh nào chưa đến hay không rồi vẫy tay ra hiệu cho Lộc Mẫn đi lên.

Lúc trưa Lộc Mẫn quay lại, phát hiện kết quả đã bị nhìn thấy nên đến nói với thầy An chuyện này, nhưng thầy An không nói gì cả, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ công bố thành tích cho mọi người biết.

“Chắc các bạn học sinh rất nóng lòng muốn biết kết quả kỳ thi lần trước của mình.”, thầy An nhận bảng điểm từ tay Lộc Mẫn, nhìn điểm số đã được sửa bằng bút đỏ ở vài chỗ, “Nhưng thực sự có vài vấn đề. Vốn dĩ trước cuối tuần đã sửa xong, tuy nhiên để giải quyết vấn đề này nên mới kéo dài đến bây giờ. “

“Bây giờ thầy sẽ công bố điểm...” Thầy An nói xong dừng lại một chút, cười hỏi, “Có vẻ như một số bạn học sinh đã biết điểm rồi phải không?”

“Biết trước vài người ạ!” Học sinh phía dưới hô to, có chút hưng phấn nhưng cũng có chút không cao hứng.

Thầy An theo thói quen nhấp một ngụm trong cốc nước, nhìn xuống bảng điểm trên tay rồi cười nhẹ, “Vậy thì thầy phát bài kiểm tra trước.”

“Lớp trưởng, lên văn phòng lấy bài kiểm tra đi.” Thầy An dứt lời cũng không thông báo kết quả nữa.

Học sinh bên dưới nói nhỏ vài câu rồi tất cả đều ngồi im lặng chờ lớp trưởng quay lại với một xấp bài, khi bắt đầu phát bài lại ầm ĩ lên.

Tạ Dương thừa dịp phát bài đang náo loạn, lén lút đem túi nhỏ mới mang vô nhét vào của Cận Từ.

“Cảm ơn.” Tạ Dương gác tay sau đầu, đạp vào thanh ngang dưới bàn rồi đung đưa ghế, tỏ vẻ thờ ơ.

Cận Từ cầm lấy nhìn thoáng qua.

Sữa bò và bánh quy bình thường, thứ duy nhất không bình thường có lẽ là bình sữa này và túi bánh quy này giống hệt loại hắn đưa cho Tạ Dương.

Nhưng sữa bò và bánh quy đêm đó hắn đặt trên bàn chẳng qua là do trên đường ăn không hết mà thôi.

Tạ Dương chạy ra ngoài chỉ để mua loại giống hệt loại trước về.

Cận Từ lặng lẽ nhét chúng vào trong bàn học, cậu còn nghĩ mình đã làm rất cẩn thận à.

Không ngờ Tạ Dương là một người như vậy, nhưng cũng không khó để đoán được điều này.

Tạ Dương thấy hắn nhận lấy, dừng đung đưa chiếc ghế, hơi nghiêng người sang bên cạnh Cận Từ, cậu nói: “Anh đúng là một người kỳ quái. Anh để đồ ăn lại cho người không thích anh ăn.”

“Cậu cũng gần giống vậy mà,“ Cận Từ liếc nhẹ Tạ Dương, “Tìm đồng phục cho người đã dùng tin tức tố để áp chế mình.”

“...” Tạ Dương trầm mặt, nhìn đồng phục học sinh trên người Cận Từ, nhìn trái nhìn phải, “Vậy anh còn không trả đồng phục học sinh cho tôi à?”

“Không.”

“Còn phải đợi bao lâu? Đồng phục học sinh của tôi đều bị anh mặc hết rồi.” Tạ Dương ngơ ngác nhìn đèn trên trần nhà, thuận tay cầm lấy tờ giấy trắng lớp trưởng đưa cho.

“Đến khi tôi có đồng phục học sinh mới sẽ đưa nó cho cậu mặc.” Cận Từ không chút do dự đem bộ đồng phục học sinh của mình nhường cho Tạ Dương.

“Cái này... làm vậy được không?” Tạ Dương sờ sờ chóp mũi, lộ vẻ xấu hổ.

Cận Từ buồn cười liếc Tạ Dương, “Vậy thì đừng hỏi nữa.”

“Không, tôi muốn!”

Tạ Dương vừa dứt lời, lập tức đối mặt với lớp học yên tĩnh lạ thường.

“...” Mọi người sao vậy? Sao đột nhiên im ắng thế??

Thầy An cầm đống bài thi còn lại đè trên bàn giáo viên, kỳ quái nhìn về phía Tạ Dương, “Tạ Dương, em muốn cái gì?”

“...” Tạ Dương lẳng lặng đứng lên, ở dưới bàn ngón tay siết chặt vào nhau, cậu thản nhiên nói nhảm, không chút để ý, “Em muốn chăm chỉ học tập để sau này kiếm thật nhiều tiền”

Chỉ có phần sau là thật.

Cả lớp phá lên cười, tiếng cười dữ dội đến nỗi vang vọng khắp nơi, như thể Tạ Dương đang nói một câu chuyện cười nào đó.

An Đại Thiện không cười, chỉ nói: “Tốt lắm, cố gắng đi.”

Tạ Dương ngồi xuống với dấu chấm hỏi nhỏ trên đầu, cũng ngừng nói loạn.

“Chắc còn hai bạn học chưa nhận được bài kiểm tra,“ An Đại Thiện mỉm cười vẫy vẫy bài kiểm tra trên tay. “Bài kiểm tra hóa học lần này, có phần rất khó nhưng trong lớp ta có người được trọn điểm.”

“Ồ!”

“Vãi, ai mà đỉnh vậy! Mấy người lớp A2 nói người học giỏi môn hóa nhất lớp họ trong kỳ thi điểm cũng hơi kém!”

“Ahhh! Sắp được công bố rồi! Là Cận Từ! Cận Từ!”

“Cận Từ,“ An Đại Thiện nhẹ nhàng nói ra một cái tên, “Điểm tuyệt đối, lên lấy bài về.”

Khi An Đại Thiện nói hắn đạt điểm tuyệt đối, Tạ Dương nhìn về phía Cận Từ, trong ánh mắt cho là loại cảm giác nhẹ nhõm cùng với sự hưng phấn vui vẻ.

Về môn Hóa thì cậu không kém, cũng có thể đạt điểm tối đa, lúc đó sẽ vui vẻ hưng phấn.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy phấn khích và tự hào khi người khác đạt điểm cao.

Tạ Dương nhìn Cận Từ bước lên bục nhận bài thi trọn điểm của mình trong những tràng pháo tay và lời chúc mừng từ các học sinh lớp A. Đột nhiên, cậu cảm thấy tự hào nhưng cũng có chút cô đơn.

Mắt cậu đột nhiên ngứa, Tạ Dương nhìn Cận Từ, đôi mắt không thể khống chế được bắt đầu đỏ lên.

Tạ Dương sững sờ, hoảng loạn cúi đầu xuống, đưa tay lên ấn khóe mắt vài cái, sau đó xé một tờ giấy nháp bắt đầu gấp, mắt không nhìn Cận Từ nữa.

Một màn này đều bị Cận Từ thu vào mắt.

Cận Từ mím môi, nhỏ giọng cảm ơn rồi bước nhanh xuống, miệng còn chưa nói gì đã nhận được một món quà nhỏ từ Tạ Dương.

Là con hạc giấy origami.

Người thiếu niên cầm trên tay con hạc giấy trắng, trong mắt mang theo ý cười, đưa cho Cận Từ, “Chúc mừng.”

Cậu thiếu niên quay đầu đi lập tức, bên miệng còn vươn nụ cười, tiếp tục xé một tờ giấy nháp khác rồi gấp. Cậu dùng cách này để từ chối vấn đề Cận Từ muốn hỏi.

Đem mọi lời Cận Từ muốn nói chặn lại trong cổ họng, chính là không cho người ta nói.

“Chu Đào,“ Cận Từ cầm bài thi đi xuống, An Đại Thiện cầm bài thi còn lại gọi một cái tên khác, cũng không nói gì nữa, “Lên lấy bài thi.”

Chu Đào sợ hãi bước tới, hoài nghi mình đã làm bài kiểm tra cực kỳ kém.

Ngay cả học sinh trong lớp đang chuẩn bị vỗ tay cũng ngừng động tác, lần này thầy An gọi tên rất nghiêm túc, bọn họ không dám làm ra động tĩnh gì.

Trong lòng Chu Đào lo lắng đi tới bục giảng, sau đó cầm lấy bài thi từ An Đại Thiện, nhìn thẳng vào những con số trên bài thi.

100 điểm.

“Một...... Một trăm.” Chu Đào lẩm bẩm, làm mọi người ngồi dưới bục giảng hít sâu một hơi.

“Fuck! Lại là điểm tuyệt đối!”

“100 điểm dễ lấy vậy sao? Trời ạ, lần này lớp A2 không tức chết mới lạ?”

“Nếu trọn điểm thì tại sao lại cảm thấy An Đại Thiện không vui lắm? Tôi còn tưởng rằng điểm của Chu Đào cực kỳ thấp!”

“Ai biết, cố ý trêu chọc chúng ta chăng? Cậu nhìn thấy Chu Đào cũng bị dọa rồi kìa.”

Mọi người đang bàn tán xôn xao, chỉ còn một mình Chu Đào ngơ ngác ôm bài thi.

Một lúc sau, cậu ta có chút bất mãn liếc nhìn An Đại Thiện.

Tại sao đều là điểm tuyệt đối mà thầy lại bày ra bộ mặt như vậy?

Tại sao chỉ nói Cận Từ trọn điểm, rõ ràng cậu ta cũng trọn điểm mà, tại sao lại không nhắc tới cậu ta?

Tại sao lại làm vậy?

Tại sao?

“Tất cả đều có bài rồi, quay lại chỗ ngồi đi.” An Đại Thiện nói, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của Chu Đào, “Hiện tại thầy tạm thời sẽ không nói về chuyện bài thi, hai ngày nữa sẽ có tiết hóa học, chúng ta sẽ nói sau. “

“Tiết để sửa bài thi hả thầy?” Diêu Ngọc hỏi.

“Đúng vậy, cho nên mọi người có thể hỏi nhau để sửa lại bài. Bây giờ chúng ta không nói chuyện này nữa, lúc đó sẽ giảng lại những câu mọi người sai nhiều nhất, đặc biệt là câu hỏi khó ở cuối bài.” Thầy An nói xong nhấp một ngụm trà, nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Mọi người có thể mượn bài của Cận Từ xem, em ấy đã làm rất tốt.”

Nghe vậy, ngay lập tức Chu Đào lật bài thi sang câu hỏi, nhìn câu trả lời đầy đủ của mình, tự hỏi câu này có gì sai? Mọi người đều nói đúng, chẳng lẽ Cận Từ làm chi tiết hơn?

Đồng thời, cậu ta càng ngày càng cảm thấy An Đại Thiện đang nhắm vào mình.

**

Sau tiết tự học buổi tối, đám đông vây quanh Cận Từ bắt đầu hỏi han về bài thi.

Tạ Dương nhìn trái nhìn phải, ném qua một cuốn sổ, hất văng một bàn tay muốn túm Cận Từ, sau đó kéo Cận Từ đứng dậy, mở cửa sau, đẩy người chặn đường ra, sau đó quay lại đối mặt với vẻ mặt sửng sốt của mọi người.

“Thật xin lỗi, nếu các bạn muốn hỏi bài Cận Từ thì phải thông qua tôi trước.” Mặc dù Tạ Dương cười rạng rỡ nhưng lại làm người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Mọi người tản ra như chim muông dã thú, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trợn mắt nói dối, “Ai, trời hôm nay thật đẹp.”

Cuối cùng, chỉ còn Hoắc Minh đứng trước mặt Tạ Dương.

Tạ Dương đối Hoắc Minh không có ý kiến, thấy cậu ta vẫn ở đây, cậu bắt đầu thu dọn tập sách nói: “Ngày mai hỏi đi, hôm nay anh tôi mệt rồi.”

“Tạ Dương.” Hoắc Minh gọi tên Tạ Dương, sau đó cau mày rời đi mà không nói lời nào nữa.

Tạ Dương nhướng mày, không quan tâm, mở cửa sau cùng Cận Từ đi ra ngoài.

“Thế nào? Cảm giác được mọi người theo chú ý ra sao?”Tạ Dương cùng Cận Từ vừa đi xuống cầu thang vừa hỏi.

Đèn cảm ứng âm thanh trong tòa nhà này không nhạy lắm, mỗi khi Tạ Dương bước xuống một bậc, cậu đều dậm chân rất mạnh để đèn bật lên.

Cận Từ bước đi chậm rãi rất có khí chất, nghe vậy, hắn dừng lại ở một bậc thang phía trên, hỏi Tạ Dương, “Cậu có thích được mọi người chú ý không?”

Tác giả có lời muốn nói: Em thích vạn chúng chú mục sao?

Tạ Dương: Cảm ơn vì đã hỏi, chỉ cần không bị hình phạt là được.

(khôi hài-ing)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.