Tinh Thần Biến

Chương 27: Q.18 - Chương 27: Dò hỏi.






Huyết Hải nữ vương 'Tiết Vân' nghe thấy vấn đề đó không khỏi nhướng mày một cái, không ngờ trên mặt đã có một nét cười mờ nhạt hiếm thấy, nhìn Tần Vũ nói:

- Tần Vũ, nếu người thật muốn biết đáp án, thì ngươi hãy giúp ta đoạt được Vạn Dân Ấn, ta sẽ nói cho ngươi.

Tần Vũ nghe vậy, quả thực muốn mắng to Huyết Hải Nữ Vương đó một trận.

Bất quá là một vấn đề giản đơn, Huyết Hải nữ vương cứ giấu giấu diếm diếm.

Tần Vũ mỉm cười:

- Huyết Hải nữ vương, coi như ta chưa có hỏi qua đi.

Rồi tức thì Tần Vũ quay đầu nói với Khương Lan ở bên cạnh:

- Lan thúc, chúng ta quay về.

Khương Lan cũng nhẹ gật đầu. Hai người liền trực tiếp hóa thành hai đạo lưu quang bay về Mê Vụ thành phía xa.

Huyết Hải nữ vương nhìn thân ảnh hai người họ biến mất ở 'Mê Vụ thành' ẩn hiện thấp thoáng bên trong sương mù, nhẹ cười hai tiếng.

- Thú vị, thú vị.

Sau đó Huyết Hải nữ vương lắc mình một cái, liền biến mất ở giữa làn sương mù.

Vô số đạo lôi điện thô dày như cánh tay xuyên khắp trời đất, chính giữa bên trong chính là một tòa thành trì nổi lơ lửng - Lôi Phạt thành.

Lôi Phạt thành vẫn giống như trăm triệu vạn năm trước. Chỉ là hiện nay bốn thần vương của Lôi Phạt thành thì đã chết ba, còn lại một Tây Bắc Thánh Hoàng duy nhất Chu Hoắc.

Lôi Phạt thành, bên trong tiểu viện u tĩnh nơi Lôi Phạt Thiên Tôn cư trú.

Chu Hoắc bồn chồn đi tới bên ngoài cửa viện, trong lòng tràn đầy phiền não ưu sầu. Nhìn về cánh cửa đóng kín đó, Chu Hoắc do dự một lúc lâu, cuối cùng mới đưa tay gõ cửa. Khi hắn vừa mới đưa tay ra, cánh cửa liền kêu 'két' một tiếng tự động mở ra.

- Hoắc nhi, vào đi.

Thanh âm Lôi Phạt Thiên Tôn vẫn vang rền có lực y như trước vang lên.

- Vâng, phụ thân đại nhân.

Chu Hoắc tiếp tiếng nhận lệnh, sau đó đi vào bên trong tiểu viện. Lúc này Lôi Phạt Thiên Tôn đang chắp tay sau lưng đứng ở trong sân, không đối diện với Chu Hoắc, vẫn là thân ảnh cao lớn như xưa!

Chu Hoắc nhìn thấy Lôi Phạt Thiên Tôn, phiền não ưu sầu cùng với sự ủy khuất liền dâng lên mạnh mẽ trong lòng. Lập tức buồn bã khom mình nói:

- Phụ thân đại nhân, Chu Nhiên cũng đã chết. Mong phụ thân đại nhân chủ trì công đạo a.

Chu Hoắc quả thực đã bất lực.

Đối mặt với Tần Vũ, Chu Hoắc không có biện pháp nào cả. Bát đại thánh hoàng đều lợi hại, dù cho đối đầu với Tu La thần vương, cũng có thể trấn nhiếp Tu La thần vương một phen. Nhưng khi gặp Tần Vũ, sợ rằng muốn làm Tần Vũ bị thương cũng khó.

Lần này, không ngờ thực lực Khương Lan đột nhiên tăng lên, thành một vị siêu cấp cao thủ có thể sánh với Tu La thần vương.

Mê Vụ thành hiện giờ có hai đại siêu cấp cao thủ Tần Vũ và Khương Lan. Dù là bát đại thánh hoàng cùng đi tới, cũng không làm gì được đối phương. Không thể không thừa nhận, nơi đó hiện giờ có thể xưng một cách tuyệt đối là thế lực số một ở Thần giới!

Muốn báo cừu, chỉ có nhờ vào phụ thân mình -- --Lôi Phạt Thiên Tôn!

- Hoắc nhi, cấm không được nóng vội.

Lôi Phạt Thiên Tôn đạm nhiên nói, trong thanh âm phảng phất như không có chút tức giận nào. Rồi tức thì Lôi Phạt Thiên Tôn xoay người lại, cặp mắt giống như mắt chim ưng nhìn về Chu Hoắc:

- Lần này Thiên Tôn sơn tới, vi phụ cũng phải chịu ước thúc cực nhiều, lúc này còn phải rất nhẫn nhịn.

- Phụ thân----

Nghe thấy Lôi Phạt Thiên Tôn nói như vậy, Chu Hoắc không khỏi thấy đau khổ.

Ánh mắt Lôi Phạt thiên lạnh lẽo, đạm nhiên nói:

- Hoắc nhi, không cần phải quá đau khổ. Chết thì đã chết rồi, người sống thì vẫn còn sống. Hiện giờ ngươi còn có nhi tử, thế hệ bọn Chu Hiển vẫn còn không ít con cháu.

Chu Hoắc thu lại tâm tình, cung kính đứng bên cạnh.

- Hiện giờ Thiên Tôn sơn phủ xuống, bất kể là ta hay là những Thiên Tôn khác đều không dám tùy tiện dấy động sóng gió. Hiện tại cứ để Tần Vũ đó tiêu diêu thêm vài chục năm nữa...

Cặp mắt ưng của Lôi Phạt Thiên Tôn lóe ra hàn quang:

-Đợi đến khi Thiên Tôn mới sinh ra, chính là lúc mà 'Nguyên Tội Kiếm' của ta thẩm phán tội của nó.

Lôi Phạt Thiên Tôn tuy là Thiên Tôn nhưng trong đáy lòng vẫn có thứ phải ưu phiền.

Đứa con thứ ba Chu Yểm, cũng chính là Chu Vô Luyến, là đứa con mà Lôi Phạt Thiên Tôn cực kỳ yêu thích. Cái chết của Chu Vô Luyến, đã làm cho Lôi Phạt Thiên Tôn hận Tần Vũ đến tận xương tủy.

Chỉ là lời của đại sư huynh Phiêu Vũ Thiên Tôn vẫn đang bên tai -- --"Sư đệ, theo quy tắc, Thiên Tôn sơn phủ xuống thì Thiên Tôn mới sẽ ra đời. Ngươi chỉ có một lần cơ hội xuất thủ, nhưng cơ hội đó ngươi đã hứa cho Khương Phạm rồi. Hiện giờ Thiên Tôn sơn đã đến, nếu ngươi xuất thủ đối phó Tần Vũ...chính là vi phạm quy tắc, vậy, ta chỉ có thể thay mặt sư tôn, chấp hành thiên quy, trực tiếp xóa bỏ ngươi!"

Xóa bỏ!

Trực tiếp xóa bỏ!

Lôi Phạt Thiên Tôn nghĩ lại mà không khỏi phát run trong lòng. Phiêu Vũ Thiên Tôn từ trước tới giờ không nói đùa, Lôi Phạt Thiên Tôn cực kỳ rõ ràng điều đó. Hắn rất dám chắc, một khi mình thật sự xuất thủ đối với Tần Vũ, có lẽ chưa giết được Tần Vũ thì Phiêu Vũ Thiên Tôn đã giết mình rồi.

Phiêu Vũ Thiên Tôn có năng lực giết mình hay không, đối với điểm này, Lôi Phạt Thiên Tôn không hề hoài nghi!

"Chỉ có thể đợi, đợi đến khi Thiên Tôn mới ra đời." Cặp mắt của Lôi Phạt Thiên Tôn khẽ khép lại, cái nốt màu đỏ nơi my tâm càng sáng lên mê hồn,"Ngày mà Thiên Tôn mới xuất hiện, chính là ngày chết của Tần Vũ!"

Kỳ thật, Lôi Phạt Thiên Tôn còn có một cơ hội đối phó Tần Vũ, chính là Khương Phạm mời y xuất thủ. Nếu vậy, một khi Tần Vũ ngẫu nhiên tới đoạt bảo, y sẽ có lý do quang minh chính đại giết chết Tần Vũ.

Chỉ là...

Nếu Tần Vũ không đến đoạt bảo, mà an nhiên ở trong Mê Vụ thành, Lôi Phạt Thiên Tôn y sẽ chẳng có lý do gì để đi giết Tần Vũ.

Trong Tử Huyền phủ, Mê Vụ thành.

Trên cái hồ trong phương viên trăm dặm rộng lớn, nhìn tòa đình viện tọa lạc ở đó. Một con đường quanh co nối liền các tòa đình viện, xuyên qua toàn bộ bên trong hồ.

Hai người Tần Vũ, Khương Lập đang chậm rãi đi trên con đường đó, nhìn hồ nước mênh mông. Đã qua một, hai năm thời gian từ cuộc chiến tranh đoạt Hậu Thổ Ấn, khoảng thời gian này, Tần Vũ sống rất thoải mái.

Khương Lập thoáng nghi hoặc hỏi:

- Vũ ca, sao mà vài tháng gần đây muội không thấy Tiểu Hắc?

Bên trong Tử Huyền Phủ, Tần Vũ thường xuyên ở cùng Tiểu Hắc, Hầu Phí. Còn Khương Lập thì cũng hay ở cùng với Bạch Linh, Tử Hà, tự nhiên Khương Lập thường thấy Hầu Phí, Hắc Vũ.

Nhưng gần đây, Khương Lập lại không thấy Hắc Vũ.

- Ồ, muội nói Tiểu Hắc a.

Tần Vũ không khỏi nhớ lại cảnh vài tháng trước.

Lần đó, Tần Vũ đang tán gẫu với Hắc Vũ, Hầu Phí, nói về thần vương các phương của Thần giới. Nhưng Hắc Vũ bỗng ngưng nói chuyện. Đến khi Tần Vũ, Hầu Phí nghi hoặc nhìn về Hắc Vũ, Hắc Vũ ngẩn ra giây lát, mới nói với Tần Vũ, Hầu Phí:

- Đại ca, Hầu tử, vừa rồi nói chuyện, hình như đệ cảm giác lĩnh ngộ được cái gì đó, đệ chuẩn bị lập tức bế quan đây.

Nói rồi, Hắc Vũ cũng không lãng phí thời gian, liền lắc mình một cái biến mất trước mặt hai người Tần Vũ, Hầu Phí.

Tần Vũ cười nói:

- Lập nhi, ta nghĩ Tiểu Hắc nó đã lĩnh ngộ được cái gì đó, cho nên đã bế quan. Nói không chừng, lần này Tiểu Hắc có thể đạt đến cảnh giới thần vương.

Khương Lập cũng gật đầu.

- Ồ, Tiểu Sương đã đến.

Khương Lập bỗng thấy trong một đình viện phía xa, Tần Sương đang nhảy lên hô lớn:

- Cha, mẹ, cha, mẹ---

Tần Sương gọi với vẻ vui mừng, rồi chạy nhanh tới.

Khương Lập nhìn thấy nhi tử của mình, không khỏi cười vui, lập tức cao hứng đi lại.

Tần Vũ cũng cười đi qua, nhưng vừa đi được hai bước, Tần Vũ liền biến sắc.

- Lập nhi.

Tần Vũ bỗng hô lên. Khương Lập không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn về Tần Vũ, trong mắt có nét nghi hoặc không hiểu. Tần Vũ nhướng mày, cười cổ quái:

- Lập nhi, xem ra ta cũng phải bế quan mươi bữa nửa tháng.

- Bế quan, Vũ ca, huynh phải bế quan ư?

Khương Lập tràn đầy khó hiểu.

Tần Vũ cười nói:

- Đệ nhị tầng của tân vũ trụ sắp hoàn thiện rồi.

Khương Lập nghe vậy không khỏi xuất hiện thần sắc vui mừng trên mặt:

- A, quá tốt rồi, Vũ ca, đệ nhị tầng của tân vũ trụ mà hoàn thành, thực lực của huynh sẽ tăng lên bao nhiêu?

Khương Lập đối với những chuyện này không biết rõ lắm.

Tần Vũ đáp:

- Đợi ta quay lại sẽ nói với muội, trước tiên ta đến tân vũ trụ đã.

- Ừm.

Lúc này, Khương Lập đã chạy tới bế lấy Tần Sương, nhìn Tần Vũ gật đầu.

- Cha, người phải đi sao?

Tần Sương bay đến như chim nghi hoặc nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ cười xoa đầu Tần Sương:

- Sau mười ngày nửa tháng nữa, cha sẽ quay lại.

Sau đó Tần Vũ nhìn Khương Lập một cái, rồi liền biến mất trên hồ nước.

Trong không gian của đệ nhị tầng tân vũ trụ.

Tần Vũ bỗng xuất hiện, vọng nhìn những ngôi sao vũ trụ vô biên xung quanh. Hắn liền nhắm mắt xếp bằng ngồi ở giữa không gian này, một mình cô độc ngồi giữa không trung, trong não hiện lên các mô hình đang không ngừng tiến hóa ở các nơi trong tân vũ trụ.

Lúc này đệ nhị tầng tân vũ trụ đa gần như hoàn thành.

Cơ hồ tất cả các không gian của đệ nhị tầng tân vũ trụ đã hoàn thiện, chỉ có số ít không gian vũ trụ đang không ngừng sụp đổ, rung động rồi ngưng tụ lại, từ từ đi vào ổn định. Cuối cùng hình thành nên một không gian vũ trụ ổn định.

- Vù...

Khi các khối không gian ngưng kết thành bản với nhau, cuối cùng tất cả các không gian vũ trụ ở đệ nhị tầng tân vũ trụ đã hình thành một chỉnh thể hữu cơ. Đệ nhị tầng đã đại thành.

------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.