Tinh Thần Biến

Chương 16: Q.12 - Chương 16: Đột lai đích kinh hỉ






Trên đại sảnh của Ngọc kiếm tông.

Có năm người đệ tử đời thứ hai tụ tập tại đây, trên mặt của năm người này đều có một tia phiền não. Bọn họ ngồi trên một cái ghế ở đại sảnh đường, thỉnh thoảng lại đi tới đi lui, hiển nhiên căn bản vô pháp tĩnh tâm được.

Đệ tử đời thứ hai của Ngọc Kiếm Tông quyền lợi cực lớn, có thể làm cho năm người trong số tám đệ tử đời thứ hai tề tụ tại đây, hiển nhiên là chuyện đại sự

- Đại sư huynh, hiện tại Vũ Điển sư đệ đã chết. Mà sư tôn và Tiềm Khải tiên đế vẫn đang luyện đan trong phòng. Chúng ta phải giải quyết chuyện này như thế nào cho tốt?

Một gã hoàng y trung niên trong số năm người lên tiếng hỏi, người này chính là lão tam trong hàng ngũ bát đại đệ tử của Ngọc Kiếm Tông.

- Tam sư đệ, ngươi bảo ta phải làm gì bây giờ?

Gã thanh niên anh tuấn lắc đầu nói:

- Trong chuyện này, đồ nhi của ta là Hoàn Ngự cũng bị giết, ta cũng là đầy một bụng nộ khí mà không có chỗ phát tiết a.

Trong đại sảnh cả năm sư huynh đệ đều là bất đắc dĩ.

Nếu là sư huynh đệ khác bị chết, họ có lẽ sẽ không lo lắng như vậy, sẽ vì người đó báo thù, nhưng tuyệt đối không như bây giờ, vừa lo lắng, vừa sợ hãi.

Vũ Điển bị giết, chẳng những năm sư huynh đệ phải tụ tập tại một chỗ, mà còn có hai sư huynh đệ đang trên đường trở về, nguyên nhân là do thân phận của Vũ Điển.

Dù sao bây giờ Vũ Điển cũng là người được Vũ Hoàng coi trọng.

Cái chết của hắn nếu khiến Vũ Hoàng nổi giận thì không chừng cả Ngọc Kiếm Tông cũng sẽ bị liên lụy.

- Chúng ta chỉ có thể đợi, đợi đến khi sư tôn và Tiềm Khải tiền bối luyện đan chấm dứt.

Vẫn là trung niên nhân lên tiếng nói:

- Tiềm Khải tiền bối, cho dù là sư tôn cũng không dám đắc tội. Tầm quan trọng của việc kuyện đan lần này tự nhiên không cần phải nhiều lời. Trong quá trình luyện đan không được phép phân tâm. Nếu bây giờ chúng ta truyền tấn tới sư tôn, sẽ khiến người phân tâm làm cho việc luyện đan lần này thất bại. Tiềm Khải tiền bối một khi tức giận thì hậu quả chúng ta không có khả năng gánh vác đâu.

Bốn người còn lại đều cười khổ.

Bọn họ làm sao có đủ năng lực quản chuyện này?

- Lộ Thao sư điệt trước khi chết nói rất rõ ràng. Địch nhân một người có thể kháng cự lại chiêu mạnh nhất "Ngũ Hành Liên Hoàn Kiếm Trận" của bọn họ. Đối phương thực lực tuyệt đối không kém sư tôn, bọn ta tuy năm người liên thủ đối phó địch nhân, e rằng cũng là hửu tử vô sanh.

Đại sư huynh thở dài, lắc đầu nói.

Nghĩ đến Lộ Thao trước khi chết truyền tấn tin tức, năm người tại trường đều cảm thấy khó xử.

Một cửu cấp kim tiên, hai bát cấp kim tiên, một thất cấp kim tiên thi triển "Ngũ Hành Liên Hoàn Kiếm Trận", đánh ra một chiêu tối hậu, uy lực vô cùng to lớn, năm người trong đại sảnh đều có thể tưởng tượng được.

Ngạnh tiếp được một chiêu, thực lực có thể nhìn rõ.

- Trừ phi triệu tập tất cả cao thủ cửu cấp kim tiên của Ngọc Kiếm Tông, thậm chí là xin Vũ Hoàng bệ hạ phái tất cả cao thủ của Ngân Huyền Tinh hệ, chúng ta mới có thể đủ tự tin giết chết địch nhân.

Trung niên nhân từ trên ghế đứng lên, chậm rãi nói.

Bốn người còn lại đều trầm mặc.

Triệu tập toàn bộ cao thủ của Ngọc Kiếm Tông, triệu tập các cao thủ của Vũ Hoàng ở Ngân Huyền Tinh hệ?

Mấy người bọn họ không có quyền lực này.

Mọi chuyện đều phải chờ sư tôn Ngọc Thanh Tử của bọn họ, dù sao Ngọc Thanh Tử cũng đã được Vũ Hoàng phái tới chưởng quản cả Ngân Huyền Tinh hệ.

- Cho dù là sư tôn xuất thủ, dùng tất cả thủ đoạn, nếu giết chết được đối phương thì cũng là tổn thất trầm trọng.

Đại sư huynh ngay lắc đầu nói.

Trung niên nhân đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, cất giọng nói:

- Nếu có thể mời Tiềm Khải tiền bối xuất thủ, thiết tưởng giải quyết địch nhân chẳng có gì là khó.

Nghe vậy, nhãn tình của bốn người trong đại sảnh đều sáng lên.

Tiềm Khải tiên đế, được Vũ Hoàng phong là người đứng đầu "Tam Thập Lục Quân", thực lực vượt xa Ngọc Thanh Tử.

Phong Nguyệt tinh, Liễu Phong thành.

Liễu Danh Hàn, đại trưởng lão của Liễu gia có một trang viện nhỏ, vô cùng yên tĩnh. Bình thường Liễu Danh Hàn rất ít ở đó, nhưng thời gian gần đây Liễu Danh Hàn thường xuyên trú lại đây.

- Ài, gia tộc nhỏ bị cuốn vào vòng tranh đấu của các đại thế lực, giống như cùng ngồi trên một chiếc thuyền gỗ, khi cần thiết thì phải ném người cứu thuyền a!

Liễu Danh Hàn buồn bã thở dài.

Mấy ngày nay Liễu Danh Hàn vì Ngọc Kiếm Tông và sư môn trưởng bối của Tần Vũ đại chiến, trong lòng lo lắng cùng cực.

Nhưng là ở sâu trong đáy lòng của Liễu Danh Hàn cũng có một tia dã tâm.

Bởi vì Liễu Danh Hàn biết, nếu chỉ phát triển bình thường thì Liễu gia chung quy cũng chỉ có thể ở trong cái Phong Nguyệt Tinh nho nhỏ này mà thôi. Nhưng nếu trong lúc này, vận khí tốt, có thể cùng với Ngọc Kiếm Tông và Tần Vũ hai bên duy trì quan hệ thì Liễu gia sẽ có cơ hội đột phá.

- Liễu tiên sinh.

Một thanh âm bình thản đột nhiên vang lên trong trang viện.

Liễu Danh Hàn cả người cũng run lên. Thanh âm này rất quen thuộc, chính là thanh âm của Liễu gia khách khanh Tần Vũ.

- Tần tiên sinh đã đến đây, sao không xuất hiện để cùng uống một li trà?

Liễu Danh Hàn mỉm cười nói nhưng trong khi nói chuyện cũng cẩn thận chú ý xung quanh, thậm chí là cả bầu trời bên trên.

Chỉ thấy Tần Vũ dẫn đầu, Khổng Lam bên cạnh phía sau Tần Vũ một chút, mà Đồ Cương và như Đạm Mộng ở hai bên trái phải phía sau Tần Vũ. Bốn người ngày từ cửa của trang viện tiến đến gần thì Liễu Danh Hàn mới phát hiện.

Lúc Liễu Danh Hàn nhìn Khổng Lam, Đồ Cương, Đạm Mộng, đồng tử hơi nheo lại.

- Đó là những hạ nhân mới của Tần Vũ. Lúc này đây... thực lực của hạ nhân mà ta cũng không nhìn xuyên thấu được.

Liễu Danh Hàn trong lòng chấn kinh, hạ nhân lúc đầu của Tần Vũ là Sóc Yến cùng Tang Nguyên, Liễu Danh Hàn còn có thể nhìn thấu được.

- Tần tiên sinh quả nhiên không có việc gì, thật sự tốt quá. Cách đâu không lâu, có năm tên kim tiên đến trúc viên tiến hành công kích, ta cũng là lo lắng trong lòng. Cũng may Tần tiên sinh không có việc gì.

Liễu Danh Hàn ngay lập tức cười nói.

- Mời Tần tiên sinh ngồi.

Liễu Danh Hàn tức thì cùng Tần Vũ đối tọa.

Trên nét mặt Tần Vũ thoáng hiện một nét cười nhạt, nhưng thực sự không có chút lo lắng nào.

- Tần tiên sinh, đây là...

Liễu Danh Hàn nhìn về phía ba thủ hạ của Tần Vũ.

- Liễu tiên sinh, năm tên kim tiên kia đến trúc viên tiến hành công kích, nếu không phải có sư thúc trợ giúp có thể ta đã vứt bỏ tánh mạng, gia tộc ta khi biết việc này rất là lo lắng, nên gửi ba đại cao thủ đến bảo vệ ta.

Tần Vũ tiện miệng nói bừa.

Bí mật của Vạn Thú Phổ không thể bị tiết lộ.

Nếu như bí mật ta cầm Vạn thú phổ bị truyền ra ngoài, chắc rằng Vũ Hoàng, Huyền Đế cùng các đại tiên đế, yêu đế cao thủ đều sẽ tới truy sát ta. Dù sao yêu đế linh thú trong đệ tam tầng của Vạn thú phổ, ngay đến Nghịch Ương tiên đế cũng rất xem trọng, từ đó có thể tưởng tượng được thực lực của yêu đế linh thú trong Vạn thú phổ đệ tam tầng.

- Không biết gia tộc của Tần tiên sinh ở đâu?

Liễu Danh Hàn lên tiếng dò hỏi.

Liễu Danh Hàn thật ra trong lòng có chút tò mò.

- Ây?

Tần Vũ nhíu mày. Lành lạnh nhìn Liễu Danh Hàn một cái.

- Liễu tiên sinh, ngươi chẳng lẽ không nhận thấy mình hỏi quá nhiều sao?

Liễu Danh Hàn trong lòng run lên, vội nói:

- Tần tiên sinh. Ta lỗ mãng rồi.

Tần Vũ lại cười nói:

- Liễu tiên sinh, điều cần biết ta sẽ cho ngươi biết, điều không cần biết ngươi không cần hỏi nhiều.

- Đúng, đúng.

Liễu Danh Hàn gật đầu lia lịa.

Liễu Danh Hàn hiện nay có thể cảm giác được một cỗ khí tức thập phần đặc thù phát tán ra từ trên người Tần Vũ, loại khí tức này khiến cho Liễu Danh Hàn trong lòng có phần phát run. Liễu Danh Hàn thật ra không biết, đó là khí tức phát ra sau khi linh hồn của Tần Vũ dung hợp với Lưu Tinh Lệ.

- Tần tiên sinh, còn có hơn nửa tháng thời gian, cuộc tỉ thí tranh đoạt quyền nắm giữ tinh cầu truyền tống trận giữa tam đại gia tộc Phong Nguyệt tinh chúng tôi sắp bắt đầu, đến lúc đó Tần tiên sinh có thời gian thì mời đến xem xem.

Liễu Danh Hàn uyển chuyển nói.

- Có thời gian sẽ tới.

Tần Vũ gật đầu nói.

- Trúc viên này là do ngươi tặng ta, thế nhưng giờ đây ta không bảo vệ tốt, bị địch nhân phá hỏng mất, thật là không phải.

Tần Vũ nói xin lỗi, nhưng Liễu Danh Hàn lại cười nói:

- Việc đó làm sao trách Tần tiên sinh, Liễu gia của ta ở đông khu còn có một tòa trang viện 'Bạch viên'. Mấy ngày trước ta sớm đã sai người quét dọn tốt chờ Tần tiên sinh sau khi quay về ở lại đó.

- Vậy thì xin đa tạ.

Tần Vũ cũng không cự tuyệt.

Sau đó Tần Vũ đứng dậy:

- Liễu tiên sinh, ta cáo từ trước, tiên thức của ra đã phát hiện ra vị trí Bạch viên không cần người dẫn đường.

Tần Vũ nói xong liền dẫn Khổng Lam ba người xoay người rời đi.

Khi Tần Vũ đi tới cổng trang viện đột nhiên quay người:

- Liễu tiên sinh. Khi ngươi thấy Hàn Thư đồ nhi của ta, phiền người nói nó đến Bạch viên.

- Được, ta lập tức sai người lệnh cho Hàn Thư tới gặp Tần tiên sinh.

Liễu Danh Hàn cười nói.

Tần Vũ cười nhẹ rồi dẫn người rời khỏi.

Đối với tu chân giả mà nói xây dựng một trang viện thật không phải việc khó. Nhưng mà bố cục bên trong Bạch viên này, cùng với các loại kì trân dị thảo lại làm Tần Vũ rất kinh ngạc, hiển nhiên Liễu Danh Hàn vì muốn làm cho Tần Vũ hài lòng đã tiêu tốn một phen khổ tâm.

Tần Vũ ngồi ở trong đại sảnh im lặng chờ đệ tử của mình Liễu Hàn Thư.

Mới chỉ một lát, Liễu Hàn Thư đã tiến vào đại sảnh, trực tiếp quỳ xuống nói:

- Đệ tử bái kiến sư tôn.

Trải qua lần dạy dỗ trước của Tần Vũ, Liễu Hàn Thư nhanh chóng thức tỉnh, sau đó liền bắt đầu tĩnh tâm khổ tu. Có nguyên linh thạch tu luyện, kinh mạch trong cơ thể lại được sinh mệnh nguyên lực của Tần Vũ cải tạo qua.

Tốc độ tu luyện của Liễu Hàn Thư đơn giản là nhanh đến mức hãi nhân, vẻn vẹn mười năm. Liễu Hàn Thư một hơi từ Nguyên Anh tiền kì tu luyện tới Không Minh trung kì.

Ánh mắt Tần Vũ chăm chú nhìn vào trên thân thể Liễu Hàn Thư, cẩn thận quan sát trong chốc lát, trên mặt có một nụ cười nhẹ:

- Xem ra ngươi mười năm nay tu luyện cũng tính là khắc khổ. Ta hỏi ngươi,trong đồng bối tử đệ, ai có công lực cao nhất?

- Hiện tại trong đồng bối tử đệ, cao nhất mới là Không Minh trung kì, một người là bản thân đồ nhi, còn có một người chính là lúc ban đầu sư tôn cho người giáo huấn, Liễu Hàn Minh.

Liễu Hàn Thư trong lời nói có một chút kiêu ngạo,

- Nhưng mà qua mười năm nữa, đệ tử tuyệt đối có thể vượt qua tất cả người đồng bối.

- Liễu Hàn Minh, còn có chút ấn tượng.

Tần Vũ nhớ lại tên trẻ tuổi tâm cơ thâm trầm lúc trước.

- Mười năm trước Liễu Hàn Minh đó đã là Động Hư hậu kì, mười năm sau đạt tới Không Minh trung kì, tốc độ cũng khá nhanh.

- Sư tôn, đệ tử mười năm không gặp sư tôn, cũng rất nhớ sư tôn.

Liễu Hàn Thư đột nhiên nói.

Tần Vũ khẽ run.

Hắn đột nhiên nghĩ tới bản thân cái gọi là sư tôn, nhưng lại mười năm thậm chí còn không gặp đồ đệ, cũng không có làm gì dạy dỗ đồ đệ của mình, thật không đáng là sư tôn.

Sau đó sư đồ hai người nói chuyện một lúc lâu, Tần Vũ cũng giải đáp không ít vấn đề mà Liễu Hàn Thư gặp phải trong khi tu luyện.

.....

Đêm, trong phòng chỉ có một mình Tần Vũ.

Hiện tại Tần Vũ đang xem xét trong không gian giới chỉ của Ngũ đại kim tiên rốt cuộc có những thứ gì, khi giết chết Ngũ đại kim tiên, Tần Vũ còn chưa kịp tử tế xem xét.

- Chậc chậc, không trách tiên ma yêu giới rất nhiều cao thủ thích giết người cướp của, việc này bằng với tước đoạt hết tất cả tài phú của người khác a.

Tần Vũ trong quá trình xem xét cũng không kìm được cảm thán.

Người tu luyện không có chỗ ở nhất định, mọi bảo vật đều cất trong không gian giới chỉ của mình, bình thường thì công lực, quyền lực càng cao, bảo vật càng nhiều.

Lộ Thao, Hoàn Ngự, Hoàn Phong, Phong Liên, bốn người đều là đệ tử đời thứ ba, trong Ngọc Kiếm tông đệ tử đời thứ ba địa vị còn rất cao.Tài phú của bọn họ so sánh với Nghiêm Cao có thể ít hơn một chút, nhưng dù sao Nghiêm Cao còn có phần tài sản của gia tộc.

Bốn người cộng lại tất cả có khoảng năm, sáu tỷ.

Chiếu theo danh sách ghi lại danh phận trong không gian giới chỉ của Lộ Thao, Vũ Điển chính là đệ tử đời thứ hai, hơn nữa còn là người chưởng quản tiền tài. Tần Vũ đối với không gian giới chỉ của Vũ Điển bắt đầu hi vọng.

Trong năm người địa vị hắn là cao nhất, hơn nữa chưởng quản tiền tài, trong không gian giới chỉ của hắn chắc phải có ít nhiều bảo bối.

Tần Vũ vừa nhìn.

- Hấp!

Tần Vũ cố nén một hơi.

- So với tưởng tượng của ta còn nhiều hơn thế nữa!

Trong không gian giới chỉ của Vũ Điển, lượng tài sản quả thực làm rung động Tần Vũ, chưa kể những bảo vật đặc biệt, chỉ duy nhất nguyên linh thạch, Tần Vũ phát hiện giá trị nhiều hơn mười ức (một tỷ).

Tần Vũ không biết rằng, Vũ Điển được Ngọc Kiếm Tông giao cho quyền quản lý tiền tài, là người tiếp đãi khách, sự giàu có khủng khiếp của Ngọc Kiếm Tông được giao tất cả cho hắn, dù sao Vũ Điển cũng chuẩn bị đến chỗ Vũ Hoàng làm việc.

Cho dù như thế, tài phú của Vũ Điển đúng là làm kinh ngạc người ta.

- Đây là...

Tần Vũ cẩn thận dò xét bảo vật bên trong không gian giới của Vũ Điển, đột nhiên phát hiện ra một kiện vật phẩm là "ngọc giản", Tần Vũ lập tức vung tay lấy ngọc giản, tiên thức kiểm tra một lượt.

Một tấm địa đồ, tinh tế địa đồ!

Vậy Tần Vũ muốn thứ gì?

Là thứ Tần Vũ rất muốn có, tinh tế địa đồ, lúc trước tại Liễu gia tìm được một phần địa đồ Lam Loan tinh vực, mà tấm bản đồ này cũng là tinh tế địa đồ, một phần của tiên giới!

- Nhìn vào những đường nhỏ li ti này, tinh tế địa đồ của tiên giới mặc dù không chỉ rõ chi tiết, nhưng ít nhất chủ yếu có một vài lộ tuyến. Có tấm địa đồ này, tại khu vực bên trong tiên giới ta khỏi lo bị lạc.

Toàn bộ song nhãn của Tần Vũ lập tức rực sáng.

- Bảo vật của năm người cùng với bảo vật của tam đại sứ giả khi xưa, mặc dù rất trân quý nhưng đối với ta mà nói, tài phú chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là tấm bản đồ này.

Trên mặt Tần Vũ không khỏi tràn ngập nụ cười.

- Tấm tinh tế bản đồ của tiên giới này mang lại cảm giác kinh hỉ.

Trên thực tế, tấm tinh tế bản đồ tiên giới của Vũ Điển là do Vũ Hoàng ban thưởng sau khi hắn lập công lớn.

Ai nghĩ được rằng tấm bản đồ cuối cùng rơi vào tay Tần Vũ.

Hồng Diệp tinh bên trong Ngọc Kiếm Tông.

- Két...két!

Cửa đá mật thất luyện đan phòng từ từ mở ra, khuôn mặt tràn trề hạnh phúc của Ngọc Thanh Tử và một trung niên nhân cùng bước ra từ đan phòng, nhưng bên ngoài bọn đệ tử đang lo lắng chờ đợi.

- Sư tôn, đại sự không được tốt a!

Đệ tử đời thứ hai đại sư huynh hô lớn.

Đang chìm đắm trong sự vui mừng vì luyện đan thành công, Ngọc Thanh Tử lúc này mới phát hiện ra cả bảy đệ tử bỗng nhiên tụ tập tại đây. Thiết nghĩ bọn họ đang ở Hồng Diệp Tinh, không biết có chuyện gì mà khiến cả bảy đệ tử cùng đến đây?

Nhìn sắc mặt bảy đệ tử, Ngọc Thanh Tử trong lòng chùng xuống.

- Chuyện gì xảy ra thế này? Đồ nhi Vũ Điển, tại sao nó không đến?

Ngọc Thanh Tử hét lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.